Hoàng cung là nơi ở của hoàng đế, mỗi người cung nữ thái giám đều rất cẩn trọng. Cho dù đại điện lớn đến đâu cũng đều được quét dọn sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi nào. Nơi không sạch sẽ thật sự rất hiếm thấy.
Nhưng Nhạc Hiên Đế hiểu rõ, Đế Tôn yêu cầu một nơi sạch sẽ không phải có ý là nơi không có hạt bụi nào, mà là nơi không có người sống ở đó.
May mắn thay, trong hoàng cung có rất nhiều cung điện vắng người. Sùng Văn Điện chính là nơi tốt nhất.
Dưới sự dẫn đường của Nhạc Hiên Đế, cỗ kiệu Đế Tôn cuối cùng dừng lại trước cửa Sùng Văn Điện.
Ninh Tuyết Mạch bất giác ngừng hô hấp lại, nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy diện mạo chân thật của Đế Tôn -......
Hắn không thể để người nâng cỗ kiệu tiến vào đại điện, đúng không?
Phần phật, bóng dáng những thiếu nam thiếu nữ chớp động, giống như một đóa hoa vây quanh cỗ kiệu......
Ninh Tuyết Mạch co giật khoé môi!
Trong tay những người này đều kéo một khối lụa mỏng không biết làm bằng chất gì, che khuất cỗ kiệu thành nhiều lớp.
Lụa mỏng gần như trong suốt, ánh nắng mặt trời xuyên qua, thoáng xuất hiện ánh sáng bảy màu. Bên trong ánh sáng bảy màu đó, mơ hồ có một người bước xuống từ trong cỗ kiệu......
Bởi vì lụa mỏng che khuất, Ninh Tuyết Mạch không thể nhìn rõ tướng mạo người nọ, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng người, giống như một vị thần tiên lướt qua, khoác một thân ánh sáng nhiều màu đi vào bên trong đại điện.
Sau khi những lớp lụa mỏng bị loại bỏ, trước cửa đại điện đã không còn nhân ảnh kia, thậm chí cỗ kiệu kia cũng biến mất không để lại dấu vết.
Những thiếu niên kia lần lượt xếp thành hình quạt ở trước lối vào.
Ninh Tuyết Mạch: "......" Không phải chứ? Nàng bận rộn nửa ngày nhưng chỉ nhìn thấy một cái bóng lờ mờ?
Thật là xui xẻo!
Chẳng trách Quý Vân Hoàng là đồ tôn của hắn cũng chỉ nhìn thấy hắn hai lần, vị Đế Tôn này thật quá khó gặp!
Mỗi một cử động đều bị người che chắn không có kẽ hở! Chẳng lẽ hắn đi nhà xí cũng muốn những người này vây quanh?
Nàng nhìn nhìn Nhạc Hiên Đế cũng bị ngăn cản ở bên ngoài, lại nhìn nhìn Quý Vân Hoàng, không nhịn được ngáp một cái, lén lút nói: "Thái tử điện hạ, đã nghênh Đế Tôn vào rồi, ta không có việc gì nữa đúng không? Ta có thể rời đi hay không?"
Mặc dù Đế Tôn đủ thần bí, nhưng Ninh Tuyết Mạch không có hứng thú tìm hiểu đến cùng.
Nàng cảm thấy so với việc nhìn một thọ tinh che mặt, không bằng trở về nhìn khuôn mặt đáng ghét kia của Tom --
Nàng vừa nói một câu này xong, cửa đại điện liền được mở ra, một vị đồng tử chậm rãi đi ra, cất cao giọng nói: "Đế Tôn mời bệ hạ sau khi tắm gội hãy tới yết kiến, nhưng bệ hạ chỉ có thể mang theo hai người đi vào, những người khác có thể giải tán. Đế Tôn muốn được yên tĩnh."
Ninh Tuyết Mạch vui vẻ trong lòng, hoàng đế chỉ có thể mang hai người đi vào, khẳng định sẽ không lựa chọn nàng. Nàng rốt cuộc có thể về nhà ngủ ngon!
Nàng vui sướng đang muốn cáo biệt Quý Vân Hoàng, Nhạc Hiên Đế đột nhiên mở miệng: "Vân Hoàng, Tuyết Mạch, các ngươi nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, cùng trẫm yết kiến Đế Tôn."
Ninh Tuyết Mạch: "......"
O-X-O-X!
Hoàng đế này vì sao muốn mang theo nàng? Nàng chỉ là một dân nữ không nơi nương tựa, không có bối cảnh, được không?!
Nàng bỗng nhiên run rẩy trong lòng, không phải lão hoàng đế đã bị nàng bịa đặt lừa dối thiên bẩm, cho rằng Đế Tôn là người tiến vào trong mộng và truyền thụ y thuật cho nàng đấy chứ? Vì thế cố ý muốn mang nàng đi vào nghiệm chứng một chút?
Không cần cẩu huyết như vậy được không?! Nàng nói bậy cũng có thể đụng phải Boss lớn nhất!
Nhạc Hiên Đế không có ý kiến gì khi nàng là đệ tử trong mộng của Đế Tôn. Rốt cuộc, có thể thấy hoàng đế làm chuyện gì với nàng cũng đều có cố kỵ, nhưng nếu đi vào và đề cập tới nó, lời nói dối này......
Không biết Hoàng đế sẽ khiến nàng cảm thấy nhỏ bé thế nào trong đôi giày của mình!
