Dung Ngôn nghĩ tới đó lại đau cả đầu, nhưng nhất thời vẫn không nghĩ ra được mấu chốt trong đó.
Ở trước công chúng, Tuyên Đế tất nhiên không thể làm việc quá thiên vị, vì vậy ông hạ lệnh áp giải Dung Ngôn và Cố Thiên Tình vào đại lao, chờ tam tư thẩm vấn rõ ràng mới định đoạt sau.
Dung Ngôn rốt cuộc chỉ là một vị hoàng tử hơn mười tuổi, mặc dù lớn lên ở trong hoàng cung, nhưng bởi vì hắn không có lực uy hiếp, cho dù trong cung có người xem thường hắn cũng không có mấy người sẽ tính kế hắn, bởi vì không đáng.
Vì vậy tâm cơ của hắn không thâm, lúc này mắt thấy một tội ác lớn như vậy đổ xuống đầu mình, hắn lại không có cách nào tự chứng trong sạch, trong lòng bắt đầu trở nên luống cuống!
Lá gan hắn rất nhỏ, thị vệ còn chưa tới bắt mình, hắn đã choáng váng gần như không đứng dậy nổi, sau đó bị bọn thị vệ kéo đi.
Nhưng Cố Thiên Tình thật ra vẫn có chút cứng cỏi hơn, mặc dù nàng ta cũng sợ muốn chết, nhưng vẫn đứng lên, nói liên thanh một hồi: "Bệ hạ, dân nữ thật sự không phái người giết hại Nhạc Hoa Hầu, dân nữ thật sự không biết, xin bệ hạ hãy điều ra rõ, nhất định trả lại trong sạch cho Thiên Tình......"
Giọng nói của nàng ta sắc nhọn, hoàn toàn không có hình tượng của tiểu thư khuê các, cực kỳ chật vật.
Nhưng không ai lắng nghe nàng ta, cũng không ai tin nàng ta, ngay cả người cha thương yêu nàng ta nhất cũng trực tiếp xoay mặt đi, căn bản không nhìn nàng ta.
Trong lòng nàng ta tràn đầy tuyệt vọng, khi bị kéo đến cầu thang, ánh mắt nàng ta dừng ở trên người Cố Tích Cửu, bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng, kêu to: "Là nàng! Nhất định là nàng làm! Nàng không phải là Cố Tích Cửu! Tất cả đều không thích hợp! Nàng nhất định đã bị lệ quỷ bám vào người! Tới hãm hại ta! Ngày thường nàng yếu đuối như vậy, bị bắt nạt cũng không dám nói, hiện tại lại giống như đã thay đổi thành người khác...... Nàng nhất định không phải là nàng! Nàng là ma quỷ......"
Câu nói kế tiếp nàng ta không thể gào tiếp, bởi vì nàng ta đã bị những người áp giải trực tiếp điểm huyệt đạo, sau đó dứt khoát lưu loát kéo đi.
Lúc đầu, Cố Tích Cửu thắng thánh nữ Thiên Vấn Tông là một chuyện vui, Tuyên Đế còn muốn nhân cơ hội bốn phía náo nhiệt ăn mừng một phen, nhưng xảy ra một chuyện như vậy, ông không còn tâm tình nữa.
Những gì Cố Thiên Tình gào lên trước khi đi dường như không gây phiền hà gì cho ông, ông cũng không hỏi Cố Tích Cửu câu nào, còn an ủi nàng vài câu, sau đó nói mấy lời với quần thần rồi bãi giá hồi cung.
......
Cố Tích Cửu cùng ngồi chung một xe ngựa với Cố Tạ Thiên trở về. Trên đường Cố Tạ Thiên tràn đầy cảm xúc, cố gắng nói chuyện với nàng, kể lại một số ký ức thời thơ ấu của nàng.
Tuy nhiên, ông tiếp xúc với nữ nhi này cực ít, những khoảnh khắc có thể nhớ lại nghèo nàn đến đáng thương.
Nhưng dù sao vẫn có vài ba khoảnh khắc chỉ có hai cha con mới biết được, Cố Tạ Thiên hình như có ý giống như vô tình hướng cuộc trò chuyện tới những khoảnh khắc đó......
Cố Tích Cửu cười lạnh trong lòng, xem ra Cố Tạ Thiên rốt cuộc vẫn nghi ngờ nàng, vì thế nên mới thử nàng như thế!
May mắn là Cố Tích Cửu có được ký ức của nguyên chủ, và mặc dù tính tình nguyên chủ yếu đuối, nhưng trí nhớ lại thật sự không tệ, vì thế Cố Tích Cửu cũng đối đáp rất lưu loát những nghi ngờ của Cố Tạ Thiên.
Chưa xong, nàng ôm lấy cánh tay mình, nhìn thẳng vào Cố Tạ Thiên: "Tướng quân đang nghi ngờ Tích Cửu?"
Cố Tạ Thiên bị nàng vạch trần một câu như vậy, có chút chật vật, thở dài: "Tích Cửu, con thật sự thay đổi quá nhiều......"
Cố Tích Cửu thờ ơ nói: "Chẳng lẽ Tướng quân chưa từng nghe nói khi con thỏ bị đoạn tuyệt đường lui cũng có thể cắn chết người hay sao?!" Lúc này đã tới trước cửa phủ, sau khi Cố Tích Cửu nói xong những lời này, nàng dứt khoát nhảy xuống xe ngựa trực tiếp chạy đi.
Cố Tạ Thiên ảo não vỗ vỗ trán. Có chuyện gì xảy ra với mình vậy? Sao ông có thể nghi ngờ nữ nhi của mình?
Tiểu nha đầu bất quá đã bị buộc phải lộ ra bản tính thật sự của mình mà thôi......
Ở trước công chúng, Tuyên Đế tất nhiên không thể làm việc quá thiên vị, vì vậy ông hạ lệnh áp giải Dung Ngôn và Cố Thiên Tình vào đại lao, chờ tam tư thẩm vấn rõ ràng mới định đoạt sau.
Dung Ngôn rốt cuộc chỉ là một vị hoàng tử hơn mười tuổi, mặc dù lớn lên ở trong hoàng cung, nhưng bởi vì hắn không có lực uy hiếp, cho dù trong cung có người xem thường hắn cũng không có mấy người sẽ tính kế hắn, bởi vì không đáng.
Vì vậy tâm cơ của hắn không thâm, lúc này mắt thấy một tội ác lớn như vậy đổ xuống đầu mình, hắn lại không có cách nào tự chứng trong sạch, trong lòng bắt đầu trở nên luống cuống!
Lá gan hắn rất nhỏ, thị vệ còn chưa tới bắt mình, hắn đã choáng váng gần như không đứng dậy nổi, sau đó bị bọn thị vệ kéo đi.
Nhưng Cố Thiên Tình thật ra vẫn có chút cứng cỏi hơn, mặc dù nàng ta cũng sợ muốn chết, nhưng vẫn đứng lên, nói liên thanh một hồi: "Bệ hạ, dân nữ thật sự không phái người giết hại Nhạc Hoa Hầu, dân nữ thật sự không biết, xin bệ hạ hãy điều ra rõ, nhất định trả lại trong sạch cho Thiên Tình......"
Giọng nói của nàng ta sắc nhọn, hoàn toàn không có hình tượng của tiểu thư khuê các, cực kỳ chật vật.
Nhưng không ai lắng nghe nàng ta, cũng không ai tin nàng ta, ngay cả người cha thương yêu nàng ta nhất cũng trực tiếp xoay mặt đi, căn bản không nhìn nàng ta.
Trong lòng nàng ta tràn đầy tuyệt vọng, khi bị kéo đến cầu thang, ánh mắt nàng ta dừng ở trên người Cố Tích Cửu, bỗng nhiên bắt đầu điên cuồng, kêu to: "Là nàng! Nhất định là nàng làm! Nàng không phải là Cố Tích Cửu! Tất cả đều không thích hợp! Nàng nhất định đã bị lệ quỷ bám vào người! Tới hãm hại ta! Ngày thường nàng yếu đuối như vậy, bị bắt nạt cũng không dám nói, hiện tại lại giống như đã thay đổi thành người khác...... Nàng nhất định không phải là nàng! Nàng là ma quỷ......"
Câu nói kế tiếp nàng ta không thể gào tiếp, bởi vì nàng ta đã bị những người áp giải trực tiếp điểm huyệt đạo, sau đó dứt khoát lưu loát kéo đi.
Lúc đầu, Cố Tích Cửu thắng thánh nữ Thiên Vấn Tông là một chuyện vui, Tuyên Đế còn muốn nhân cơ hội bốn phía náo nhiệt ăn mừng một phen, nhưng xảy ra một chuyện như vậy, ông không còn tâm tình nữa.
Những gì Cố Thiên Tình gào lên trước khi đi dường như không gây phiền hà gì cho ông, ông cũng không hỏi Cố Tích Cửu câu nào, còn an ủi nàng vài câu, sau đó nói mấy lời với quần thần rồi bãi giá hồi cung.
......
Cố Tích Cửu cùng ngồi chung một xe ngựa với Cố Tạ Thiên trở về. Trên đường Cố Tạ Thiên tràn đầy cảm xúc, cố gắng nói chuyện với nàng, kể lại một số ký ức thời thơ ấu của nàng.
Tuy nhiên, ông tiếp xúc với nữ nhi này cực ít, những khoảnh khắc có thể nhớ lại nghèo nàn đến đáng thương.
Nhưng dù sao vẫn có vài ba khoảnh khắc chỉ có hai cha con mới biết được, Cố Tạ Thiên hình như có ý giống như vô tình hướng cuộc trò chuyện tới những khoảnh khắc đó......
Cố Tích Cửu cười lạnh trong lòng, xem ra Cố Tạ Thiên rốt cuộc vẫn nghi ngờ nàng, vì thế nên mới thử nàng như thế!
May mắn là Cố Tích Cửu có được ký ức của nguyên chủ, và mặc dù tính tình nguyên chủ yếu đuối, nhưng trí nhớ lại thật sự không tệ, vì thế Cố Tích Cửu cũng đối đáp rất lưu loát những nghi ngờ của Cố Tạ Thiên.
Chưa xong, nàng ôm lấy cánh tay mình, nhìn thẳng vào Cố Tạ Thiên: "Tướng quân đang nghi ngờ Tích Cửu?"
Cố Tạ Thiên bị nàng vạch trần một câu như vậy, có chút chật vật, thở dài: "Tích Cửu, con thật sự thay đổi quá nhiều......"
Cố Tích Cửu thờ ơ nói: "Chẳng lẽ Tướng quân chưa từng nghe nói khi con thỏ bị đoạn tuyệt đường lui cũng có thể cắn chết người hay sao?!" Lúc này đã tới trước cửa phủ, sau khi Cố Tích Cửu nói xong những lời này, nàng dứt khoát nhảy xuống xe ngựa trực tiếp chạy đi.
Cố Tạ Thiên ảo não vỗ vỗ trán. Có chuyện gì xảy ra với mình vậy? Sao ông có thể nghi ngờ nữ nhi của mình?
Tiểu nha đầu bất quá đã bị buộc phải lộ ra bản tính thật sự của mình mà thôi......
Danh sách chương