Lý Thiến đóng cửa tiệm chuẩn bị về nhà tìm mẹ Lâm nói chuyện, Mạnh Yên ở nhà học bài. Tuy nhiên trong lòng vẫn buồn bực không vui, không có tinh thần làm bài tập, có cố gắng cách mấy cũng không được. Ở nhà đợi mãi đành mở cửa chạy sang nhà họ Giang chơi để vơi bớt lo lắng trong lòng. Lam.
Thật là không khéo, ông nội Giang đưa Giang Vũ ra ngoài ăn mừng, chỉ còn lại bà nội Giang và Diệp Thiên Nhiên đang trông coi cửa tiệm. Trong tiệm có mấy người khách đang chọn lựa vải vóc, bà nội Giang bận rộn liên tục.
Bà nội Giang lo bận rộn nên đẩy cháu ngoại ra, ”A Nhiên, đưa Tiểu Yên vào trong chơi đi, chỗ này đang có việc. ” Lam.
"Không cần đâu, bà nội Giang cứ làm việc đi, con đi ra ngoài dạo một chút. ” Mạnh Yên thấy bà bận như vậy, ngượng ngùng sợ quấy rầy nên lên tiếng chào hỏi vội vã ra ngoài. Tâm trạng buồn chán không có hứng đi dạo chút nào.
Đi một hồi lâu thì tâm tình hơi khá lên. Lúc này mới phát hiện Diệp Thiên Nhiên im lặng đi theo bên cạnh. “ Sao anh lại ở đây ? ”
"Bà ngoại nói anh đi theo em. ” Diệp Thiên Nhiên vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhạt như cũ, vẻ mặt không thay đổi, mắt nhìn thẳng. Lam.
Mạnh Yên biết là bà nội Giang lo lắng cho cô, trong lòng có chút cảm kích cười nói, ”Em không có chuyện gì, anh cứ lo việc của mình đi. ” Bộ dạng người này cứng đờ giống như ai thiếu nợ anh, tâm trạng cô không tốt, không rảnh để ý anh.
Diệp Thiên Nhiên không lên tiếng như cũ, chỉ là yên lặng đi theo cô.
Mạnh Yên nhìn anh, biết tính khí người này không thích nghe lời của người ta cũng không để ý tới anh nữa, xem anh như người vô hình là được.
Rốt cuộc đi một hồi mệt, Mạnh Yên tìm một băng đá bên đường ngồi xuống, tay nâng cằm ngẩn người. Lam.
"Có chuyện gì không vui ? ” Diệp Thiên Nhiên ngồi bên cạnh cô mở miệng, đi suốt một buổi chiều, nhìn bộ dạng cô buồn bã giống như trong lòng có điều gì đó khó chịu, nha đầu này ngày thường lanh lợi, hôm nay giống như quả bóng bị xẹp, nhìn đáng thương khỏi phải nói.
Mạnh Yên nghẹn một bụng lời nói không biết chia sẻ với ai, không thể nói với mẹ, ông nội Giang, bà nội Giang đều không thể nói, nhưng cô thật sự nghẹn đến mức khó chịu. Cô liếc mắt nhìn người không có biểu tình gì, đột nhiên bị kích động muốn trút ra. Anh quả là một đối tượng tốt để tâm sự, bởi vì anh thận trọng và kín miệng chắc chắn sẽ không đi nói lung tung.
Cô suy nghĩ nên nói thế nào, suy nghĩ hồi lâu nói, "Anh họ, nếu như có người giới thiệu nhân tình cho ba của anh, anh sẽ làm sao ? ” Lam.
Diệp Thiên Nhiên đợi hồi lâu không nghĩ tới lại nghe thấy lời nói như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nói, "Không có chuyện như vậy." Trong nhà anh nhất định sẽ không xuất hiện chuyện như vậy, cho nên loại vấn đề này cho tới bây giờ anh chưa từng gặp phải.
"Nếu có?" Cô không chịu buông tha mà tiếp tục hỏi, cô muốn biết ý kiến của người khác về vấn đề này thế nào ? Giải quyết thế nào ? Diệp Thiên Nhiên nhấp môi, giọng nói lạnh lùng, "Nghĩ cách đuổi người phụ nữ kia đi. ”
"Ai" Mạnh Yên buồn rầu buông tiếng thở dài, "Vậy nếu về sau này còn có chuyện như vậy nữa, làm sao bây giờ ? ” Cô đang phiền nhất chính là vấn đề này. Chưa kịp dập lửa, gió lại thổi bùng lên rồi. Lam.
Diệp Thiên Nhiên lặng im hồi lâu, "Chuyện như vậy không thể kiểm soát được, vậy phải xem…người đàn ông kia nghĩ như thế nào ? ” Anh có chút hiểu lời cô, người đó là ai, không khỏi dâng lên cảm giác thông cảm.
