Cố Lan San chậm rãi đi vào toilet nữ. Thật ra, cô không muốn đi toilet chỉ muốn ở một mình một chút. Chừng hơn mười phút sau, điện thoại của Cố Lan San vang lên, cô lấy ra xem, hóa ra là Thịnh Thế gọi đến. Cô không nhận máy mà ngắt luôn rồi đẩy cửa toilet đi ra ngoài.

Nhà vệ sinh nam và vệ sinh nữ được thiết kế cạnh nhau, có chung một dãy bồn rửa tay lớn.

Cố Lan San đi đến bồn rửa tay, vừa mở vòi nước đã cảm thấy có người đến gần cô. Cô theo bản năng ngẩng đầu lên chưa kịp nhìn rõ người đến là ai thì thắt lưng đã bị người kia ôm chặt lấy. Cả người Cố Lan San cứng đờ, nghiêng đầu thấy người kia là Thịnh Thế, chưa kịp nói gì đã bị Thịnh Thế đưa vào phòng vệ sinh nam.

Diện tích phòng vệ sinh rất chật.

Cố Lan San ngẩng đầu, thấy ánh mắt Thịnh Thế tối đen, sâu thẳm khiến Cố Lan San chỉ chớp mắt cũng biết anh định làm gì.

Theo bản năng, Cố Lan San trốn đi, nhưng tốc độ của Thịnh Thế nhanh hơn cô nhiều, vươn tay chặn cô lại, ép cô dựa lên vách đá.

Lưng Cố Lan San áp sát vào bức tường đá lạnh lẽo còn người Thịnh Thế nóng rực ép cô phía trước. Cảm giác vừa nóng vừa lạnh này khiến cô thấy bất an, mơ hồ hiểu được ý định của Thịnh Thế.

Cố Lan San chưa kịp hoàn hồn thì Thịnh Thế bắt đầu hành động.

Ở chỗ như vậy khiến Cố Lan San cảm thấy xấu hổ vô cùng. Thậm chí, cô cảm thấy dường như Thịnh Thế không coi cô là gì.

Cố Lan San siết chặt nắm tay khiến khớp xương trở nên trắng bệch. Rốt cuộc, anh nhục nhã cô còn chưa đủ sao? Rốt cuộc như thế nào mới gọi là đủ đây? Cho đến giờ, cô đều vì tiền viện phí của em trai mới nhẫn nhịn đến mức này, nhưng hiện giờ.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện