Rốt cuộc năm đó mẫu thân của nàng cũng cực kỳ sắc sảo thông minh, không phải là người dễ dàng bị bắt nạt......
Sao ông có thể nghi ngờ nàng thật sự đã bị quỷ bám vào người? Thật đúng là ——
Xem ra bản thân ông thật sự bị ảnh hưởng bởi Cố Thiên Tình.
Nhớ tới Cố Thiên Tình, ông lại trở nên tức giận. Cố Thiên Triều ở bên cạnh còn cố gắng nhờ ông nghĩ cách cứu người. Ông lập tức nổi trận lôi đình: "Tiểu hỗn trướng kia gây ra chuyện bỉ ổi như vậy, còn trông cậy vào bản tướng quân đi cứu vớt nàng?! Đồ mất mặt ấy nên chết trong nhà lao đi thì hơn!" Ông phất tay áo bỏ đi!
Trong Tướng quân phủ cũng nhận được tin dữ này. Lãnh Hương Ngọc giống như nghe thấy tiếng sấm, cực kỳ hoảng sợ.
Khi Cố Tạ Thiên quay trở về, ông lập tức được nghênh đón bằng một loạt tiếng khóc than. Lãnh Hương Ngọc trực tiếp quỳ gối trước mặt Cố Tạ Thiên, cầu xin ông cứu nữ nhi của mình.
Cố Tạ Thiên tức giận, một chân đá bà ta ra: "Bà đã dạy ra được một nữ nhi tốt! Sao mẫu thân như bà có thể để nó gây ra chuyện mất mặt như vậy?!" Ông không quan tâm tới Lãnh Hương Ngọc kêu khóc, xoay người rời đi.
Cố Thiên Triều nâng mẫu thân đang khóc lóc đứng dậy: "Mẫu thân đừng khóc, hiện tại khóc lóc cũng vô dụng. Chúng ta nên nghĩ biện pháp cứu muội muội quan trọng hơn."
Lãnh Hương Ngọc đã hoang mang lo sợ, khóc ròng nói: "Ta chỉ là một nữ nhân ở nhà, có thể có biện pháp gì? Cha ngươi vừa nhẫn tâm vừa mặc kệ...... Hài tử kia lại được nuông chiều từ bé, hiện tại bị giam ở một nơi dơ bẩn như vậy, không biết có chịu nổi không! Có lạnh hay không? Có ăn nổi hay không?......"
Rốt cuộc, đó vẫn là nữ nhi thân sinh của mình, bà ta thật sự rất nhớ thương nàng ta.
Cố Thiên Triều thở dài, không đành lòng nói với mẫu thân mình, việc này liên quan tới đại án mạng nhà Lư Vương gia, lần này Cố Thiên Tình vào đó chịu tội chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ phải mất cái mạng nhỏ nơi đó!
Hắn an ủi mẫu thân vài câu, nói phụ thân vì quá tức giận nên nói như vậy mà thôi, cũng không sẽ thật sự mặc kệ không quan tâm. Có lẽ lúc này phụ thân cũng đang nghĩ cách cứu người, chỉ không muốn nói ra mà thôi.
Có nhi tử an ủi như vậy, tâm trí Lãnh Hương Ngọc cũng dần dần ổn định lại.
Cố Thiên Triều ra hiệu cho mọi người rút lui, sau đó bất chợt hỏi một câu: "Mẫu thân, sự tình Thiên Tình và thập nhị hoàng tử có phải người sớm đã biết hay không?"
Sắc mặt Lãnh Hương Ngọc hơi đổi: "Điều này ——"
Cố Thiên Triều thở dài: "Mẫu thân, chẳng lẽ người còn không tin nhi tử mình sao? Ta phải biết được toàn bộ chân tướng, lúc đó mới dễ dàng phán đoán một số chuyện. Như vậy mới có thể nghĩ cách cứu Thiên Tình......"
Lãnh Hương Ngọc nhìn nhi tử cao lớn tuấn lãng, vui mừng vì phát hiện ra nhi tử mình rốt cuộc trưởng thành, có thể che mưa chắn gió cho mình.
Bà ta tất nhiên không dấu diếm gì với nhi tử, lấy lại bình tĩnh, sau đó nói hết sự tình từ đầu chí cuối.
Bà ta nói rất chi tiết, Cố Thiên Triều chỉ lắng nghe không nói một lời, nhưng càng nghe hắn càng cảm thấy không thích hợp, dần dần con ngươi trầm xuống.
Cố Tích Cửu có vấn đề!
Hắn lại hỏi một số vấn đề nhắm tới mục tiêu, những vấn đề này chủ yếu nhằm vào Cố Tích Cửu, Lãnh Hương Ngọc cũng nói toàn bộ những gì mình biết.
Ở trong cái nhà này, có lẽ người khác luôn bỏ qua hài tử kia, nhưng Lãnh Hương Ngọc luôn lấy việc hành hạ hài tử kia làm niềm vui, vì thế tương đối hiểu biết tính nết thường ngày của hài tử kia. Hiện tại, bà ta cũng rất bối rối với sự biến hoá của Cố Tích Cửu.
Một người bị khinh bỉ tới cực điểm có khả năng sẽ bùng nổ, tính tình sẽ có biến đổi lớn, nhưng tính tình Cố Tích Cửu biến đổi thật sự hơi quá lớn, quả thực chính là hoàn toàn thay đổi thành một con người khác! Thậm chí khí độ quanh thân cũng khác......
Cố Thiên Triều lạnh lùng nói một câu: "Có lẽ hiện tại nàng đã không phải là nàng! "
Lãnh Hương Ngọc mở to hai mắt: "Cái gì?"
Giọng nói của Cố Thiên Triều trầm trầm: "Mẫu thân, có lẽ Cố Tích Cửu thật sự đã chết, người hiện tại là mượn xác hoàn hồn!"
Sao ông có thể nghi ngờ nàng thật sự đã bị quỷ bám vào người? Thật đúng là ——
Xem ra bản thân ông thật sự bị ảnh hưởng bởi Cố Thiên Tình.
Nhớ tới Cố Thiên Tình, ông lại trở nên tức giận. Cố Thiên Triều ở bên cạnh còn cố gắng nhờ ông nghĩ cách cứu người. Ông lập tức nổi trận lôi đình: "Tiểu hỗn trướng kia gây ra chuyện bỉ ổi như vậy, còn trông cậy vào bản tướng quân đi cứu vớt nàng?! Đồ mất mặt ấy nên chết trong nhà lao đi thì hơn!" Ông phất tay áo bỏ đi!
Trong Tướng quân phủ cũng nhận được tin dữ này. Lãnh Hương Ngọc giống như nghe thấy tiếng sấm, cực kỳ hoảng sợ.
Khi Cố Tạ Thiên quay trở về, ông lập tức được nghênh đón bằng một loạt tiếng khóc than. Lãnh Hương Ngọc trực tiếp quỳ gối trước mặt Cố Tạ Thiên, cầu xin ông cứu nữ nhi của mình.
Cố Tạ Thiên tức giận, một chân đá bà ta ra: "Bà đã dạy ra được một nữ nhi tốt! Sao mẫu thân như bà có thể để nó gây ra chuyện mất mặt như vậy?!" Ông không quan tâm tới Lãnh Hương Ngọc kêu khóc, xoay người rời đi.
Cố Thiên Triều nâng mẫu thân đang khóc lóc đứng dậy: "Mẫu thân đừng khóc, hiện tại khóc lóc cũng vô dụng. Chúng ta nên nghĩ biện pháp cứu muội muội quan trọng hơn."
Lãnh Hương Ngọc đã hoang mang lo sợ, khóc ròng nói: "Ta chỉ là một nữ nhân ở nhà, có thể có biện pháp gì? Cha ngươi vừa nhẫn tâm vừa mặc kệ...... Hài tử kia lại được nuông chiều từ bé, hiện tại bị giam ở một nơi dơ bẩn như vậy, không biết có chịu nổi không! Có lạnh hay không? Có ăn nổi hay không?......"
Rốt cuộc, đó vẫn là nữ nhi thân sinh của mình, bà ta thật sự rất nhớ thương nàng ta.
Cố Thiên Triều thở dài, không đành lòng nói với mẫu thân mình, việc này liên quan tới đại án mạng nhà Lư Vương gia, lần này Cố Thiên Tình vào đó chịu tội chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ phải mất cái mạng nhỏ nơi đó!
Hắn an ủi mẫu thân vài câu, nói phụ thân vì quá tức giận nên nói như vậy mà thôi, cũng không sẽ thật sự mặc kệ không quan tâm. Có lẽ lúc này phụ thân cũng đang nghĩ cách cứu người, chỉ không muốn nói ra mà thôi.
Có nhi tử an ủi như vậy, tâm trí Lãnh Hương Ngọc cũng dần dần ổn định lại.
Cố Thiên Triều ra hiệu cho mọi người rút lui, sau đó bất chợt hỏi một câu: "Mẫu thân, sự tình Thiên Tình và thập nhị hoàng tử có phải người sớm đã biết hay không?"
Sắc mặt Lãnh Hương Ngọc hơi đổi: "Điều này ——"
Cố Thiên Triều thở dài: "Mẫu thân, chẳng lẽ người còn không tin nhi tử mình sao? Ta phải biết được toàn bộ chân tướng, lúc đó mới dễ dàng phán đoán một số chuyện. Như vậy mới có thể nghĩ cách cứu Thiên Tình......"
Lãnh Hương Ngọc nhìn nhi tử cao lớn tuấn lãng, vui mừng vì phát hiện ra nhi tử mình rốt cuộc trưởng thành, có thể che mưa chắn gió cho mình.
Bà ta tất nhiên không dấu diếm gì với nhi tử, lấy lại bình tĩnh, sau đó nói hết sự tình từ đầu chí cuối.
Bà ta nói rất chi tiết, Cố Thiên Triều chỉ lắng nghe không nói một lời, nhưng càng nghe hắn càng cảm thấy không thích hợp, dần dần con ngươi trầm xuống.
Cố Tích Cửu có vấn đề!
Hắn lại hỏi một số vấn đề nhắm tới mục tiêu, những vấn đề này chủ yếu nhằm vào Cố Tích Cửu, Lãnh Hương Ngọc cũng nói toàn bộ những gì mình biết.
Ở trong cái nhà này, có lẽ người khác luôn bỏ qua hài tử kia, nhưng Lãnh Hương Ngọc luôn lấy việc hành hạ hài tử kia làm niềm vui, vì thế tương đối hiểu biết tính nết thường ngày của hài tử kia. Hiện tại, bà ta cũng rất bối rối với sự biến hoá của Cố Tích Cửu.
Một người bị khinh bỉ tới cực điểm có khả năng sẽ bùng nổ, tính tình sẽ có biến đổi lớn, nhưng tính tình Cố Tích Cửu biến đổi thật sự hơi quá lớn, quả thực chính là hoàn toàn thay đổi thành một con người khác! Thậm chí khí độ quanh thân cũng khác......
Cố Thiên Triều lạnh lùng nói một câu: "Có lẽ hiện tại nàng đã không phải là nàng! "
Lãnh Hương Ngọc mở to hai mắt: "Cái gì?"
Giọng nói của Cố Thiên Triều trầm trầm: "Mẫu thân, có lẽ Cố Tích Cửu thật sự đã chết, người hiện tại là mượn xác hoàn hồn!"
Danh sách chương