Vài ngày sau đó, Tiểu Điệp ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi, bởi nàng muốn tìm ra ký ức của mình. Nàng tự hỏi, mình đã xuyên qua đây bao lâu rồi, không giống như lão bà bà đã nói là mấy tháng, hơn nữa nàng muốn biết vì sao nàng lại bị mất trí nhớ. Lúc ban đầu nàng còn có thể cố gượng ép bản thân tin rằng do té sông nên mới mất trí nhớ. Nhưng sau vài ngày quan sát hai người lão bà bà cùng Lôi Phong, họ đúng thật là rất tốt với nàng, quan tâm đến nàng, thậm chí đối xử như người thân, nhưng nàng đồng thời lại phát hiện, họ cùng nhau giấu diếm nàng. Cái nguyên nhân té sông mất trí nhớ nực cười đó nàng còn tin được không? Nhìn bên ngoài trời quang mây tạnh, Tiểu Điệp xòe bàn tay ra trước mặt sau đó lại nắm lại. Nàng quyết định rồi, nàng sẽ đi tìm chân tướng sự thật. Tiếng nói trong đầu kia mặc dù sau khi thức dậy nàng đã quên hết nội dung, nhưng nàng có cảm giác bản thân nhất định phải tìm lại chủ nhân của nó, nếu không sẽ không thể lắp được cảm giác kỳ lạ trong tim nàng trong mấy ngày qua.

Nhiều lúc nửa đêm thức giấc, thân thể nàng tự động giơ chăn lên kéo về phía bên cạnh, phải một lúc sau nàng mới ý thức được hành động của mình. Nàng là đang muốn đắp chăn cho ai? Bàn tay bất giác nhẹ xoa xoa phần giường bên cạnh, cảm giác vô cùng trống trải. Là ai đã từng nằm bên cạnh nàng?

Khi ăn cá, nàng cũng không tự chủ mà lựa hết xương cá ra một cách cẩn thận, khi bị Lôi Phong nhìn chằm chằm, mặc dù bị hắn trêu đùa bảo "Dẻ cá cho ta sao?", nhưng nàng biết rõ là bản thân không phải. Đây là hành động của nàng được thực hiện trong vô thức do thói quen, nhưng vì sao nàng lại phải dẻ cá, bản thân nàng không có thói quen ăn cá như thế. Vậy rốt cuộc là hình thành từ lúc nào và nàng dẻ cá cho ai?

Khi nàng đi múc nước cũng vậy, tưới cây cũng vậy, thậm chí ngồi thơ thẩn một mình cũng vậy. Nàng luôn làm những hành động vô cùng kỳ quặc, giống như trước đây có một người luôn đi theo nàng, khiến nàng trong vô thức theo thói quen mà chăm sóc mà tương tác. Mặc dù sư phụ nàng có liệt kê hết những người nàng biết nhưng bị quên mất, nhưng nàng lại cảm thấy không phải là ai trong số đó.

Nàng biết, chỉ có bản thân mới có thể tìm ra đáp án cho mình mà thôi.

.................

"Tam thúc, người mau ra ngoài chơi chung với ta đi"." Thanh Nhi công chúa kéo tay áo Hoắc Dĩnh giật giật, Hoắc Dĩnh ngồi trên ghế mà thân thể không ngừng lắc lư. Hai nha hoàn theo hầu Thanh Nhi công chúa thấy vậy sợ hãi lên tiếng: "Công chúa, người không nên làm phiền Tam vương gia nếu không hoàng thượng lại trách tội."

Thanh Nhi công chúa nghe thấy thế bèn bất mãn, trừng to mắt nói: "Cái gì mà trách tội, ta đây không phải chỉ là tìm thúc ấy đi chơi thôi sao."

"Nhưng mà... " Trưởng nha hoàn định nói gì nữa nhưng bị nàng ta trừng mắt càng dữ tợn thì vội im lặng. Là một nha hoàn thân cận bên cạnh Thanh Nhi công chúa nên nàng ta biết rõ cách nhìn sắc mặt của chủ tử, nếu để công chúa mất hứng thì nhất định sẽ chết rất khó coi.

Trưởng nha hoàn đành thở dài, nàng ta còn có thể nói gì đây, có trách thì cũng chỉ có thể trách Đức Phi kia. Đức Phi kia vậy mà dám mượn tay hoàng thượng để hạ độc Tam vương gia, khi hoàng thượng biết được thì vô cùng áy náy, bảo sẽ tìm mọi cách bù đắp, bảo Tam vương gia muốn gì thì hắn cũng đều đáp ứng. Mặc dù hoàng thượng có cho tìm danh y khắp nơi tới để chữa trị thì cũng đều vô vọng, họ đều giống nhau là lắc đầu bất lực. Điều này càng khiến cho hoàng thượng càng cảm thấy áy náy, trách bản thân trước kia sao có thể mù quáng mà tín nhiệm người kia nhiều đến thế, hơn nữa còn phong cho nàng ta là Đức Phi. Cái danh Đức Phi này nghe sao cũng thật châm biếm.

Trong thời gian căng thẳng như vậy, vậy mà Thanh Nhi công chúa lại không ngừng tìm đến Tam vương gia để gây rối. Vì thế Tam vương gia trực tiếp yêu cầu hoàng thượng đem Thanh Nhi công chúa tránh xa hắn ra, chỉ được phép đén gần khi nào được hắn cho phép.

Cũng do đó dẫn đến tình cảnh khó xử cho các nha hoàn như nàng đây. Nếu để Thanh Nhi công chúa lại gần Tam vương gia thì chính là kháng chỉ, còn ngược lại chính là đắc tội công chúa, bên nào cũng chỉ là con đường chết. Chỉ có lúc này đây bọn họ mới cảm thán được số phận nha hoàn. Những người hoàn tộc sao lại khoái dày vò đám nha hoàn bọn họ như thế.

Hoắc Dĩnh không chịu nổi Thanh Nhi công chúa làm ồn cũng bắt đầu giở giọng trẻ con: "Hắc Tử, Hắc Tử, mau đem nha đầu này ra chỗ khác, ta không thích nhìn thấy nó.", sẵn tiện quăng ánh mắt ghét bỏ cho công chúa rồi bỉu môi. Hắn không thích nha đầu này, lúc nào chơi chung cũng chỉ toàn sai sử hắn thôi, bộ hắn ngốc lắm sao? Hắn chỉ muốn chơi chung với Nhạc tỷ thôi. Nhưng Nhạc tỷ là ai? Hắn thoáng ngẩn người. Dạo gần đây thật có nhiều người bảo hắn ngu ngốc, hắn thật sự trở nên ngu ngốc? Vì thế nên không thể nhớ nổi người này.

Chân mày Hoắc Dĩnh nóng nảy nhíu lại, đợi khi Hắc Tử cấp đám người Thanh Nhi công chúa ném ra ngoài hết quay trở lại thì hắn mở miệng hỏi: "Ngươi biết Nhạc tỷ là ai không?"

Hắc Tử nhớ chủ tử có gọi vị cô nương kia là Nhạc tỷ nhưng ngay lập tức mặt không biến sắc tim không loạn mà trắng trợn nói dối: "Thần không biết." Hắn đã đồng ý với đám người kia là sau khi đem Tam vương gia rời khỏi thì phải đem tất cả mọi chuyện quên hết, bao gồm cả vị cô nương kia.

Hoắc Dĩnh bỉu môi tỏ thái độ nhàm chán nói: "Ngươi còn ngốc hơn cả ta."

Thân hình Hắc Tử thoáng run rẩy nhưng sắc mặt vẫn không biểu cảm gì, lặng lẽ đứng bên.

Tròng mắt Hoắc Dĩnh đảo đảo dường như đang suy nghĩ âm mưu gì đó, hắn nở nụ cười giảo hoạt nhìn Hắc Tử nói: "Ta muốn ra ngoài chơi."

Hắc Tử cúi người xuống nói: "Tuân lệnh, thần sẽ hộ tống ngài đi xung quanh khuôn viên."

Hoắc Dĩnh bực bội gắt: "Khuôn viên có gì đâu mà chơi, chỉ toàn là núi giả. Ta là muốn ra ngoài chơi."

"Cái này... " Giọng Hắc Tử chứa đầy vẻ khó xử.

Hoắc Dĩnh thầm nghĩ trong lòng, thấy chưa, biết thế nào cũng sẽ như vầy. Hắn không nằng nặc đòi ra ngoài như lần trước nữa, hắn biết chắc thế nào cũng bị bắt lại rồi nhét vào phòng này nên đành thỏa hiệp: "Thôi được rồi, khuôn viên thì khuôn viên. Nhưng ngươi không được đổi ý đó."

Hắc Tử thấy Hoắc Dĩnh bỗng dưng ngoan ngoãn như thế thì cảm thấy nghi ngờ, nhất mực im lặng không nói gì kẻo lại mắc bẫy.

Hoắc Dĩnh nhìn Hắc Tử một cái sau đó đứng dậy đi vào phòng, Hắc Tử cũng nhấc gót bước theo sau. Vào tới phòng ngủ Hoắc Dĩnh cản Hắc Tử lại bên ngoài, nghiêm túc nói: "Ta vào thay đồ ngươi đi theo làm cái gì?"

"Khụ, cái này... "

Hoắc Dĩnh thấy Hắc Tử lúng túng thì lấy uy trợn mắt dọa: "Ngươi muốn nhìn bổn vương lõa thể?"

Hắc Tử bị lời nói của Hoắc Dĩnh làm cho sặc ho khan vài cái, cúi đầu cung kính đáp: "Thần không dám."

Nghe thấy câu này Hoắc Dĩnh cười toe toét phất phất tay: "Tốt lắm, ngươi cứ đứng ở đây khi nào bổn vương xong sẽ gọi ngươi vào."

"Tuân lệnh"

Hoắc Dĩnh đóng cửa Hắc Tử tuân lệnh canh giữ ở bên ngoài. Thời gian cứ thế dần trôi qua, một khắc, hai khắc, rồi lại tới một canh, hai canh, đến canh thứ ba bỗng có công công đến truyền chỉ.

Vị công công tư thế hiên ngang cầm thánh chỉ màu vàng trên tay, ưỡn ngực đi vào. Lão quét ánh mắt một lượt nhưng chỉ thấy Hắc Tử bèn hỏi: "Tam vương gia đâu."

Hắc Tử nhàn nhạt đáp: "Ở trong phòng ngủ thay y phục."

"Vậy ta đứng ở đây đợi một lát vậy."

Lại một khắc nữa trôi qua, vị công công này cảm thấy nghi hoặc nhìn Hắc Tử hỏi: "Bình thường vương gia vẫn thay y phục lâu vậy sao?"

Hắc Tử lắc đầu.

Công công lại tiếp: "Đã ở trong đó bao lâu rồi?"

Hắc Tử thành thật đáp: "Tầm ba canh giờ."

Lão công công trợn to mắt kinh ngạc: "Không phải có chuyện gì trong đó rồi chứ? Mau, mau mở cửa xem."

Hắc Tử chần chừ, sau đó gõ cửa vài cái nói với vào trong: "Vương gia, ngài ổn chứ?"

Bên trong im lặng không một tiếng người, Hắc Tử có linh cảm không may bèn đạp cửa xông vào. Đập vào mắt là căn phòng trống không không một bóng người, chỉ có hai cánh cửa sổ bị mở toan bị gió lùa kêu két két, bên dưới còn có dấu giày hướng ra ngoài. Rõ ràng là người bên trong đã trèo ra cửa sổ trốn đi mất.

Công công như ngồi trên chảo dầu nóng vội nhảy cẫng lên quát: "Mau, mau đi kiếm, để một mình Tam vương gia ngu ngốc đi lung tung, lỡ có mệnh hệ gì nhất định hoàng thượng sẽ giáng tội xuống."

Lão công công dám nói chủ tử hắn là ngu ngốc khiến Hắc Tử không hài lòng chút nào, nhưng hiện tại tính mạng Tam vương gia quan trọng hơn, Hắc Tử cũng lười đôi co với vị công công này liền không chào hỏi mà lập tức phi thân đi mất.

Trong lúc mọi người đang cuống cuồng nháo nhào đi kiếm thì Hoắc Dĩnh lại vô cùng vui vẻ, Hoắc Dĩnh vác một tay nải nhỏ trên vai tung tăng trên phố. Nếu như Hắc Tử đồng ý dẫn hắn ra ngoài thì hắn đang mang y đi theo rồi, ai biểu tên kia không biết điều. Hoắc Dĩnh thầm khẽ hừ một cái, tỏ ý Hắc Tử thật là ngu ngốc.

Đi được một đoạn, Hoắc Dĩnh nhìn thấy một quán trà lâu trông vô cùng đẹp mắt, hắn dừng chân lại quyết định vào trong này ăn uống một chút. Hắn vừa đặt mông xuống, tách trà chưa kịp uống thì nghe bàn bên cạnh có tiếng nói vô cùng náo nhiệt. Mẫu thân từng nói, không nên xen vào chuyện của người khác, nhưng hắn chính là kìm nén không được mà vểnh tai lên nghe.

Bàn bên cạnh, giọng một tên lái buôn vang lên: "Ngươi biết gì không? Chiến Vương Gia ấy, cái người mà từng danh chấn một thời vậy mà lại trở thành một cái ngốc tử", hắn cười một cách châm biếm: "Oai dũng thì sao, văn võ song toàn thì sao, không phải bây giờ cũng chỉ là một tên ngu ngốc thôi sao. Thật khiến ta tức cười chết mất. Ha ha ha ha" Tên lái buôn này vốn từng bị Hoắc Dĩnh tịch thu một số hàng nhập lậu không đóng thuế khiến hắn mất một mớ tiền không ít nên vô cùng cay cú, hiện tại nghe tin Chiến Vương Gia bị người ta đầu độc tinh thần không còn minh mẫn thì hắn vô cùng khoái chí, thừa diệp đâm thọt nói xấu.

Người kia nghe thấy vậy sắc mặt khẽ biến lấm lét nhìn xung quanh xem có ai để ý tới bọn họ không, sau đó vội suỵt suỵt vài cái tiếp lời: "Đừng nói thế, lão tử ngươi không sợ người khác nghe thấy được tố tội ngươi sao?"

Lão lái buôn cười ngạo nghễ rồi nói: "Ta thách vào, ta nắm địa bàn xung quanh đây cũng không nhỏ, ta cũng muốn thử xem ai có gan tố cáo ta."

Người kia định nói gì tiếp thì bỗng có một bóng đen che phủ đỉnh đầu hai người bọn họ. Cái người tạo bóng đen kia giọng trầm ấm nhưng mang đậm chất trẻ con vang lên, chứa đầy bất mãn: "Hai ngươi dám nói xấu ta."

Lão lái buôn khóe môi đang giương cao thì lập tức cứng đờ lại, sau đó co rút rơi xuống. Cả hai người ngồi trong bàn đồng loạt ngước lên nhìn xem ai vừa mới nói. Người kia còn đang thắc mắc Hoắc Dĩnh là ai thì lão lái buôn đã sững người, trong lòng có chút sợ hãi nhưng lại cố che giấu nở nụ cười chế giễu Hoắc Dĩnh: "Nhìn xem ai đây, không phải là Chiến Vương Gia ngốc tử hay sao?" Tên lái buôn từng gặp Hoắc Dĩnh nên biết mặt hắn.

Lập tức người ngồi cùng bàn hít một ngụm khí lạnh, lão lái buôn thấy thế liền chê cười người kia: "Ngươi sợ cái gì, bây giờ hắn trở thành một tên ngốc tử còn có thể làm gì?"

"Nhưng mà..."

"Ngươi sợ những người kia tố cáo?" Hắn vừa nói vừa quét một vòng xung quanh, những ai bị hắn nhìn đều cụp đầu xuống tỏ vẻ không liên quan đến mình. Nhìn thấy thái độ của mọi người, hắn vô cùng đắc ý.

"Ngươi thấy rồi đó."

Người ngồi cùng bàn thấy lão lái buôn có thế lực cũng không nhỏ bèn yên tâm. Những người trong lâu này ai cũng sợ hắn ta như vậy thì bọn họ còn có chuyện gì.

Hoắc Dĩnh nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: "Ta không có ngu ngốc, sao ngươi lại dám mắng ta ngu ngốc?"

Nghe thấy Hoắc Dĩnh trách móc mà lại vô cùng trẻ con, lão lái buôn cảm giác như mình là kẻ mạnh mà cười phá lên. Hắn đứng dậy, ngón tay chỉa giữa trán Hoắc Dĩnh vừa ấn vừa vừa châm chọc: "Ta nói ngươi là ngu ngốc đó thì thế nào? Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc."

Hoắc Dĩnh bị tên kia ấn đỏ cả trán, trong lòng vô cùng bất mãn nhưng lại chẳng biết nói gì, chỉ biết phản bác lại một câu: "Ta không có ngu ngốc, không có ngu ngốc."

Lão lái buôn kia càng chỉa càng hăng, càng hăng càng muốn chế nhạo: "Ngươi là một ngốc tử, ta nói ngươi ngu ngốc là quá đúng rồi, đồ ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc."

Bất ngờ một tiếng "Bộp" vang lên, bàn tay của tên lái buôn bị một bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ cầm đập mạnh xuống bàn đồng thời quát: "Hắn là ngốc tử thì sao?". Hành động quá nhanh khiến cho lão lái buôn ngây người, nhưng rất nhanh sau đó hắn lấy lại lý trí định giơ tay lên tát thiếu nữ thì từ xa một giọng nam vang lên: "Thủy đao, triển!"

Tức thì, nước trà trong tách được đặt ở trên bàn bỗng phun cao lên biến thành lưỡi đao chém xuyên tay lão lái buôn, lão lái buôn ôm tay mình đau đớn nằm xuống đất lăn lộn. Người cùng bàn sớm mặt cắt không còn giọt máu.

Từ phía bàn gần đó, một nam một nữ bỗng đứng dậy tiến tới gần đám người bọn họ. Vị nam nhân nhìn thiếu nữ liền sửng sốt kêu lên: "Điệp tỷ?"

Tiểu Điệp đứng kế bên Hoắc Dĩnh vẻ mặt ngây ngốc: "Ngươi biết ta sao?". Ánh mắt Tiểu Điệp nhìn vị nữ nhân sắc mặt trở nên sửng sốt, vị nữ nhân kia cũng đồng dạng sắc mặt. Cả hai đồng thanh lên tiếng:

"Nhã Ái?"

"Tô Dã Điệp?"

Đến phiên Lãnh Tâm đứng kế bên Nhã Ái trở nên mờ mịt: "Hai người biết nhau sao?"

Ba người sáu mắt chằm chằm nhìn nhau, chỉ riêng Hoắc Dĩnh từ lúc Tiểu Điệp xuất hiện thì đã luôn nhìn vào nàng.

Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, hắn sao cảm thấy thật quen thuộc a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện