Mới vừa đến cửa tiệm nhà họ Giang, đã nhìn thấy bà nội Giang nước mắt ròng ròng kéo một người đàn ông đầy râu ria nhìn có vẻ phong trần mệt mỏi vừa khóc vừa đánh, mà người đàn ông kia cúi đầu không nói tiếng nào. Hai người thấy kỳ lạ liếc mắt nhìn nhau đi vào. Lam.

Diệp Thiên Nhiên lo lắng hỏi, "Bà ngoại, sao vậy?"

Vẻ mặt bà nội Giang kích động, "A Nhiên, mau gọi cậu, đây là cậu của con. ”

"Cậu khỏe. ” Diệp Thiên Nhiên lễ phép chào hỏi. Từ nhỏ anh đã gặp qua người cậu này mấy lần, không có ấn tượng gì.

Mạnh Yên ở bên cạnh nhận ra, đây là Giang Hải Thiên – ba của Giang Vũ đã trở về, cô cũng từng nghe kể qua nhưng chưa bao giờ thấy ông, nghe nói làm ăn ở bên ngoài, ngay cả nghỉ Tết cũng không trở về nhà. Lam.

Giang Hải Thiên quan sát cháu ngoại của mình, gương mặt có mấy phần giống em gái, không khỏi cảm thấy thân thiết, hỏi han rất nhiệt tình.

Bà nội Giang vẫy tay kêu Mạnh Yên đến, giới thiệu hai người.

Giang Hải Thiên nghe nói là bạn học của con trai lại ở cách vách, thái độ với cô rất ôn hòa, còn đưa mấy túi kẹo mang từ bên ngoài về cho cô. Mạnh Yên cười híp mắt cảm ơn ông, khiến ông có ấn tượng tốt, cảm thấy cô bé rất lễ phép. Lam.

Bà nội Giang rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ”Hải Thiên, lần này sao lại trở về ? Không phải nói gần đây bộn bề nhiều việc sao ? ” Bà vừa thương vừa giận con trai, giận ông chỉ lo làm ăn chưa bao giờ lo chuyện nhà, nhưng mà ông lại là con trai duy nhất của bọn họ, làm sao bọn họ có thể không thương ông chứ ? "Con ở bên ngoài trải qua rất nhiều chuyện, quá mệt mỏi không muốn phải cô đơn ở bên ngoài nữa, muốn về nhà. ” Trong giọng nói của ông tràn đầy mệt mỏi.

Bà nội vừa mừng vừa lo, giọng nói cũng run rẩy, ”Con nói sẽ không bao giờ…đi nữa ? ”

"Dạ, không bao giờ…đi nữa. ” Gương mặt Giang Hải Thiên đau lòng và xấu hổ, ”Mẹ, thật xin lỗi, khiến mẹ phải lo lắng cho con. ” Biết rõ cha mẹ đã lớn tuổi, em gái duy nhất của ông lại gả đi xa, nhưng ông lại không từ bỏ được giấc mơ của mình. Chỉ có khi đầu rơi máu chảy mới nhớ tới cha mẹ và nhà luôn rộng mở cánh tay cho ông. Lam.

"Đứa con ngốc nghếch, sao lại nói thế ? Chỉ cần không đi là tốt rồi, không đi là tốt rồi. ” Bà nội vui vẻ, khuôn mặt cũng sáng bừng lên, ”Ba con và Tiểu Vũ biết được chắc chắn rất vui. ”

Nhắc tới con trai, Giang Hải Thiên càng áy náy, ”Những năm nay con không có làm tốt trách nhiệm làm con, cũng không làm một người cha tốt. Nhưng sau này con sẽ cố hết sức bù đắp. ”

Bà nội cuối cùng cũng đợi được con trai trở về, đã sớm cười híp mắt, ”Con có suy nghĩ như vậy, mẹ rất vui mừng. ”

Mẹ con hai người nói chuyện nhiệt tình, Mạnh Yên thấy không nên ở lâu nên liền xin phép về nhà. Lam.

Đêm đó nhà họ Giang làm rất nhiều thức ăn ngon mời cả nhà ba người nhà họ Mạnh sang cùng ăn cơm tối. Mấy ngày nay hai nhà ăn cơm chung cũng là chuyện thường xảy ra, điều này cũng khiến hai nhà tăng thêm tình cảm.

Mạnh Ngọc Cương và Giang Hải Thiên mới gặp lần đầu như đã quen thân, mặc dù tính tình khác nhau nhưng không cản trở bọn họ nói chuyện sôi nổi. Khiến Mạnh Ngọc Cương càng vui vẻ là Giang Hải Thiên cũng rất thích uống rượu hơn nữa sau này cũng có người ngồi uống chung với ông. Cảm giác có người cùng uống rượu và không có ai uống cùng lại hoàn toàn khác, điều này khiến cho ông vô cùng vui vẻ. Lam.

Mà Giang Hải Thiên nghe cha mẹ kể lại nhà họ Mạnh cũng giúp đỡ người nhà họ Giang rất nhiều. Đặc biệt là lần trước Giang Vũ ngã bệnh đều do Mạnh Ngọc Cương đưa đến bệnh viện, cũng là ông ở trong bệnh viện chăm sóc một đêm. Trong lòng ông cảm kích vô cùng, vốn trong nhà có người già trẻ em cần có ông chăm sóc, mà ông lại ở xa đành phải để người ngoài làm thay, thật là quá tốt bụng. Vì vậy, hai người càng nói càng thêm thân thiết, chỉ chốc lát sau giống như hai anh em ruột thịt mời rượu lẫn nhau.

Mà bà nội thấy hôm nay Lý Thiến đóng cửa tiệm sớm đã kéo bà hỏi thăm để biết rõ ngọn ngành, bà đã gặp qua Phương Phương, cũng rất thích cô bé… Lam.

Khi nghe kể chuyện Phương Phương chịu oan ức bên nhà ba Lâm, bà vỗ bàn kêu lên, ”Trên đời này tại sao lại có người nhẫn tâm thế ? Đối xử với con mình như vậy, mà cũng là con người sao ? ” Giọng nói lớn đến mức khiến người bên cạnh cũng giật mình.

Giang Hải Thiên thấy vậy bèn khuyên nhủ, ”Mẹ, chuyện gì khiến mẹ tức giận như vậy ? Coi chừng sức khỏe, đừng vì chuyện không đáng mà giận quá sinh bệnh. ” Lam.

Bà nội Giang lòng đầy căm phẫn nói với bọn họ, ”Cái gì mà chuyện không đáng, mẹ nói cho con nghe, làm người phải có lương tâm, quyết không thể phụ bạc rồi vứt bỏ vợ con. ”

Giang Hải Thiên không hiểu vò đầu, là sao ? Không phải đang nói ông chứ ? Nhưng…Mạnh Ngọc Cương nghe vậy tiến đến kể rõ cho ông nghe mọi chuyện. Ông nghe xong cũng không chịu được mà giận dữ, ”Loại đàn ông như ông ta thật đúng là đồ bỏ đi, thật không xứng là đàn ông. ” Mặc dù ông cũng ly hôn nhưng do vợ ông chủ động đề nghị.

"Ai nói là đúng chứ ? Đáng thương nhất là đứa nhỏ, cháu đã chuẩn bị cho mẹ con họ đến ở, giúp đỡ họ một tay. ” Mạnh Ngọc Cương đột nhiên nhớ tới còn chưa hỏi Lý Thiến kết quả hôm nay. ”Thế nào ? Chị ấy đồng ý không ? ”

"Lúc đầu chị ấy không đồng ý, nhưng mà khi em nhắc tới chuyện Phương Phương đi học, chị ấy mới miễn cưỡng đồng ý. ” Lý Thiến thầm thở dài, con gái là bảo vật trong lòng mẹ, chỉ cần nghĩ đến con thì làm gì cũng được. “ Chẳng qua trước mắt phải đợi thu hoạch xong rồi mới có thể tới đây, nhưng trước mắt có thể chuyển trường cho đứa nhỏ. ” Lam.

Mạnh Ngọc Cương nghe xong rất đồng ý, "Chị ấy nói cũng có lý, dù sao đã khổ cực trồng trọt cũng không thể lãng phí được. ”

Lý Thiến cười dặn dò nói, "Em cũng hiểu mà, nên trước mắt làm thủ tục chuyển trường cho con bé. ” Lam.

Mạnh Yên ở bên cạnh chậm rãi ăn cơm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía họ. Chẳng qua lúc nhìn lên bà nội Giang không khỏi sửng sốt, đây là vẻ mặt đang đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó, không biết chuyện này có vấn đề gì không ? Bà ấy đang suy nghĩ gì nhỉ ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện