Nhóm dịch: Bánh Bao
“Đúng rồi, trong kho còn chất đống rất nhiều tạp vật, gì mà bàn rách, ván gỗ gì đó, nếu mọi người cần thì cứ lấy đi.”
Giám đốc nhà máy rất hào phóng, nhà máy giờ đây đã đóng cửa, cũng bán người, giữ lại những thứ này hoàn toàn không có tác dụng gì, chi bằng tặng nhân tình cho bọn họ.
Đường An tốt xấu gì cũng là trưởng thôn.
Nghe thấy vậy, mọi người gật đầu.
Giám đốc nhà máy xua tay, tỏ vẻ bản thân rời đi trước.
Mấy người còn lại chia nhau hành động.
Đường Tảo Tảo Tảo cũng hành động, nếu đã tới đây thì đương nhiên phải nhặt chút đồ hữu ích đêm về.
Bản thân cô không làm được việc nào, tốt xấu gì cũng phải hỗ trợ làm chút công việc, nếu không ăn không ngồi rồi sinh sống ở nhà họ Đường, ngay cả chính cô cũng thấy xấu hổ.
Thời gian nhặt đồ trôi qua rất nhanh, cũng có chút khô khan.
Không ngờ tất cả đều là thủy tinh.
Thỉnh thoảng một cái bát, một cái đĩa cũng được tìm thấy.
Miễn là thiệt hại không nghiêm trọng, thì tất cả đều được giữ lại.
Mà Tảo Tảo thích tới nhặt chỗ đống đồ tạp nham kia.
Bên trong không chỉ có sách, mà còn có bút hay gì đó.
Cầm về lau sạch sẽ, rất nhiều thứ cũng có thể dùng được.
Tảo Tảo càng nhặt càng thụt vào trong, cửa hàng tạp hóa bên cạnh chất đống cao hơn người cô.
Đột nhiên, cô tìm thấy một hộp gỗ rất cũ, màu sơn đã biến mất, hơn nữa còn bị cắt thành hai đoạn.
Nếu đổi thành người khác nhất định sẽ không đi nhặt.
Nhưng cô luôn cảm thấy trong lòng có một giọng nói nói cho cô biết, thứ này đáng giá! Vô cùng đáng giá!
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tảo Tảo cầm lấy cái hộp đã đứt một nửa.
Trên hộp có một lỗ thủng nhỏ, cũng may tay cô nhỏ, thò vào sờ được một miếng vải, hình như bên trong còn bọc thứ gì đó.
Nhất thời, hai chữ “trang sức” hiện lên trên cái hộp!
Đường Tảo Tảo run rẩy lấy miếng vải ra, sau đó chậm rãi mở hộp.
Vậy mà cô thấy được hai cái bông tai vàng, một chiếc nhẫn vàng, một sợi dây chuyền vàng đập vào mắt.
Má ơi! Cô có vận may quái quỷ gì đây!
Ở nơi rách nát này còn có thể nhặt được trang sức bằng vàng ư? Đường Tảo Tảo sợ mình hoa mắt, vội vàng lấy ra trước mắt nhìn kỹ, lại cắn, cuối cùng kết luận đây chính là vàng thật.
Nhiều như vậy, hẳn là đáng giá không ít.
Học phí của con trai thôn trưởng bây giờ đủ rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Đường Tảo Tảo bình tĩnh nhét trang sức vàng vào lòng.
Đồ vật quý giá như vậy ném ở chỗ này, có lẽ cũng không có ai đến nhận đâu.
Coi như quyên góp cho cô một chút đáng thương này đi.
Sau kỳ ngộ này, Đường Tảo Tảo như được mở công tắc.
Mặc dù không tìm thấy thứ nào có giá trị khác, nhưng cô tìm được rất nhiều mặt hàng thực tế.
Ví dụ, đèn bàn, đèn pin.
Còn có cả bút máy nữa.
Mọi thứ đều bị hỏng, đầu bút của cây bút còn bị gãy.
Nhưng đây đã là thứ tốt nhất đối với trẻ em của các gia đình nghèo khó rồi.
Mọi người nhặt nhạnh ở nhà máy thủy tinh đến tận hơn ba giờ chiều.
Mọi người lại không mang theo lương thực, cũng không tiện biểu hiện mình không biết đủ.
Vì vậy, đám người cảm ơn giám đốc nhà máy, đặt tất cả mọi thứ trên xe bò, sau đó vội vã về nhà.
Vì có quá nhiều đồ đạc, Thôi Tú Vinh vội vàng lái xe bò, Đường Tảo Tảo ngồi bên cạnh, những người khác đều đi bộ ở phía sau.
Về đến nhà đã hơn bốn giờ.
Bà Đường biết tất cả mọi người đi ra ngoài làm việc, cho nên cũng không nhàn rỗi, cơm chiều đã làm xong.
Đói bụng cả ngày, lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều ăn ngấu ăn nghiến.
Sau đó là thời gian làm sạch mấy vật phẩm nhặt được lúc sáng kia.
Đó cũng là thời gian hạnh phúc nhất của tất cả mọi người.
Thu hoạch lần này rất phong phú.
“Đúng rồi, trong kho còn chất đống rất nhiều tạp vật, gì mà bàn rách, ván gỗ gì đó, nếu mọi người cần thì cứ lấy đi.”
Giám đốc nhà máy rất hào phóng, nhà máy giờ đây đã đóng cửa, cũng bán người, giữ lại những thứ này hoàn toàn không có tác dụng gì, chi bằng tặng nhân tình cho bọn họ.
Đường An tốt xấu gì cũng là trưởng thôn.
Nghe thấy vậy, mọi người gật đầu.
Giám đốc nhà máy xua tay, tỏ vẻ bản thân rời đi trước.
Mấy người còn lại chia nhau hành động.
Đường Tảo Tảo Tảo cũng hành động, nếu đã tới đây thì đương nhiên phải nhặt chút đồ hữu ích đêm về.
Bản thân cô không làm được việc nào, tốt xấu gì cũng phải hỗ trợ làm chút công việc, nếu không ăn không ngồi rồi sinh sống ở nhà họ Đường, ngay cả chính cô cũng thấy xấu hổ.
Thời gian nhặt đồ trôi qua rất nhanh, cũng có chút khô khan.
Không ngờ tất cả đều là thủy tinh.
Thỉnh thoảng một cái bát, một cái đĩa cũng được tìm thấy.
Miễn là thiệt hại không nghiêm trọng, thì tất cả đều được giữ lại.
Mà Tảo Tảo thích tới nhặt chỗ đống đồ tạp nham kia.
Bên trong không chỉ có sách, mà còn có bút hay gì đó.
Cầm về lau sạch sẽ, rất nhiều thứ cũng có thể dùng được.
Tảo Tảo càng nhặt càng thụt vào trong, cửa hàng tạp hóa bên cạnh chất đống cao hơn người cô.
Đột nhiên, cô tìm thấy một hộp gỗ rất cũ, màu sơn đã biến mất, hơn nữa còn bị cắt thành hai đoạn.
Nếu đổi thành người khác nhất định sẽ không đi nhặt.
Nhưng cô luôn cảm thấy trong lòng có một giọng nói nói cho cô biết, thứ này đáng giá! Vô cùng đáng giá!
Ma xui quỷ khiến thế nào, Tảo Tảo cầm lấy cái hộp đã đứt một nửa.
Trên hộp có một lỗ thủng nhỏ, cũng may tay cô nhỏ, thò vào sờ được một miếng vải, hình như bên trong còn bọc thứ gì đó.
Nhất thời, hai chữ “trang sức” hiện lên trên cái hộp!
Đường Tảo Tảo run rẩy lấy miếng vải ra, sau đó chậm rãi mở hộp.
Vậy mà cô thấy được hai cái bông tai vàng, một chiếc nhẫn vàng, một sợi dây chuyền vàng đập vào mắt.
Má ơi! Cô có vận may quái quỷ gì đây!
Ở nơi rách nát này còn có thể nhặt được trang sức bằng vàng ư? Đường Tảo Tảo sợ mình hoa mắt, vội vàng lấy ra trước mắt nhìn kỹ, lại cắn, cuối cùng kết luận đây chính là vàng thật.
Nhiều như vậy, hẳn là đáng giá không ít.
Học phí của con trai thôn trưởng bây giờ đủ rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Đường Tảo Tảo bình tĩnh nhét trang sức vàng vào lòng.
Đồ vật quý giá như vậy ném ở chỗ này, có lẽ cũng không có ai đến nhận đâu.
Coi như quyên góp cho cô một chút đáng thương này đi.
Sau kỳ ngộ này, Đường Tảo Tảo như được mở công tắc.
Mặc dù không tìm thấy thứ nào có giá trị khác, nhưng cô tìm được rất nhiều mặt hàng thực tế.
Ví dụ, đèn bàn, đèn pin.
Còn có cả bút máy nữa.
Mọi thứ đều bị hỏng, đầu bút của cây bút còn bị gãy.
Nhưng đây đã là thứ tốt nhất đối với trẻ em của các gia đình nghèo khó rồi.
Mọi người nhặt nhạnh ở nhà máy thủy tinh đến tận hơn ba giờ chiều.
Mọi người lại không mang theo lương thực, cũng không tiện biểu hiện mình không biết đủ.
Vì vậy, đám người cảm ơn giám đốc nhà máy, đặt tất cả mọi thứ trên xe bò, sau đó vội vã về nhà.
Vì có quá nhiều đồ đạc, Thôi Tú Vinh vội vàng lái xe bò, Đường Tảo Tảo ngồi bên cạnh, những người khác đều đi bộ ở phía sau.
Về đến nhà đã hơn bốn giờ.
Bà Đường biết tất cả mọi người đi ra ngoài làm việc, cho nên cũng không nhàn rỗi, cơm chiều đã làm xong.
Đói bụng cả ngày, lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều ăn ngấu ăn nghiến.
Sau đó là thời gian làm sạch mấy vật phẩm nhặt được lúc sáng kia.
Đó cũng là thời gian hạnh phúc nhất của tất cả mọi người.
Thu hoạch lần này rất phong phú.
Danh sách chương