Nàng nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, nói: "Đại phu nhân là đương gia chủ mẫu, giáo huấn nữ nhi là chức trách của ngài. Nữ nhi mang Đinh ma ma đến đây, chỉ vì muốn được ngài chủ trì công đạo, cũng không phải cố ý chọc phu nhân tức giận."

Vừa nói vừa hạ gối hành lễ: "Nếu có chỗ nào không đúng, vẫn mong phu nhân khoan dung độ lượng bỏ qua cho nữ nhi."

"A."

Nét mặt Từ thị nhu hòa đi đôi chút, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ, cười lạnh nói: "Trên dưới phủ thượng, có ai không biết tướng gia coi trọng nhất là ngươi? Ta chỉ là một phu nhân không được sủng ái, nào dám giáo huấn bảo bối quý giá của tướng gia đây!"

Triệu Tích Vi gật đầu: "Phu nhân là nữ chủ nhân duy nhất của tướng phủ, phu nhân muốn dạy dỗ ai đương nhiên có lý của phu nhân. Nữ nhi chính vì hiểu được đạo lý này, mới nghĩ đến việc đem Đinh ma ma giao cho ngài xử trí."

Lời nói này đã hòa hợp đến cực điểm, đã cho mặt mũi, lại còn đệm lót.

Từ thị mười phần hưởng thụ, ngồi xuống ghế dựa, tiện tay thổi trà, bày ra dáng vẻ công việc quan trọng.

Triệu Tích Vi đang suy nghĩ làm thế nào để cáo trạng hành vi tác oai tác quái của Đinh ma ma.

Nhưng không ngờ, Triệu Thừa Vũ bên cạnh trợn mắt lên nói trước: "Đại phu nhân nói đúng, tướng gia thật sự thương Vi tỷ tỷ, nghe nói còn phái tùy tùng bên người là Trường Tùng đưa một rương sách lớn cho tỷ ấy! Cho nên, nếu ngài giáo huấn Vi tỷ tỷ, tướng gia nhất định rất tức giận!"

Triệu Tích Vi nhíu mày nhìn về phía Triệu Thừa Vũ.

Từ thị ghét nhất là nhìn thấy phụ thân đối xử tốt với nàng, lần đầu tiên gặp nàng đã nhận ra rồi.

Có điều còn chưa kịp suy nghĩ, Từ thị để chén trà trên tay xuống, rồi bỗng nhiên đứng lên.

Bà ta hung hăng trừng mắt Triệu Tích Vi rồi nói: "Tướng gia đưa sách cũng tốt, đưa tranh cũng tốt, ngươi cũng chỉ là một thứ nữ! Hắn tức giận? Hắn tức giận thì ta không thể giáo huấn một đứa thứ nữ sao?"

Triệu Tích Vi hít một hơi thật sâu.

Từ thị thật sự rất để ý đến phụ thân, nàng nhận thấy điều đó.

Thế nhưng mẫu thân trước kia từng nói, một người càng để ý cái gì, thì càng khó đạt được cái đó.

"Tướng gia chẳng qua cũng chỉ đưa cho ngươi một rương sách, ngươi liền dám tát ma ma của phòng bếp chính, ngày nào đó tướng gia cho ngươi thêm một rương trân bảo, ngươi muốn đánh luôn cả ta sao?"

Triệu Tích Vi cố ý tránh né mũi dùi của bà ta, liền cụp mắt xuống tùy ý nàng ta hùng hổ dọa người.

Sự trầm mặc của nàng, nhìn ở trong mắt Từ thị giống như một loại khiêu khích không tiếng động.

Thanh âm vì thế dần trở nên gai góc hơn: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng mang thủ đoạn mờ ám của mẹ ruột ngươi đến làm loạn phủ Thừa tướng, ngươi không đứng đắn cũng không sao, thanh danh của các tỷ muội trong phủ mới là quan trọng!"



Lời này ác ý đến cực điểm, Triệu Tích Vi cũng không còn cách nào nhẫn nại.

"Đại phu nhân!"

Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Từ thị, nói: "Ta biết rõ ngài không thích mẫu thân của ta, càng bởi vì cái nguyên nhân này mà không thích ta."

"Thế nhưng thời gian không thể quay lại, mẹ ta cũng đã qua đời, Đại phu nhân ngài cần gì phải nhớ mãi không quên như vậy? Ngài là thê tử phụ thân cưới hỏi đàng hoàng, là người bạn đời của ông ấy. Chuyện đã qua ngài một mực níu lấy không buông, tổn thương người khác, cuối cùng cũng tổn thương chính mình."

Nàng tỏ vẻ rất bình tĩnh, thanh âm nhẹ như lông vũ: "Đại phu nhân, ngài thật sự nên suy nghĩ thật kỹ, người không bỏ được đoạn chuyện cũ kia, rốt cuộc là phụ thân hay là ngài? Phu nhân nếu có thể hiểu rõ đạo lý này, tình cảm giữa ngài và phụ thân sẽ càng ngày càng tốt."

"Ngươi im miệng!"

Từ thị tức giận đến thanh âm cũng thay đổi, liên tiếp bị hỏi lại mấy câu đã khiến huyết khí bà ta cuồn cuộn, một câu khuyên nhủ cuối cùng, càng làm cho bà ta mất đi chút lý trí còn sót lại.

Thành thân nhiều năm, thứ bà ta khó chịu nhất chính là vợ chồng bất hòa! Với một hành động vung tay áo của Từ thị, những chiếc bình và đồ dùng trên kệ bên cạnh " ào ào" rơi xuống.

Triệu Thừa Vũ vội nghiêng người tránh đi, sợ mảnh vỡ văng trên người mình.

"Mẫu thân!" Sắc mặt Triệu Thừa Yến biến đổi.

Thời đó Từ thị lưu luyến si mê Triệu Tử Nghi, vì có thể gả cho hắn đã nghĩ hết biện pháp này đến biện pháp khác, thậm chí trở thành trờ cười cho người trong thiên hạ ở kinh thành cũng không tiếc.

Khó khăn trông ngóng mãi mới đạt được một tờ giấy tứ hôn, những tưởng từ đó về sau sẽ có thể nâng ly chúc mừng, không ngờ sau khi kết hôn, Triệu Tử Nghi luôn lạnh nhạt với bà ta.

Thành thân nhiều năm như vậy, ngay cả niềm vui như cá với nước giữa hai vợ chồng cũng không viên mãn, để rồi bà ta chỉ có một đứa con như Triệu Thừa Yến bây giờ.

Hiện tại Triệu Tích Vi lại trực tiếp vạch ra thiếu sót của bà ta, làm sao bà ta có thể khống chế cảm xúc!

Từ thị tức giận đến hoa mắt, Triệu Thừa Yến thấy vậy liền bước lên phía trước đỡ: "Mẫu thân, người bớt giận!"

Từ thị không thể bình tĩnh lại, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Một nữ nhân bên ngoài! Ai cho ngươi lá gan thao thao bất tuyệt trước mặt ta, ai cho ngươi dũng khí đến dạy ta cách lấy lòng trượng phu!"

Triệu Thừa Yến vội thổi trà, ôn nhu khuyên nhủ: "Mẫu thân, người..."

Lời còn chưa nói hết, trà trên tay bỗng nhiên không còn, chỉ thấy Từ thị giơ tay hất lên, một mảnh sứ nhạt màu bay ra ngoài: "Ta và tướng gia tình cảm có tốt không, không cần tiểu dã chủng như ngươi đến dạy !?"



"Bịch ——" chén trà rơi vào trán Triệu Tích Vi, sau đó đùng một tiếng, vỡ nát dưới chân.

Lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều ngây người.

Triệu Tích Vi đứng tại chỗ, trên trán có chất lỏng ấm áp chảy xuống.

Nàng không lau đi, chỉ để dòng máu đỏ tươi nhỏ xuống tấm thảm đỏ sẫm có hoa văn như ý.

Từ thị ngẩn ra một lúc, tất cả lửa giận bỗng nhiên như đông cứng lại, không thể tan ra cũng không thể bùng nổ.

Khóe miệng bà ta mấp máy, nhưng cũng không chửi rủa nữa.

Triệu Thừa Vũ cùng Triệu Thừa Yến nhìn nhau, trong lòng tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác, đúng là đủ hung ác, đủ tàn nhẫn!

Nàng ta đang định nở nụ cười chiến thắng, lại đột nhiên cảm thấy một luồng sáng lạnh lẽo đâm thẳng vào mình, quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt như sói hoang của Triệu Tích Vi!

Triệu Thừa Vũ không khỏi rùng mình một cái, nuốt tất cả những lời thoại mà nàng ta đã nghĩ ra.

Triệu Thừa Yến là người bình tĩnh nhất trong phòng.

Nàng ta đi vòng qua đống đổ nát vương vãi dưới sàn, đỡ Từ thị ngồi xuống giường, lại cầm gối dựa sau lưng bà ta, nhẹ nhàng vuốt lồng ngực giúp bà ta thuận khí, thấy cảm xúc Từ thị hòa hoãn một chút, lúc này mới đưa tay hướng ngoài cửa ra hiệu.

Bọn nha hoàn lúc nãy lui sang một bên lập tức lặng lẽ tiến đến, ngồi xổm trên mặt đất im lặng thu thập chỗ bừa bộn.

Triệu Tích Vi cười khẩy trong lòng.

Đại phu nhân náo thành cái dạng này, cũng không thấy một nha hoàn đi lên khuyên, Triệu Thừa Yến vừa chớp mắt ra hiệu một cái, lập tức tất cả đều thò mặt ra.

Đích muội này của nàng, thật sự bình tĩnh tỉnh táo, bày mưu nghĩ kế thâm sâu.

Lời quan tâm truyền tới bên tai cũng vừa phải: "Ôi trời, trán Vi tỷ tỷ chảy máu rồi, ta tới băng bó cho tỷ nhé?"

Triệu Tích Vi khẽ động, cười lạnh: “Không cần đâu.”

Triệu Thừa Yến giống như bị ánh mắt của nàng dọa sợ, thanh âm trở nên có chút rụt rè: "Tỷ tỷ giận à? Mẫu thân là người nóng tính, tỷ tuyệt đối đừng để trong lòng —— "

Nói rồi liền đứng dậy muốn đi lấy hộp thuốc.

"Yến nhi quay lại đây!" Trong lòng Từ thị vẫn còn một tia lửa giận, dù đã đập vào đầu Triệu Tích Vi, cũng không thể khiến bà ta dễ chịu chút nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện