Trong màn đêm tĩnh lặng, mặt trời từ từ nhô ra, ánh sáng len lỏi qua khẽ lá, chiếu sáng từng vùng rồi lan rộng ra khắp mọi nơi.
Như mọi hôm, khi ánh sáng vừa hé ra, mọi người trong phủ đều tất bật hối hả làm công việc của họ, không ai dám dừng lại để nói chuyện phiếm, họa chăng nếu có thì cũng hai ba câu liền xoay người rời khỏi. Bởi bọn họ đều sợ phải bị phạt vào nơi đó, chính là ngục phủ vương gia. Những người bị đưa vào đây hầu như không còn ai sống sót, nếu có thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, khiến cho bọn thuộc hạ không khỏi rùng mình mà tự biết giữ mồm miệng.
Tại ngục phủ...
Hoắc Dĩnh cả thân người đứng thẳng tắp, tay bắt chéo sau lưng, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn phạm nhân, nhàn nhạt hỏi: "Hắn là người đã bán tin tức?"
Hắc Tử hơi cúi thấp người, nhanh giọng đáp: "Chính hắn"
Đối diện hai người, phạm nhân là một ông lão khoảng 60 tuổi, tay chân bị xích chặt vào cột gỗ thành hình chữ đại, nơi bị xích từng mảng da bị siết chặt đến nỗi rách ra, máu từ đó dọc theo dây xích nhiễu tỏng tỏng xuống đất. Đối diện ánh mắt âm u tĩnh mịch của Hoắc Dĩnh, lão ta dường như quên cả đau, chỉ thấy tinh thần tê dại, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Nhìn bộ dáng như nai con gặp hổ dữ của lão, ánh mắt Hoắc Dĩnh vẫn không chút biểu tình, hắn nhẹ nâng con dao lên mặt của lão, dùng ánh mắt như muốn nuốt trọn đối phương, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đã bán tin tức?"
Ông lão dây thần kinh liền căng ra, lắc đầu lia lịa, giọng run run mang vài phần gấp gáp: "Không phải..., không phải tiểu nhân,... vương..."
Lời nói chưa dứt, lão chợt cảm giác trên mặt một trận đau đớn truyền đến, nơi đó một mảng thịt bị cắt xuống, máu xối xả phun ra, tiếp theo sau đó là một trận la đau đớn kịch liệt vang lên, vọng ra khắp ngục, khiến những phạm nhân khác không khỏi run rẩy.
Hoắc Dĩnh cầm con dao, ánh mắt quét nhìn, giọng tăng thêm vài phần lãnh đạm, hỏi: "Ngươi đã bán tin tức?"
Mặc dù bị đau đớn nhưng ông lão vẫn cắn răng lắc đầu nguầy nguậy. Bởi một khi ông nhận tội và nói ra, cả nhà ông nhất định sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
"Vẫn không thừa nhận?"
Ngay lập tức, một miếng thịt lại lần nữa bị cắt, nhưng lần này là ở ngay ngực, ông lão cặp mắt trợn tròng, đau đớn thét lên: "Á.... á"
Nhưng sau đó lại vội cắn môi mình lại, khuôn mặt trắng bệch vì bị mất máu, lão vẫn lắc đầu. Không thể nói, lão nhất định không thể nói.
Nhìn biểu hiện nhất quyết không hé răng nửa lời, khóe môi Hoắc Dĩnh bất giác cong lên, hắn nhìn sang Hắc Tử ra lệnh: "Lấy Trùng Tán cho ta"
"Ân" Ngay lập tức, Hắc Tử liền đưa cho Hoắc Dĩnh một túi bột trắng.
Sở dĩ nó được gọi là Trùng Tán bởi chỉ cần một vết xước nhỏ, khi chạm phải, nơi đó sẽ bắt đầu ngứa ngáy, sau đó là đau đớn như có hàng vạn côn trùng đang xâu xé, từ từ gặm nhấm, sau canh giờ thịt bắt đầu rữa ra, chỉ có điều người bị trúng sẽ không chết, chỉ cần chịu đựng sau hai tháng tự khắc sẽ khỏi, nhưng hai tháng đó đảm bảo cảm giác sống không bằng chết, chỉ mong sao đối phương có thể giết chết mình.
Hoắc Dĩnh cầm Trùng Tán, tay giơ cao, đừng hạt phấn li ti cứ thế rơi xuống chỗ thịt bị cắt của ông lão.
Ngay tức khắc, cả người lão bắt đầu vặn vẹo, hai tròng mắt càng trợn lớn hơn như muốn lồi ra, miệng gào thét: "Á...a... á,... giết ta đi... á"
"Muốn chết sao, đâu có dễ" Ánh mắt Hoắc Dĩnh vẫn âm u xoáy sâu vào người lão.
Hắn nắm đầu lão vật ra sau, mặt vẫn không thay đổi lạnh lẽo hỏi: "Ngươi đã bán tin tức cho ai?"
Ngay lúc ông lão đang u ớ, cả người không ngừng run bần bật vì bị xót và đau đớn thì bên ngoài ngục, dánh vẻ mập mạp hối hả chạy vào, Nhũ Ú Thẩm miệng lắp bắp gấp gáp nói không nẻn lời: "Vương gia....Tô Dã Điệp...đã... đã...biến mất"
Cả người Hoắc Dĩnh ngay lập tức bị chấn động, tay đang nắm chặt đầu ông lão buông lỏng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhũ Ú thẩm.
" Đã tìm kĩ?"
Nhũ Ú thẩm bị hàn khí của Hoắc Dĩnh dọa càng thêm sợ, nói líu hết cả lưỡi: "Đã tìm kĩ"
Lời nói vừa dứt, bà có thể cảm nhận được hàn khí xung quanh Hoắc Dĩnh càng tăng thêm, bất giác đầu bà cũng rụt xuống mất mấy phân. Trong lòng bà biết, hiện tại vương gia giận dữ, đang cực kì giận dữ.
Như mọi hôm, khi ánh sáng vừa hé ra, mọi người trong phủ đều tất bật hối hả làm công việc của họ, không ai dám dừng lại để nói chuyện phiếm, họa chăng nếu có thì cũng hai ba câu liền xoay người rời khỏi. Bởi bọn họ đều sợ phải bị phạt vào nơi đó, chính là ngục phủ vương gia. Những người bị đưa vào đây hầu như không còn ai sống sót, nếu có thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, khiến cho bọn thuộc hạ không khỏi rùng mình mà tự biết giữ mồm miệng.
Tại ngục phủ...
Hoắc Dĩnh cả thân người đứng thẳng tắp, tay bắt chéo sau lưng, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn phạm nhân, nhàn nhạt hỏi: "Hắn là người đã bán tin tức?"
Hắc Tử hơi cúi thấp người, nhanh giọng đáp: "Chính hắn"
Đối diện hai người, phạm nhân là một ông lão khoảng 60 tuổi, tay chân bị xích chặt vào cột gỗ thành hình chữ đại, nơi bị xích từng mảng da bị siết chặt đến nỗi rách ra, máu từ đó dọc theo dây xích nhiễu tỏng tỏng xuống đất. Đối diện ánh mắt âm u tĩnh mịch của Hoắc Dĩnh, lão ta dường như quên cả đau, chỉ thấy tinh thần tê dại, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Nhìn bộ dáng như nai con gặp hổ dữ của lão, ánh mắt Hoắc Dĩnh vẫn không chút biểu tình, hắn nhẹ nâng con dao lên mặt của lão, dùng ánh mắt như muốn nuốt trọn đối phương, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đã bán tin tức?"
Ông lão dây thần kinh liền căng ra, lắc đầu lia lịa, giọng run run mang vài phần gấp gáp: "Không phải..., không phải tiểu nhân,... vương..."
Lời nói chưa dứt, lão chợt cảm giác trên mặt một trận đau đớn truyền đến, nơi đó một mảng thịt bị cắt xuống, máu xối xả phun ra, tiếp theo sau đó là một trận la đau đớn kịch liệt vang lên, vọng ra khắp ngục, khiến những phạm nhân khác không khỏi run rẩy.
Hoắc Dĩnh cầm con dao, ánh mắt quét nhìn, giọng tăng thêm vài phần lãnh đạm, hỏi: "Ngươi đã bán tin tức?"
Mặc dù bị đau đớn nhưng ông lão vẫn cắn răng lắc đầu nguầy nguậy. Bởi một khi ông nhận tội và nói ra, cả nhà ông nhất định sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
"Vẫn không thừa nhận?"
Ngay lập tức, một miếng thịt lại lần nữa bị cắt, nhưng lần này là ở ngay ngực, ông lão cặp mắt trợn tròng, đau đớn thét lên: "Á.... á"
Nhưng sau đó lại vội cắn môi mình lại, khuôn mặt trắng bệch vì bị mất máu, lão vẫn lắc đầu. Không thể nói, lão nhất định không thể nói.
Nhìn biểu hiện nhất quyết không hé răng nửa lời, khóe môi Hoắc Dĩnh bất giác cong lên, hắn nhìn sang Hắc Tử ra lệnh: "Lấy Trùng Tán cho ta"
"Ân" Ngay lập tức, Hắc Tử liền đưa cho Hoắc Dĩnh một túi bột trắng.
Sở dĩ nó được gọi là Trùng Tán bởi chỉ cần một vết xước nhỏ, khi chạm phải, nơi đó sẽ bắt đầu ngứa ngáy, sau đó là đau đớn như có hàng vạn côn trùng đang xâu xé, từ từ gặm nhấm, sau canh giờ thịt bắt đầu rữa ra, chỉ có điều người bị trúng sẽ không chết, chỉ cần chịu đựng sau hai tháng tự khắc sẽ khỏi, nhưng hai tháng đó đảm bảo cảm giác sống không bằng chết, chỉ mong sao đối phương có thể giết chết mình.
Hoắc Dĩnh cầm Trùng Tán, tay giơ cao, đừng hạt phấn li ti cứ thế rơi xuống chỗ thịt bị cắt của ông lão.
Ngay tức khắc, cả người lão bắt đầu vặn vẹo, hai tròng mắt càng trợn lớn hơn như muốn lồi ra, miệng gào thét: "Á...a... á,... giết ta đi... á"
"Muốn chết sao, đâu có dễ" Ánh mắt Hoắc Dĩnh vẫn âm u xoáy sâu vào người lão.
Hắn nắm đầu lão vật ra sau, mặt vẫn không thay đổi lạnh lẽo hỏi: "Ngươi đã bán tin tức cho ai?"
Ngay lúc ông lão đang u ớ, cả người không ngừng run bần bật vì bị xót và đau đớn thì bên ngoài ngục, dánh vẻ mập mạp hối hả chạy vào, Nhũ Ú Thẩm miệng lắp bắp gấp gáp nói không nẻn lời: "Vương gia....Tô Dã Điệp...đã... đã...biến mất"
Cả người Hoắc Dĩnh ngay lập tức bị chấn động, tay đang nắm chặt đầu ông lão buông lỏng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhũ Ú thẩm.
" Đã tìm kĩ?"
Nhũ Ú thẩm bị hàn khí của Hoắc Dĩnh dọa càng thêm sợ, nói líu hết cả lưỡi: "Đã tìm kĩ"
Lời nói vừa dứt, bà có thể cảm nhận được hàn khí xung quanh Hoắc Dĩnh càng tăng thêm, bất giác đầu bà cũng rụt xuống mất mấy phân. Trong lòng bà biết, hiện tại vương gia giận dữ, đang cực kì giận dữ.
Danh sách chương