“Chờ sau này khi cuộc vận động toàn dân kết thúc, mọi người cũng đã trải qua mười năm rửa tội và cũng không còn tin mấy thứ này nữa, cho đến mấy năm nay mới chậm rãi vùng dậy trở lại, nhưng nói thật người thật sự biết bói toán cũng không có mấy ai.
Còn tôi làm công việc này cũng chỉ cho vui, có chuyện làm ăn thì tốt mà không có chuyện làm ăn cũng không sao.
”Vương Béo lấy cuốn sách rách tung tóe từ trong túi ra, đẩy qua cho Lâm Thanh Âm: "Đây là sách của ông nội tôi để lại, khi rảnh tôi cũng lật lật vài trang xem thử, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không hiểu được.
"Lâm Thanh Âm tùy tiện lật xem mấy trang, gật gật đầu: “Quyển sách này có một số thứ thực tế, so với mấy quyển sách anh xem ở hiệu sách thì tốt hơn nhiều.
Nhưng mà…”Lâm Thanh Âm liếc nhìn khuôn mặt của Vương béo, lắc lắc đầu: “Anh không thích hợp ăn bát cơm này, nó tương khắc với bát tự của anh.
”“Haiz, thật đúng như lời cô nói!” Vương béo vỗ đùi chán nản nói: “Thật ra ở chỗ này có rất nhiều thầy bói, tất cả mọi người đều bị lừa gạt, trong đó còn có không ít cái loại người lòng dạ hiểm ác nói chuyện dọa người khác, sau đó lại bắt khách hàng tiêu tiền để phá giải.
Tôi không phải cái loại người không còn lương tâm ấy, tôi chỉ nói lời hay, dỗ cho những khách hàng đó vui vui vẻ vẻ, nhưng mặc dù có là như vậy thì số lần tôi bị đánh còn nhiều hơn so với bọn hắn, cứ ba ngày tôi lại bị đánh cho đầu lủng lỗ một lần, cô nói xem đây là cái mệnh gì chứ!”Lâm Thanh Âm uống một ngụm đồ uống lạnh: "Mạng anh bên trong có chút vận tài nhỏ, cơm ăn áo mặc không phải lo lắng, cho nên không cần phải làm cái này.
”Vương béo “Hắc” một tiếng rồi giơ ngón tay cái lên một cách kính nể: “Lại để ngài nhìn ra! Mấy năm trước nhà tôi phá bỏ và di dời, chia cho tôi một khoản tiền, cho thêm sáu căn nhà nhỏ.
Tôi tự ở một căn, mấy căn còn lại trang hoàng đơn giản rồi đem tất cả đi cho thuê, tiền thuê hàng tháng cộng với tiền lãi tôi có ngay hai mươi nghìn tệ.
Đi xem bói hoàn toàn là sở thích cá nhân của tôi, còn có thể nói chuyện lôi kéo gì đó so với đi ra ngoài làm việc thì tốt hơn nhiều.
”Lâm Thanh Âm duỗi tay sờ sờ một nghìn tệ trong túi mà cô vừa mới kiếm được, đột nhiên cô không muốn để ý tới Vương béo nữa!Khi đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, người phục vụ đẩy xe đồ ăn bước vào, thịt lợn nướng BBQ mật ong, gà ba chén, vịt quay, cánh gà da giòn, thịt lợn chua ngọt, cua rang cay,! Lâm Thanh Âm nhìn những món ăn đầy màu sắc, hương thơm nức mũi trên bàn mà ngây ngẩn cả người, cái này với rau luộc ở nhà cách nhau một trời một vực, thì ra cơm cũng có thể làm đẹp mắt như vậy sao?Vương béo múc một chén canh đẩy tới trước mặt Lâm Thanh Âm: “Người là sắt cơm là thép, dù cho không thích cũng nên ăn một chút, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.
”Lâm Thanh Âm vươn đũa gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng, sau đó hai mắt cô sáng rực lên.
Nửa tiếng sau, Vương béo nhìn cái đĩa trống trơn trên bàn yên lặng bấm chuông gọi phục vụ.
Một tiếng sau, chủ nhà phá bỏ và di dời Vương béo nhìn số tiền trên hóa đơn mà khóc không ra nước mắt, thầy à, không phải ngài không thích ăn cơm sao?!!!Lâm Thanh Âm một tay cầm đồ uống một tay vuốt cái bụng tròn xoe thỏa mãn thở dài: “Nói không phải chứ bữa cơm này ăn khá ngon.
”.