Đúng vậy, Mạnh Yên lại thở dài, cô có thể đuổi một người nhưng có thể đuổi hết tất cả sao ? Chỉ cần 1 ngày bà nội cô chưa từ bỏ ý định thì sẽ còn xảy ra chuyện như vậy, bà ta có thể lại dùng cách gạt Mạnh Ngọc Cương không rõ chuyện đến, sẽ lại xảy ra chuyện tương tự. Mạnh Ngọc Cương mềm lòng lại nghe lời bà ta nói. Tuy nói hôm qua lời của cô khiến ông xúc động nhưng chỉ cần bị bà nội gián đoạn lải nhải sẽ lại giơ tay đầu hàng. Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối, tùy thời điểm cũng sẽ xảy ra. Lam.
Thấy vẻ mặt cô ngẩn ngơ, mờ mịt, anh có chút không đành lòng, một đứa trẻ mười mấy tuổi phải suy nghĩ chuyện trầm trọng như vậy, bây giờ có hơi khó khăn cho cô, ”Có gì phải suy nghĩ nhiều chứ, binh đến tướng chặn, cần gì phải buồn bực vì chuyện chưa xảy ra chứ ? ”
Mạnh Yên ngẩn ngơ, đúng vậy, cần gì phải buồn rầu lo lắng chứ ? Cô không thể lúc nào cũng đi theo bên người Mạnh Ngọc Cương để kiểm soát ông, nếu như trong lòng ông có ai khác thì cũng không còn cách nào khác. Trừ cẩn thận đề phòng bên ngoài cô cũng không thể làm gì khác. Tính toán nhiều, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Tốt nhất nên sống thật tốt, không nên để những thứ tiêu cực này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mặc dù sau này có xuất hiện chuyện cô không muốn thấy thì vẫn còn có con đường khác để đi. Lập tức trong lòng sáng tỏ, ”Em hiểu rồi, cảm ơn anh họ. ” Lam.
Thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, anh cũng yên lòng hơn, ”Nếu đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể trở về chưa ? ”
"Ai da." Mạnh Yên vừa nhìn bầu trời vừa kinh ngạc kêu lên thành tiếng, ”Trời sắp tối rồi, anh họ, anh cũng không nhắc nhở em một tiếng. ”
Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt, con gái thật là phiền toái.
"Đi nhanh đi." Mạnh Yên chủ động kéo tay hắn, "Về trễ sẽ khiến bà nội lo lắng. ”
Lúc này chỉ sợ đã lo lắng, Diệp Thiên Nhiên thầm nghĩ trong lòng. Không khỏi bước nhanh hơn, cũng kéo Mạnh Yên nhanh chân. Lam.
“ Anh họ, anh luôn không thường nói chuyện mà ? Không lẽ thích nói chuyện với em ? ” Manh Yên nghĩ thông suốt nên bắt đầu nói đùa, ”Chẳng qua tình cờ nói một câu, còn rất có đạo lý. ”
“ Em nói xem ? ” Diệp Thiên Nhiên nhàn nhạt nói những lời này, khiến cho Mạnh Yên cảm thấy nản lòng.
Không ngại khích lệ bản thân, một ngày nào đó sẽ đánh vỡ mặt nạ trên mặt anh, ”Anh họ, bộ dạng này của anh được các bạn học nữ hoan nghênh sao ? ” Mạnh Yên nháy mắt hỏi, nghĩ thầm chắc anh cũng khá nổi tiếng. Lam.
Diệp Thiên Nhiên ném cái liếc mắt, nha đầu này lúc nãy còn buồn bã, thê thảm bây giờ lại tràn trề hào hứng. Tâm tình cũng thật là cứng cỏi.
Được rồi, lại đổi đề tài khác, Mạnh Yên nhớ tới một vấn đề, ”Anh họ, anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, sao có thể không nghe thấy một chút giọng địa phương nào thế ? ” Nói như vậy, mọi người sẽ không cảm thấy người đó mang chút giọng nói quê hương. Đặc biệt là bọn họ ở thành phố J trong ngày thường đều không dùng tiếng Hoa, chỉ dùng tiếng dân tộc để trao đổi, cho nên có lúc nói tiếng phổ thông thì có người nghe sẽ không hiểu. Nhưng kỳ lạ là Diệp Thiên Nhiên lại nói tiếng phổ thông rất lưu loát. Lam.
Đáp lại lời cô vẫn là sự im lặng, cô cũng chán nản không muốn tự độc thoại nữa. Chẳng qua anh chỉ đi cùng cô, lại không có ý muốn nói chuyện với cô. Chỉ là trải qua chuyện vừa rồi, Mạnh Yên cảm giác được sự gần gũi. Mặc dù người này lạnh lùng, nhưng cũng không phải là không có tình người…
Thật là không khéo, ông nội Giang đưa Giang Vũ ra ngoài ăn mừng, chỉ còn lại bà nội Giang và Diệp Thiên Nhiên đang trông coi cửa tiệm. Trong tiệm có mấy người khách đang chọn lựa vải vóc, bà nội Giang bận rộn liên tục.
Bà nội Giang lo bận rộn nên đẩy cháu ngoại ra, ”A Nhiên, đưa Tiểu Yên vào trong chơi đi, chỗ này đang có việc. ” Lam.
"Không cần đâu, bà nội Giang cứ làm việc đi, con đi ra ngoài dạo một chút. ” Mạnh Yên thấy bà bận như vậy, ngượng ngùng sợ quấy rầy nên lên tiếng chào hỏi vội vã ra ngoài. Tâm trạng buồn chán không có hứng đi dạo chút nào.
Đi một hồi lâu thì tâm tình hơi khá lên. Lúc này mới phát hiện Diệp Thiên Nhiên im lặng đi theo bên cạnh. “ Sao anh lại ở đây ? ”
"Bà ngoại nói anh đi theo em. ” Diệp Thiên Nhiên vẫn giữ dáng vẻ nhàn nhạt như cũ, vẻ mặt không thay đổi, mắt nhìn thẳng. Lam.
Mạnh Yên biết là bà nội Giang lo lắng cho cô, trong lòng có chút cảm kích cười nói, ”Em không có chuyện gì, anh cứ lo việc của mình đi. ” Bộ dạng người này cứng đờ giống như ai thiếu nợ anh, tâm trạng cô không tốt, không rảnh để ý anh.
Diệp Thiên Nhiên không lên tiếng như cũ, chỉ là yên lặng đi theo cô.
Mạnh Yên nhìn anh, biết tính khí người này không thích nghe lời của người ta cũng không để ý tới anh nữa, xem anh như người vô hình là được.
Rốt cuộc đi một hồi mệt, Mạnh Yên tìm một băng đá bên đường ngồi xuống, tay nâng cằm ngẩn người. Lam.
"Có chuyện gì không vui ? ” Diệp Thiên Nhiên ngồi bên cạnh cô mở miệng, đi suốt một buổi chiều, nhìn bộ dạng cô buồn bã giống như trong lòng có điều gì đó khó chịu, nha đầu này ngày thường lanh lợi, hôm nay giống như quả bóng bị xẹp, nhìn đáng thương khỏi phải nói.
Mạnh Yên nghẹn một bụng lời nói không biết chia sẻ với ai, không thể nói với mẹ, ông nội Giang, bà nội Giang đều không thể nói, nhưng cô thật sự nghẹn đến mức khó chịu. Cô liếc mắt nhìn người không có biểu tình gì, đột nhiên bị kích động muốn trút ra. Anh quả là một đối tượng tốt để tâm sự, bởi vì anh thận trọng và kín miệng chắc chắn sẽ không đi nói lung tung.
Cô suy nghĩ nên nói thế nào, suy nghĩ hồi lâu nói, "Anh họ, nếu như có người giới thiệu nhân tình cho ba của anh, anh sẽ làm sao ? ” Lam.
Diệp Thiên Nhiên đợi hồi lâu không nghĩ tới lại nghe thấy lời nói như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nói, "Không có chuyện như vậy." Trong nhà anh nhất định sẽ không xuất hiện chuyện như vậy, cho nên loại vấn đề này cho tới bây giờ anh chưa từng gặp phải.
"Nếu có?" Cô không chịu buông tha mà tiếp tục hỏi, cô muốn biết ý kiến của người khác về vấn đề này thế nào ? Giải quyết thế nào ? Diệp Thiên Nhiên nhấp môi, giọng nói lạnh lùng, "Nghĩ cách đuổi người phụ nữ kia đi. ”
"Ai" Mạnh Yên buồn rầu buông tiếng thở dài, "Vậy nếu về sau này còn có chuyện như vậy nữa, làm sao bây giờ ? ” Cô đang phiền nhất chính là vấn đề này. Chưa kịp dập lửa, gió lại thổi bùng lên rồi. Lam.
Diệp Thiên Nhiên lặng im hồi lâu, "Chuyện như vậy không thể kiểm soát được, vậy phải xem…người đàn ông kia nghĩ như thế nào ? ” Anh có chút hiểu lời cô, người đó là ai, không khỏi dâng lên cảm giác thông cảm.
Đúng vậy, Mạnh Yên lại thở dài, cô có thể đuổi một người nhưng có thể đuổi hết tất cả sao ? Chỉ cần 1 ngày bà nội cô chưa từ bỏ ý định thì sẽ còn xảy ra chuyện như vậy, bà ta có thể lại dùng cách gạt Mạnh Ngọc Cương không rõ chuyện đến, sẽ lại xảy ra chuyện tương tự. Mạnh Ngọc Cương mềm lòng lại nghe lời bà ta nói. Tuy nói hôm qua lời của cô khiến ông xúc động nhưng chỉ cần bị bà nội gián đoạn lải nhải sẽ lại giơ tay đầu hàng. Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối, tùy thời điểm cũng sẽ xảy ra. Lam.
Thấy vẻ mặt cô ngẩn ngơ, mờ mịt, anh có chút không đành lòng, một đứa trẻ mười mấy tuổi phải suy nghĩ chuyện trầm trọng như vậy, bây giờ có hơi khó khăn cho cô, ”Có gì phải suy nghĩ nhiều chứ, binh đến tướng chặn, cần gì phải buồn bực vì chuyện chưa xảy ra chứ ? ”
Mạnh Yên ngẩn ngơ, đúng vậy, cần gì phải buồn rầu lo lắng chứ ? Cô không thể lúc nào cũng đi theo bên người Mạnh Ngọc Cương để kiểm soát ông, nếu như trong lòng ông có ai khác thì cũng không còn cách nào khác. Trừ cẩn thận đề phòng bên ngoài cô cũng không thể làm gì khác. Tính toán nhiều, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Tốt nhất nên sống thật tốt, không nên để những thứ tiêu cực này ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mặc dù sau này có xuất hiện chuyện cô không muốn thấy thì vẫn còn có con đường khác để đi. Lập tức trong lòng sáng tỏ, ”Em hiểu rồi, cảm ơn anh họ. ” Lam.
Thấy trên mặt cô lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, anh cũng yên lòng hơn, ”Nếu đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể trở về chưa ? ”
"Ai da." Mạnh Yên vừa nhìn bầu trời vừa kinh ngạc kêu lên thành tiếng, ”Trời sắp tối rồi, anh họ, anh cũng không nhắc nhở em một tiếng. ”
Diệp Thiên Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt, con gái thật là phiền toái.
"Đi nhanh đi." Mạnh Yên chủ động kéo tay hắn, "Về trễ sẽ khiến bà nội lo lắng. ”
Lúc này chỉ sợ đã lo lắng, Diệp Thiên Nhiên thầm nghĩ trong lòng. Không khỏi bước nhanh hơn, cũng kéo Mạnh Yên nhanh chân. Lam.
“ Anh họ, anh luôn không thường nói chuyện mà ? Không lẽ thích nói chuyện với em ? ” Manh Yên nghĩ thông suốt nên bắt đầu nói đùa, ”Chẳng qua tình cờ nói một câu, còn rất có đạo lý. ”
“ Em nói xem ? ” Diệp Thiên Nhiên nhàn nhạt nói những lời này, khiến cho Mạnh Yên cảm thấy nản lòng.
Không ngại khích lệ bản thân, một ngày nào đó sẽ đánh vỡ mặt nạ trên mặt anh, ”Anh họ, bộ dạng này của anh được các bạn học nữ hoan nghênh sao ? ” Mạnh Yên nháy mắt hỏi, nghĩ thầm chắc anh cũng khá nổi tiếng. Lam.
Diệp Thiên Nhiên ném cái liếc mắt, nha đầu này lúc nãy còn buồn bã, thê thảm bây giờ lại tràn trề hào hứng. Tâm tình cũng thật là cứng cỏi.
Được rồi, lại đổi đề tài khác, Mạnh Yên nhớ tới một vấn đề, ”Anh họ, anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, sao có thể không nghe thấy một chút giọng địa phương nào thế ? ” Nói như vậy, mọi người sẽ không cảm thấy người đó mang chút giọng nói quê hương. Đặc biệt là bọn họ ở thành phố J trong ngày thường đều không dùng tiếng Hoa, chỉ dùng tiếng dân tộc để trao đổi, cho nên có lúc nói tiếng phổ thông thì có người nghe sẽ không hiểu. Nhưng kỳ lạ là Diệp Thiên Nhiên lại nói tiếng phổ thông rất lưu loát. Lam.
Đáp lại lời cô vẫn là sự im lặng, cô cũng chán nản không muốn tự độc thoại nữa. Chẳng qua anh chỉ đi cùng cô, lại không có ý muốn nói chuyện với cô. Chỉ là trải qua chuyện vừa rồi, Mạnh Yên cảm giác được sự gần gũi. Mặc dù người này lạnh lùng, nhưng cũng không phải là không có tình người…
Danh sách chương