Tim gần như ngừng đập!  

 

Chỉ thấy Thanh Long nằm trên đất, sau lưng có một lỗ thủng.  

 

Chu Tước bị Diệp Bắt Minh tóm cổ, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, cổ bị bóp nát!  

 

Hai đại hộ pháp bên cạnh chiến thần Lăng Phong!  

 

Thanh Long, Chu Tước chết!  

 

“Mày!”  

 

Quân Vô Hối lập tức hốt hoảng, giống như gặp quỷ.  

 

Những ông trùm giàu có Giang Nam kia đều trố mắt đứng nhìn, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch!  

 

“Hắn... Hắn... Hắn...”, Vương Phú Quý há miệng, có thể nhét vừa một quả đấm.  

 

Lâm Nhan bị dọa sợ, không ngừng run rẩy nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

Chu Thiên Hạo càng thiếu chút nữa bị hù chết, trong mắt đều là nỗi khiếp sợ: “Bắc Minh… Bắc Minh… cháu…”  

 

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Chú Chu, chú yên tâm, không có gì phải sợ cả! Lần này cháu về rồi, không ai có thể bắt nạt được nhà họ Chu, càng không ai dám bắt nạt được nhà họ Diệp!”  

 

“Được, được!”  

 

Chu Thiên Hạo kích động run lẩy bẩy.  

 

Sợ hãi!  

 

Kích động!  

 

Run rẩy!  

 

Tâm tình vô cùng phức tạp!  

 

Diệp Bắc Minh sải bước đi về phía Quân Vô Hối.  

 

“Mày muốn làm gì?”  

 

“Đừng qua đây!”, Quân Vô Hối lùi về phía sau, trong mắt toàn là sợ hãi.  

 

Diệp Bắc Minh mặt tươi cười: “Mày đoán xem tao muốn làm gì?”  

 

Anh lùi một bước, cho dù Quân Vô Hối không liên quan đến chiến thần Lăng Phong!  

 

Chỉ dựa vào hành động vừa rồi của gã, giết bất luận tội.  

 

Diệp Bắc Minh không thể buông tha cho gã!  

 

Diệp Bắc Minh từng bước đi đến, Quân Vô Hối sợ đến mức hồn bay phách lạc.  

 

Khí thế cấp trên của gã lập tức biến mất.  

Giống như một người bình thường, sắc mặt trắng bệch, lùi liên tục về phía sau.  

 

“Mày đứng lại!”  

 

“Diệp Bắc Minh, tao là người của nhà họ Quân ở Trung Hải!”  

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện