Triệu Tích Vi cười nhạt nói: "Không nghĩ tới Ngũ tiểu thư lại hiểu rõ lễ nghi cung đình như thế.

Ta còn tưởng rằng đại gia khuê tú đều lấy cầm kỳ thư họa, thêu thùa làm tiêu chuẩn để cố gắng. Nghĩ không ra Ngũ tiểu thư lại đi xa như vậy, kiên quyết lấy lễ nghi cung đình làm chuẩn mực nghiêm khắc với chính mình."

Triệu Thừa Vũ không nghe được ý tứ của lời nói này, dương dương đắc thắng, liếc mắt: "Đó là đương nhiên, chúng ta là đích nữ trong gia tộc, phải nỗ lực phấn đấu mới tốt."

Khóe miệng Triệu Thừa Yến khóe miệng cứng đờ, lặng lẽ nháy mắt ra dấu với nàng ta.

Triệu Thừa Vũ lúc này mới kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận nói: "Triệu Tích Vi! Ngươi cũng dám bắt bẻ giễu cợt ta !"

Triệu Tích Vi cười không đáp, lướt qua nàng ta trực tiếp bước lên bậc thang.

"Này! Ngươi, ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta!" Triệu Thừa Vũ tức hổn hển, vừa quay đầu, lại trông thấy Cẩm Tú cùng Ngân Bảo áp giải một ma ma phía sau.

Chính là Đinh ma ma! Miệng Đinh ma ma bị nhét một miếng vải bông, lúc trông thấy Triệu Thừa Vũ liền giãy giụa nghẹn ngào, vẻ mặt khá chật vật.

Triệu Thừa Vũ cả giận nói: "Triệu Tích Vi, ngươi muốn làm gì?"

Triệu Thừa Yến dùng sức nắm tay nàng ta, dỗ dành khuyên nhủ, không để nàng ta xông tới.

Dưới mái hiên đã có nha hoàn từ xa thấy được tình huống này, cũng không ai đến khuyên giải một câu, mãi cho đến khi Triệu Tích Vi tới cửa, mới ngượng ngùng nở nụ cười: "Tam tiểu thư." Ý khinh thường lộ rõ trên mặt.

Sắc mặt Triệu Tích Vi vẫn như thường, đối với mấy kẻ khinh thường này không mảy may để vào mắt.

Vào tới phòng, vẩy tay, lại lấy khăn gấm nhẹ nhàng lau sạch, sau đó chậm rãi chỉnh sửa ống tay áo, lúc này mới hơi uốn gối, hành lễ vấn an với Từ thị: "Đại phu nhân."

Từ thị lười biếng tựa lưng trên giường êm, nghe thấy Triệu Tích Vi hành lễ, căn bản không có ý phản ứng lại, thậm chí ngay cả thân thể cũng bất động, chỉ từ trong lỗ mũi "Ừm" một chữ, xem như đáp lời.

Triệu Tích Vi liền không lên tiếng nữa.



Từ thị không thích nàng, bởi vì liên quan tới nương của nàng, cho nên nàng cũng không hi vọng xa vời có thể nhận được sắc mặt tốt, càng không nghĩ tới việc xây dựng quan hệ tình cảm.

Nhưng, như vậy không có nghĩa là nàng phải nhẫn nại nuốt giận, để mặc người ta ức hiếp.

Công bằng, không phải được người khác bố thí, mà phải do bản thân từng bước một kiếm về.

Hai tỷ muội Triệu Thừa Vũ cùng Triệu Thừa Yến đi đến, lặng lẽ ngồi xuống bên người Từ thị, chờ đợi một trận kịch hay sắp diễn ra.

Trong phòng yên lặng, một người đứng, ba người ngồi, ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra tư thế này có gì đó không đúng, nhưng không ai muốn tiến lên nói lời tốt đẹp.

Triệu Tích Vi liền bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ.

Nàng lần này tới, không phải đến lôi kéo làm quen, càng không phải để tỏ lòng trung thành, vì vậy nàng rất bình tĩnh.

Ngược lại Triệu Thừa Yến cùng Triệu Thừa Vũ trong lòng bồn chồn, đưa mắt nhìn nhau mấy lần, cuối cùng Triệu Thừa Yến mở miệng trước: "Mẫu thân."

Từ thị làm giá đủ rồi, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Nhưng vẫn không thèm nhìn Triệu Tích Vi, chỉ thuận thế ôm Triệu Thừa Yến, yêu thương sờ tay của nàng ta: "Trời lạnh như thế vẫn cùng Vũ nhi đánh cờ, nhìn xem ngón tay đều đông cứng rồi." Lại gọi Triệu Thừa Vũ, "Lại đây, sưởi ấm tay."

"Đại bá mẫu." Triệu Thừa Vũ ngọt ngào kêu một tiếng, nở một nụ cười đắc ý, sau đó như đang thị uy mà nói: "Đại bá mẫu, Vi tỷ tỷ trói Đinh ma ma tới, có chuyện gấp gáp muốn bẩm báo với người."

Nói rồi liền hướng ra phía ngoài cửa hô: "Đinh ma ma đâu?"

"Chuyện gì?" Từ thị mặt mũi tràn đầy nghi hoặc ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Triệu Tích Vi! Ngươi làm vậy còn ra thể thống gì nữa!"

"Ô ô ô ——" trong miệng Đinh ma ma bị đút vải bông, bị Cẩm Tú cùng Ngân Bảo đẩy tiến đến.

"Ngươi muốn làm gì? Muốn lật trời rồi phải không?!" Từ thị tức giận đến mức trừng trừng mắt phượng, lại gắt Cẩm Tú, cả giận nói: "Còn không mau lấy vải bông ra!"

Cẩm Tú nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình, thấy thần sắc nàng bình thản, lại nhìn Đại phu nhân như mưa gió sắp đến, liền lấy vải bông trong miệng Đinh ma ma ra.

"Phu nhân, phu nhân cứu mạng!"



Đầu gối Đinh ma ma mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc mà nói: "Tam tiểu thư không vừa mắt nô tỳ, gọi nô tỳ đến viện Tường Vi, sau đó nhục mạ, rồi vung tay tát, nô tỳ lớn tuổi, chịu không nổi đau khổ này... Đại phu nhân ngài khai ân, ngài thả nô tỳ đi thôi!"

"Triệu Tích Vi, ngươi có ý tứ gì?"

Lửa giận của Từ thị chậm rãi bốc lên, lập tức như đạn đại bác khiển trách: "Ngươi có phải không muốn để ta sống yên ổn, tích trữ tâm tư đối nghịch với ta, muốn ta tức chết phải không?"

"Ta biết ngay, ngươi sẽ không yên ổn sống ở Triệu gia mà, ngươi và nương của ngươi đều rất giống nhau! A! Cảm thấy làm thứ nữ thiệt thòi lắm sao? Cho nên đổi biện pháp khiến cho ta ngột ngạt?"

Nghĩ đến trượng phu qua nhiều năm như vậy vẫn chưa hề quên nữ nhân kia, nhiều năm như vậy bản thân chưa từng chiếm được tình cảm của hắn, trái tim Từ thị như bị đổ một vạc dấm, vừa hận vừa chua xót, lời nói càng trở nên cay độc ác ý.

"Tướng gia thiên vị ngươi, ngươi thì tốt rồi, ra vẻ đại tiểu thư trong gia đình, Đinh ma ma làm trong phủ mấy chục năm, ngay cả ta gặp cũng phải tôn xưng một câu ma ma. Ngươi cũng dám trói bà ấy ra oai với ta sao?"

"Triệu Tích Vi, ngươi dù có lên trời, ngươi cũng chỉ là một thứ nữ mà thôi!"

Từ thị tức giận đến vỗ bàn một cái: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng được voi đòi tiên nảy sinh ý đồ xấu, nếu dám đem tâm tư tà đạo ở nông thôn ngươi sống đến dùng tại Triệu phủ chúng ta, cũng đừng trách ta không khách khí!"

"Phủ thừa tướng của chúng ta là gia tộc như thế nào, ngươi không để ý thân phận không sao, tỷ muội chưa xuất giá toàn phủ thượng, ai ai không phải kim tôn ngọc quý, sao có thể để ngươi đến làm bại hoại gia phong Triệu phủ chúng ta!"

Triệu Tích Vi nghe người này không phân phải trái đúng sai quát mắng, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Người ta thường nói nhẫn nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng. Thế nhưng nàng biết rõ hơn ai hết, bản tính của con người đều lấn yếu sợ mạnh.

Nếu như lần đầu tiên ngươi lựa chọn ẩn nhẫn nhượng bộ, như vậy bọn hắn sẽ cảm thấy cái giá phải trả khi tổn thương ngươi rất thấp, từ đó về sau sẽ đạt được khoái cảm tâm lý bắt nạt ngươi. Sau này sẽ có mười lần, trăm lần, hàng ngàn, hàng vạn lần tổn thương ngươi.

Nàng không muốn lui, không muốn nhịn.

Thế nhưng, Từ thị cũng là chính thê của phụ thân, là đương gia chủ mẫu của tướng phủ.

Nếu vì một lão ma ma mà náo loạn với chủ mẫu, cho dù nàng không sai,cũng sẽ mất đi cấp bậc lễ nghĩa.

Huống chi, phía trên còn có một lão phu nhân, nếu như quá đanh đá bất hiếu, có mười cái miệng cũng không thể nói rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện