Nhóm dịch: Bánh Bao

Mọi người nhặt được rất nhiều bát đũa, đĩa và chai lọ.

Thu hoạch được nhiều nhất là Tảo Tảo.

Nhìn ống bút, bút máy, đèn bàn và đèn pin đặt trên bàn, Đường Tảo Tảo cười không ngậm miệng lại được.

“Mẹ, em gái Tảo Tảo may mắn quá đi, mấy thứ này con còn không tìm được, mẹ phải biết con cũng tới cửa hàng tạp hóa tìm hồi lâu.”

Nghe thấy con trai thứ hai nói thế, Thôi Tú Vinh sờ sờ đầu Tảo Tảo.

Trong lòng lại đang cân nhắc, từ khi cô gả đến thôn này đã nghe nói núi Lạc Đà có một đạo cô rất lợi hại, nhưng đạo cô nhận nuôi một ôn thần hung sát.

Ôn thần kia, chỉ cần dính vào người sẽ mang đến vận rủi cho người ta.

Nhưng bây giờ xem ra, Tảo Tảo đâu phải là ôn thần, mà đúng là ngôi sao may mắn ấy! Tuy rằng Thôi Tú Vinh không nói gì, nhưng người ở đây gần như đều biết chuyện Tảo Tảo là ôn thần.

Đường Hưng Quốc nhịn không được trừng em trai thứ một cái, đúng là nồi nào úp vung nấy.

Đường Hưng Nghiệp ngượng ngùng sờ ót, cúi đầu không nói lời nào.

Tảo Tảo thấy biểu cảm của mọi người, cô nghĩ đến kim trang sức mình nhặt được, không biết có nên nói hay không.

Suy nghĩ hồi lâu, Tảo Tảo mới lắp bắp nói một câu.



“Thím, con... con có chuyện muốn nói với mọi người, nhưng, nhưng bà phải có mặt.”

Mọi người nghe thấy nhất định phải có bà nội ở đây, vậy chắc chắn là chuyện lớn rồi!

Vì thế, cậu ba Đường Hưng Lợi vội vàng mời bà nội đến.

Trong phòng đốt một chiếc đèn dầu ở trên bàn.

Thôn Đồng Sơn vẫn chưa lắp đặt điện, bởi vì nghèo, cũng bởi vì hẻo lánh.

Vì vậy mỗi hộ gia đình chỉ có thể thắp bằng đèn dầu.

Đợi đến sau khi bà Đường đến, Tảo Tảo lấy đồ vật trong ngực ra, sau đó đặt lên trên bàn.

“Đây là những gì cháu tìm thấy trong đống cửa hàng tạp hóa ngày hôm nay!”

Dứt lời, Tảo Tảo mở tấm vải ra, trang sức bằng vàng bày ra trước mặt mọi người.

Mấy đứa con trai nhà họ Đường chưa từng thấy trang sức bằng vàng!

Ngay cả Thôi Tú Vinh cũng chỉ có hai cái khuyên tai nhỏ, còn là cái loại rất nhỏ rất nhỏ ấy.

Vẫn là bà Đường tỉnh táo hơn, bà vội vàng cầm lấy khuyên tai, nhẫn, vòng cổ cẩn thận nhìn chốc lát.

Sau khi nhiều lần xác nhận đây là thật, bà lập tức kích động có chút ngồi không vững.

“Thứ này… đúng là hàng thật cả.”

Sau khi nghe bà Đường xác nhận, mọi người như thấy quỷ nhìn về phía Tảo Tảo đang ngồi trên giường sưởi.



Đường Tảo Tảo bình tĩnh nhếch lông mày, không nói gì.

“Trời ạ, bà nội, cái này đáng giá lắm đúng không, học phí của anh hai có phải được đóng đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy! Không phải chúng ta còn nợ Tần Quế Chi mười lăm tệ sao? Có phải cũng đủ dùng không?”

Đứa đầu và đứa thứ tôi một câu anh một câu, cuối cùng bà Đường dần dần tỉnh táo lại.

Bà nhìn cửa, thấp giọng dặn dò.

“Chuyện này không được nói với cha các cháu, với tính cách của nó không chừng sẽ đưa đồ đi trả lại, dù sao nó và giám đốc kia cũng là bạn bè.”

Lời này ngoại trừ nói cho các cháu nghe, ý của bà cũng chính là nói cho con dâu nghe.

Thôi Tú Vinh nhìn mẹ chồng, chậm rãi cúi đầu.

“Coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, Tảo Tảo à, tối nay cháu ngủ với bà nhé.”

Dứt lời, bà Đường trực tiếp lôi kéo Tảo Tảo tới cái sân của bà.

Để lại mọi người hai mặt nhìn nhau hồi lâu.

Nếu bà nội cũng không cho bọn họ nói, vậy không ai dám nói chuyện này cả.

Trong nhà bên, bà Đường dẫn theo Tảo Tảo đi tới phòng của bà, tiện tay đặt trang sức lên trên giường sưởi.

Vào nhà, Tảo Tảo quan sát bốn phía trước, phát hiện căn phòng này tuy rằng nhìn qua rất cũ kỹ, nhưng chất liệu đồ nội thất đều rất tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện