Gần tòa nhà sách có rất nhiều nhà hàng, thầy bói Vương nhìn quanh một vòng rồi chọn một nhà hàng theo phong cách HongKong mà các cô gái trẻ thích ăn, chi thêm phí phục vụ yêu cầu một cái phòng nhỏ.

“Thầy, mời đi lối này.

” Thầy bói Vương dùng tay ra dấu mời, dẫn Lâm Thanh Âm đi đến cửa phòng riêng rồi ân cần mở cửa.

Vài vị khách đi ngang qua thấy một người đàn ông trung niên cúi đầu khom lưng gọi một cô bé là thầy đều lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, nhưng dáng vẻ của cả hai trông cực kỳ tự nhiên giống như theo lý thì nên như vậy.

Nhân viên phục vụ lấy ra thực đơn, thầy bói Vương lập tức đưa đến trong tay Lâm Thanh Âm: “Ngài xem thích ăn cái gì?”“Cái gì cũng được.

” Lâm Thanh Âm không có hứng thú xua xua tay: “Tôi không thích ăn cơm!”Thầy bói Vương lấy ra khăn mặt nhỏ lau mồ hôi trên mặt, mở ra menu chọn vài món đặc trưng, rồi lại chọn mấy món đồ ngọt mà con gái thích.


Khi người phục vụ cầm thực đơn ra khỏi phòng riêng, thầy bói Vương lập tức rót cho Lâm Thanh Âm một tách trà: “Trước tiên xin tự giới thiệu một chút tôi tên là Vương Hổ, biệt danh là Vương béo, cô muốn gọi như thế nào cũng được.

”Lâm Thanh Âm nâng tách trà lên mắt nhìn trà bên trong, nhíu mày, đem chén trà bỏ qua một bên, liền đụng cũng không nghĩ đụng: "Tôi tên Lâm Thanh Âm.

"“Trà này không hợp khẩu vị sao?” Vương Béo vừa hỏi xong thì vỗ đầu một cái: “Tôi biết rồi, con gái các cô tuổi này không thích uống trà! Để tôi gọi cho cô đồ uống!”Nhìn thấy Vương Béo gọi người phục vụ, Lâm Thanh Âm không ôm nhiều hi vọng thở dài, tuy rằng kiếp trước không cần ăn cơm nhưng cô lại rất thích thưởng thức trà.

Trà cô uống được lấy từ cây trà trên đỉnh mây, mỗi một ngụm nuốt xuống bụng đều tràn đầy linh khí, mà trà trên bàn này đừng nói là linh khi, ngay cả hương vị còn không ngon.

Ngay sau đó người phục vụ đã bưng lên một ly dương chi cam lộ(1).


Lâm Thanh Âm nhìn trên bề mặt cái ly xinh đẹp này có khí lạnh bay lơ lửng, cẩn thận nhấp một ngụm, có chút kinh ngạc mở to hai mắt: Thứ này tuy rằng không có linh khí, nhưng mùi vị khá là ngon.

Vương béo nhìn Lâm Thanh Âm từng ngụm từng ngụm uống thực vui vẻ, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm: Quá khó để lấy lòng vị thầy bói này, không thích ăn cơm, không thích uống trà, cũng may đồ uống lạnh cũng hợp khẩu vị cô bé, nếu không hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

“Thầy bói Lâm, vừa nãy ngài làm sao thấy được chuyện trong nhà của bác gái Trần kia vậy?” Vương béo càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ mấy thứ này thật sự có thể bói ra được sao?”Lâm Thanh Âm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Nếu anh không tin, tại sao còn đi lập gian bói toán.

”Vương béo cười mỉa hai tiếng: “Nói thật với ngài, trước kia ông nội tôi cũng biết chút ít về phương diện bói toán, về sau trong lúc vận động toàn dân không phải có phong trào phá tứ cựu(2)sao, mấy cái này đều bị phê phán là mê tín thời phong kiến nên thôi rửa tay không làm nữa.

”Chú thích:(1) Dương chi cam lộ: là một món tráng miệng xuất phát từ Hongkong với nguyên liệu chính là bưởi chùm (bưởi, xoài và bột mì).

(2) Phá tứ cựu: Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán (破除舊思想、舊文化、舊風俗、舊習慣)*Lưu ý nhỏ: kể từ giờ xưng hô giữa thầy bói Vương, bác gái Trần đối với Lâm Thanh Âm sẽ có sự thay đổi thành thầy/ngài để tỏ rõ sự kính phục trước tài năng bói toán của nữ chính.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện