Bước vào trong đại sảnh, Tiểu Điệp nhìn thấy một nữ oa nhi phấn điêu mày ngài, vẻ mặt mang vẻ khinh khỉnh xem thường người khác, mà nghĩ cũng đúng, nàng ta là công chúa nên như vậy cũng không có gì quá bất ngờ, điều đáng nói chính là tiểu oa nhi này rất là quen mặt... nàng ta rõ ràng chính là người bắt nữ nhân Phế Thuật liếm giày đây mà. Hành tinh này quả nhiên cũng rất tròn a.
Cùng lúc đó, phía trước Tiểu Điệp một giọng chua chát vang lên: "To gan, gặp công chúa ngươi dám không quỳ"
Nói rồi người kia liền động thủ, lấy dây thừng quất một cái rõ đau vào chân Tiểu Điệp. Vì bị bất ngờ nên đôi chân nàng khụy xuống, đổ rạp xuống đất. Tiểu Điệp dùng ánh mắt kiên định nhìn người đối diện, trong lòng không khỏi cười khẩy. Quả nhiên là theo lối phong kiến.
Phía trên, Thanh nhi công chúa trước sau như một, ánh mắt khinh miệt như nhìn sâu bọ liếc xuống nhìn nàng, giọng mang theo thập phần xem thường hỏi: "Tiện nhân, ngươi chính là Tô Dã Điệp?"
Xem thường ư? Sao cũng được, nàng không bận tâm.
Tiểu Điệp khẳng khái, giọng nhàn nhạt nói: " Phải, là ta"
"Xấc láo, dám nói với công chúa giọng đó" Người hầu phía sau vẻ mặt giận dữ, tiến lên một bước thì bị ngăn cản đành lặng lẽ lui trở lại. Công chúa, người....!!! Thanh nhi công chúa ánh mắt vẫn nhìn thẳng Tiểu Điệp, trên môi khẽ nở một nụ cười nhạt. Tiện nhân này khá lắm, quả nhiên được tam thúc lưu giữ lại hẳn không phải tầm thường.
Ngay lập tức sắc mặt nàng ta liền biến đổi, vẻ mặt thân thiện nói:" Đừng khẩn trương, ta cho người gọi ngươi cũng không có ý gì, chẳng qua ta muốn nhờ ngươi hái giùm ta Tuyết Liên Sơn, chẳng giấu gì ngươi, phía bên kia Bạch Cốc có mọc loài hoa này, chỉ có điều ở đó được giăng kết giới và chỉ có Phế Thuật mới có thể đi vào, ta nghe nói ngươi là một Phế Thuật đúng chứ?"
"Đúng, vậy khi hái được Tuyết Liên Sơn ta được lợi gì?" Tiểu Điệp ánh mắt bỡn cợt nhìn nàng ta.
Đối diện ánh mắt kia, Thanh nhi công chúa không tức giận mà cười càng thân thiện, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt, nếu hái được Tuyết Liên Sơn ta sẽ giúp ngươi xóa bỏ 6 tháng làm không công"
Chậc xóa bỏ 6 tháng làm không công ư, cũng không tệ.
"Được, ta đồng ý" Tiểu Điệp gật đầu cười tươi.
"Tốt lắm, không còn gì nữa, ngươi có thể lui"
Tiểu Điệp vẻ mặt vui vẻ lập tức đứng dậy rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng Tiểu Điệp, người hầu phía sau vẻ mặt khó hiểu, dáng vẻ e dè hỏi: "Công chúa tại sao lại để cho tiện nhân kia đi?"
Nụ cười thân thiện lập tức biến mất, thay vào đó trở thành một cái nhếch mép: "Cho người đi theo tiện nhân đó, tới dãy núi gần Bạch Cốc ngươi biết phải làm gì rồi chứ"
"Vâng, nô tỳ đã hiểu" Nữ nhân đáy mắt lóe lên tia sáng, trong lòng thầm nghĩ. Quả nhiên đây mới là Thanh nhi công chúa.
Tiểu Điệp, tiện nhân ngươi quả thật không tầm thường, nhưng Phế Thuật mãi chỉ là Phế Thuật, ngươi không đáng để tam thúc lưu giữ lại, chi bằng ta một tay giúp ngươi đến miền cực lạc. Kiếp sau đầu thai nhớ mở mắy thật to đừng lần nữa làm Phế Thuật.
Hắc hắc hắc, Lý Hoắc Dĩnh ta sắp rời khỏi đây rồi, không cần phải đối diện với bộ mặt muốn giết người của ngươi nữa. Để xem ngày mai lên đường đem gì.
Tiểu Điệp bụng như mở hội vừa huýt gió vừa nhảy chân sáo, bộ dáng hết sức vui vẻ. Nhũ Ú thẩm vẻ mặt trắng bệch, kiệt sức trong nhà xí bước ra cũng phải chết trân, lẩm bẩm: "Nha đầu này, lão nương chưa làm gì hết đã hóa điên rồi."
Cùng lúc đó, phía trước Tiểu Điệp một giọng chua chát vang lên: "To gan, gặp công chúa ngươi dám không quỳ"
Nói rồi người kia liền động thủ, lấy dây thừng quất một cái rõ đau vào chân Tiểu Điệp. Vì bị bất ngờ nên đôi chân nàng khụy xuống, đổ rạp xuống đất. Tiểu Điệp dùng ánh mắt kiên định nhìn người đối diện, trong lòng không khỏi cười khẩy. Quả nhiên là theo lối phong kiến.
Phía trên, Thanh nhi công chúa trước sau như một, ánh mắt khinh miệt như nhìn sâu bọ liếc xuống nhìn nàng, giọng mang theo thập phần xem thường hỏi: "Tiện nhân, ngươi chính là Tô Dã Điệp?"
Xem thường ư? Sao cũng được, nàng không bận tâm.
Tiểu Điệp khẳng khái, giọng nhàn nhạt nói: " Phải, là ta"
"Xấc láo, dám nói với công chúa giọng đó" Người hầu phía sau vẻ mặt giận dữ, tiến lên một bước thì bị ngăn cản đành lặng lẽ lui trở lại. Công chúa, người....!!! Thanh nhi công chúa ánh mắt vẫn nhìn thẳng Tiểu Điệp, trên môi khẽ nở một nụ cười nhạt. Tiện nhân này khá lắm, quả nhiên được tam thúc lưu giữ lại hẳn không phải tầm thường.
Ngay lập tức sắc mặt nàng ta liền biến đổi, vẻ mặt thân thiện nói:" Đừng khẩn trương, ta cho người gọi ngươi cũng không có ý gì, chẳng qua ta muốn nhờ ngươi hái giùm ta Tuyết Liên Sơn, chẳng giấu gì ngươi, phía bên kia Bạch Cốc có mọc loài hoa này, chỉ có điều ở đó được giăng kết giới và chỉ có Phế Thuật mới có thể đi vào, ta nghe nói ngươi là một Phế Thuật đúng chứ?"
"Đúng, vậy khi hái được Tuyết Liên Sơn ta được lợi gì?" Tiểu Điệp ánh mắt bỡn cợt nhìn nàng ta.
Đối diện ánh mắt kia, Thanh nhi công chúa không tức giận mà cười càng thân thiện, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt, nếu hái được Tuyết Liên Sơn ta sẽ giúp ngươi xóa bỏ 6 tháng làm không công"
Chậc xóa bỏ 6 tháng làm không công ư, cũng không tệ.
"Được, ta đồng ý" Tiểu Điệp gật đầu cười tươi.
"Tốt lắm, không còn gì nữa, ngươi có thể lui"
Tiểu Điệp vẻ mặt vui vẻ lập tức đứng dậy rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng Tiểu Điệp, người hầu phía sau vẻ mặt khó hiểu, dáng vẻ e dè hỏi: "Công chúa tại sao lại để cho tiện nhân kia đi?"
Nụ cười thân thiện lập tức biến mất, thay vào đó trở thành một cái nhếch mép: "Cho người đi theo tiện nhân đó, tới dãy núi gần Bạch Cốc ngươi biết phải làm gì rồi chứ"
"Vâng, nô tỳ đã hiểu" Nữ nhân đáy mắt lóe lên tia sáng, trong lòng thầm nghĩ. Quả nhiên đây mới là Thanh nhi công chúa.
Tiểu Điệp, tiện nhân ngươi quả thật không tầm thường, nhưng Phế Thuật mãi chỉ là Phế Thuật, ngươi không đáng để tam thúc lưu giữ lại, chi bằng ta một tay giúp ngươi đến miền cực lạc. Kiếp sau đầu thai nhớ mở mắy thật to đừng lần nữa làm Phế Thuật.
Hắc hắc hắc, Lý Hoắc Dĩnh ta sắp rời khỏi đây rồi, không cần phải đối diện với bộ mặt muốn giết người của ngươi nữa. Để xem ngày mai lên đường đem gì.
Tiểu Điệp bụng như mở hội vừa huýt gió vừa nhảy chân sáo, bộ dáng hết sức vui vẻ. Nhũ Ú thẩm vẻ mặt trắng bệch, kiệt sức trong nhà xí bước ra cũng phải chết trân, lẩm bẩm: "Nha đầu này, lão nương chưa làm gì hết đã hóa điên rồi."
Danh sách chương