Anh có phụ nữ ở bên ngoài cũng được, đêm không về nhà ngủ cũng chẳng sao, trước mặt người hầu mà sập cửa bỏ đi cũng không vấn đề. Thận chí, ở nhà anh làm chuyện này với cô ở bất cứ chỗ nào đều được, cô sẽ coi như không có chuyện gì mà cắn răng chịu đựng.
Nhưng bây giờ đang ở trong toilet của Kim Bích Huy Hoàng. Anh làm như vậy.....
Giọng nói của Cố Lan San hơi run rẩy: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Dường như Thịnh Thế không ngờ trong lúc hoan ái với anh mà Cố Lan San lại mở miệng nói chuyện. Anh hơi hoảng hốt, sau đso từ từ mở to hai mắt nhìn mặt cô.
Cô nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt, cả người cô đang quấn lấy anh. Anh nhìn cô như vậy, chậm rãi dừng động tác.
Thịnh Thế cảm thấy tận sâu trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời, vui sướng, cảm động và thỏa mãn.
Cố Lan San, vậy mà Cố Lan San đã có phản ứng với anh rồi..... Rốt cuộc lúc đối mặt với anh không tỏ thái độ xa cách, lạnh lùng trước sau như một nữa.
Thịnh Thế chậm rãi thả lóng hai cánh tay của Cố Lan San, động tác rất nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má cô. Anh cúi đầu, yêu thương hôn lên đô mắt cô. Anh vừa định mở miệng nói chuyện cửa toilet lại bị đẩy ra, có hai người đi vào.
“Thành Trì, với tư cách là bạn, mình cũng mừng thay cho cậu, thấy cậu và Ân Ân tình cảm như thế khiến mình cũng muốn kết hôn!” Người nói chuyện là Hạ Phồn Hoa.
“Cô nhóc Nam gia kia không phải thích câu lắm à?” Lần này người nói chuyện là Hàn Thành Trì.
“Thôi thôi! Đừng nhắc đến con bé đó với mình nữa. Cô nhóc kia đi ra du học vài năm nay khiến mình cảm thấy rất yên tĩnh đó! Ngay cả năm mơ mình cũng mong cô nhóc đó đừng về!” Hạ Phồn Hoa vừa nói, vừa đi vào phòng kế bên.
Sau đó, lại có tiếng cửa mở ra, chắc là Hàn Thành Trì vào.
Cố Lan San nghe thấy Hạ Phồn Hoa nói chuyện, không suy nghĩ nhiều mà giơ tay đẩy Thịnh Thế ra.
Ánh mắt Thịnh Thế trầm xuống, xoa nắn ngực cô, sau đó hung hăng đâm sâu vào trong cơ thể cô khiến cả người Cố Lan San co rúm lại, cô cắn chặt môi, ngăn cho mình không rên lên thành tiếng.
Cố Lan San cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, vừa khẩn trương, vừa sợ hãi. Cô rõ ràng nghe thấy tiếng đàn ông đang đi toilet ở bên cạnh, lại không đẩy Thịnh Thế ra được cũng không thể mở miệng ngăn Thịnh Thế chỉ có thể thừa nhận hành động của anh.
“Nếu cô nhóc Nam gia kia biết được cậu nói như vậy không biết sẽ đau lòng như thế nào đâu!” Giọng nói Hàn Thành Trì có chút ý cười, trả lời Quý Lưu Niên.
Cố Lan San nghe được giọng nói của Hàn Thành Trì, cả người hơi run lên.
Ánh mắt Thịnh Thế trầm xuống, giống như phát điên, hành hạ hạ Cố Lan San chết đi sống lại.
Sau khi kết thúc, Thịnh Thế đứng trước mặt Cố Lan San, nhìn khuôn mặt trắng xanh của cô, anh lặng lẽ siết chặt nắm tay rồi cong môi cười, xoay người đi ra ngoài. Lúc mở cửa, Thịnh Thế quay đầu chăm chú nhìn Cố Lan San một lúc rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi Thịnh Thế đi, Cố Lan San mới miễn cưỡng đứng dậy, khóa phòng vệ sinh lại.
Trong toilet không có vòi tắm, Cố Lan San chậm rãi cời quần áo, để một bên, rồi lấy vòi nước rửa qua.
Nhưng cho dù rửa như thế nào cô vẫn không thể áp chế nỗi khuất nhục đang dâng tràn.
Thật ra, cô biết, toàn bộ chuyện này đều do cô gieo gió gặt bão, không thể trách Thịnh Thế.
Nhưng bây giờ đang ở trong toilet của Kim Bích Huy Hoàng. Anh làm như vậy.....
Giọng nói của Cố Lan San hơi run rẩy: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Dường như Thịnh Thế không ngờ trong lúc hoan ái với anh mà Cố Lan San lại mở miệng nói chuyện. Anh hơi hoảng hốt, sau đso từ từ mở to hai mắt nhìn mặt cô.
Cô nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt, cả người cô đang quấn lấy anh. Anh nhìn cô như vậy, chậm rãi dừng động tác.
Thịnh Thế cảm thấy tận sâu trong lòng có một cảm xúc không nói nên lời, vui sướng, cảm động và thỏa mãn.
Cố Lan San, vậy mà Cố Lan San đã có phản ứng với anh rồi..... Rốt cuộc lúc đối mặt với anh không tỏ thái độ xa cách, lạnh lùng trước sau như một nữa.
Thịnh Thế chậm rãi thả lóng hai cánh tay của Cố Lan San, động tác rất nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má cô. Anh cúi đầu, yêu thương hôn lên đô mắt cô. Anh vừa định mở miệng nói chuyện cửa toilet lại bị đẩy ra, có hai người đi vào.
“Thành Trì, với tư cách là bạn, mình cũng mừng thay cho cậu, thấy cậu và Ân Ân tình cảm như thế khiến mình cũng muốn kết hôn!” Người nói chuyện là Hạ Phồn Hoa.
“Cô nhóc Nam gia kia không phải thích câu lắm à?” Lần này người nói chuyện là Hàn Thành Trì.
“Thôi thôi! Đừng nhắc đến con bé đó với mình nữa. Cô nhóc kia đi ra du học vài năm nay khiến mình cảm thấy rất yên tĩnh đó! Ngay cả năm mơ mình cũng mong cô nhóc đó đừng về!” Hạ Phồn Hoa vừa nói, vừa đi vào phòng kế bên.
Sau đó, lại có tiếng cửa mở ra, chắc là Hàn Thành Trì vào.
Cố Lan San nghe thấy Hạ Phồn Hoa nói chuyện, không suy nghĩ nhiều mà giơ tay đẩy Thịnh Thế ra.
Ánh mắt Thịnh Thế trầm xuống, xoa nắn ngực cô, sau đó hung hăng đâm sâu vào trong cơ thể cô khiến cả người Cố Lan San co rúm lại, cô cắn chặt môi, ngăn cho mình không rên lên thành tiếng.
Cố Lan San cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, vừa khẩn trương, vừa sợ hãi. Cô rõ ràng nghe thấy tiếng đàn ông đang đi toilet ở bên cạnh, lại không đẩy Thịnh Thế ra được cũng không thể mở miệng ngăn Thịnh Thế chỉ có thể thừa nhận hành động của anh.
“Nếu cô nhóc Nam gia kia biết được cậu nói như vậy không biết sẽ đau lòng như thế nào đâu!” Giọng nói Hàn Thành Trì có chút ý cười, trả lời Quý Lưu Niên.
Cố Lan San nghe được giọng nói của Hàn Thành Trì, cả người hơi run lên.
Ánh mắt Thịnh Thế trầm xuống, giống như phát điên, hành hạ hạ Cố Lan San chết đi sống lại.
Sau khi kết thúc, Thịnh Thế đứng trước mặt Cố Lan San, nhìn khuôn mặt trắng xanh của cô, anh lặng lẽ siết chặt nắm tay rồi cong môi cười, xoay người đi ra ngoài. Lúc mở cửa, Thịnh Thế quay đầu chăm chú nhìn Cố Lan San một lúc rồi mới đi ra ngoài.
Sau khi Thịnh Thế đi, Cố Lan San mới miễn cưỡng đứng dậy, khóa phòng vệ sinh lại.
Trong toilet không có vòi tắm, Cố Lan San chậm rãi cời quần áo, để một bên, rồi lấy vòi nước rửa qua.
Nhưng cho dù rửa như thế nào cô vẫn không thể áp chế nỗi khuất nhục đang dâng tràn.
Thật ra, cô biết, toàn bộ chuyện này đều do cô gieo gió gặt bão, không thể trách Thịnh Thế.
Danh sách chương