Nàng đang muốn tìm lý do rút lui, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau: "Phụ hoàng, nhi thần có thể đi vào cùng với Thái tử ca ca."
Nhưng Nhạc Hiên Đế hiểu rõ, Đế Tôn yêu cầu một nơi sạch sẽ không phải có ý là nơi không có hạt bụi nào, mà là nơi không có người sống ở đó.
May mắn thay, trong hoàng cung có rất nhiều cung điện vắng người. Sùng Văn Điện chính là nơi tốt nhất.
Dưới sự dẫn đường của Nhạc Hiên Đế, cỗ kiệu Đế Tôn cuối cùng dừng lại trước cửa Sùng Văn Điện.
Ninh Tuyết Mạch bất giác ngừng hô hấp lại, nàng rốt cuộc có thể nhìn thấy diện mạo chân thật của Đế Tôn -......
Hắn không thể để người nâng cỗ kiệu tiến vào đại điện, đúng không?
Phần phật, bóng dáng những thiếu nam thiếu nữ chớp động, giống như một đóa hoa vây quanh cỗ kiệu......
Ninh Tuyết Mạch co giật khoé môi!
Trong tay những người này đều kéo một khối lụa mỏng không biết làm bằng chất gì, che khuất cỗ kiệu thành nhiều lớp.
Lụa mỏng gần như trong suốt, ánh nắng mặt trời xuyên qua, thoáng xuất hiện ánh sáng bảy màu. Bên trong ánh sáng bảy màu đó, mơ hồ có một người bước xuống từ trong cỗ kiệu......
Bởi vì lụa mỏng che khuất, Ninh Tuyết Mạch không thể nhìn rõ tướng mạo người nọ, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng người, giống như một vị thần tiên lướt qua, khoác một thân ánh sáng nhiều màu đi vào bên trong đại điện.
Sau khi những lớp lụa mỏng bị loại bỏ, trước cửa đại điện đã không còn nhân ảnh kia, thậm chí cỗ kiệu kia cũng biến mất không để lại dấu vết.
Những thiếu niên kia lần lượt xếp thành hình quạt ở trước lối vào.
Ninh Tuyết Mạch: "......" Không phải chứ? Nàng bận rộn nửa ngày nhưng chỉ nhìn thấy một cái bóng lờ mờ?
Thật là xui xẻo!
Chẳng trách Quý Vân Hoàng là đồ tôn của hắn cũng chỉ nhìn thấy hắn hai lần, vị Đế Tôn này thật quá khó gặp!
Mỗi một cử động đều bị người che chắn không có kẽ hở! Chẳng lẽ hắn đi nhà xí cũng muốn những người này vây quanh?
Nàng nhìn nhìn Nhạc Hiên Đế cũng bị ngăn cản ở bên ngoài, lại nhìn nhìn Quý Vân Hoàng, không nhịn được ngáp một cái, lén lút nói: "Thái tử điện hạ, đã nghênh Đế Tôn vào rồi, ta không có việc gì nữa đúng không? Ta có thể rời đi hay không?"
Mặc dù Đế Tôn đủ thần bí, nhưng Ninh Tuyết Mạch không có hứng thú tìm hiểu đến cùng.
Nàng cảm thấy so với việc nhìn một thọ tinh che mặt, không bằng trở về nhìn khuôn mặt đáng ghét kia của Tom --
Nàng vừa nói một câu này xong, cửa đại điện liền được mở ra, một vị đồng tử chậm rãi đi ra, cất cao giọng nói: "Đế Tôn mời bệ hạ sau khi tắm gội hãy tới yết kiến, nhưng bệ hạ chỉ có thể mang theo hai người đi vào, những người khác có thể giải tán. Đế Tôn muốn được yên tĩnh."
Ninh Tuyết Mạch vui vẻ trong lòng, hoàng đế chỉ có thể mang hai người đi vào, khẳng định sẽ không lựa chọn nàng. Nàng rốt cuộc có thể về nhà ngủ ngon!
Nàng vui sướng đang muốn cáo biệt Quý Vân Hoàng, Nhạc Hiên Đế đột nhiên mở miệng: "Vân Hoàng, Tuyết Mạch, các ngươi nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, cùng trẫm yết kiến Đế Tôn."
Ninh Tuyết Mạch: "......"
O-X-O-X!
Hoàng đế này vì sao muốn mang theo nàng? Nàng chỉ là một dân nữ không nơi nương tựa, không có bối cảnh, được không?!
Nàng bỗng nhiên run rẩy trong lòng, không phải lão hoàng đế đã bị nàng bịa đặt lừa dối thiên bẩm, cho rằng Đế Tôn là người tiến vào trong mộng và truyền thụ y thuật cho nàng đấy chứ? Vì thế cố ý muốn mang nàng đi vào nghiệm chứng một chút?
Không cần cẩu huyết như vậy được không?! Nàng nói bậy cũng có thể đụng phải Boss lớn nhất!
Nhạc Hiên Đế không có ý kiến gì khi nàng là đệ tử trong mộng của Đế Tôn. Rốt cuộc, có thể thấy hoàng đế làm chuyện gì với nàng cũng đều có cố kỵ, nhưng nếu đi vào và đề cập tới nó, lời nói dối này......
Không biết Hoàng đế sẽ khiến nàng cảm thấy nhỏ bé thế nào trong đôi giày của mình!
Nàng đang muốn tìm lý do rút lui, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau: "Phụ hoàng, nhi thần có thể đi vào cùng với Thái tử ca ca."
Danh sách chương