Từ ngày phái ám vệ đi Hàng Châu đến nay đã 10 ngày, vẫn chưa thấy người hay tin tức trở về, Đông Phương Bất Bại liền đoán được, e rằng phiền phức đã xảy ra.

Quả nhiên, ngay lúc y vừa mới phái thêm hai ám vệ đi Hàng Châu để xác nhận sự việc, y cũng đồng thời nhận được một tin tức khá bất ngờ từ Hắc Mộc Nhai.

Nhìn mật báo trong tay, Đông Phương Bất Bại nắm chặt một cái, lá thư biến thành bụi phấn. Đến hiện tại, quả thật là y đã sơ sót.

Loại trừ Hướng Vấn Thiên, những thuộc hạ của Nhậm Ngã Hành trong giáo hiện tại cũng loại trừ, chính hắn cũng ngoại trừ, không thể ngoại trừ cũng phái người nhìn chằm chằm. Tính toán một chút, có năng lực thả gã ra… cũng chỉ còn Nhậm Doanh Doanh.

Nhậm Ngã Hành cũng sinh được một nữ nhi có hiếu! Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Viết nốt quyển sách còn dang dở hôm qua, lại cả ngày không thấy người kia chạy sang nhắc nhở, Âu Dương Minh Nhật gác bút, cầm quyển sách mới viết lên để kiểm tra lại một lần nữa, song vừa ngẩng đều lên, hắn đã bắt gặp gương mặt lạnh lùng của người kia đang đứng bên cửa sổ.

Âu Dương Minh Nhật thả quyển sách xuống bàn, rồi đi tới, “Có phải trong giáo có chuyện gì không? “

“Ừm.” Gật đầu một cái, Đông Phương Bất Bại xoay người đối mặt với hắn.

Đưa tay sửa lại vài sợi tóc bị gió ngoài cửa sổ thổi loạn giúp y, Âu Dương Minh Nhật mỉm cười: “Vậy quay về là được rồi. “

“Chúng ta đã bàn là sẽ đi Lạc Dương… “

“Còn nhiều thời gian, sang năm chúng ta lại đi cũng không muộn.” Âu Dương Minh Nhật không đợi y nói xong đã tiếp lời.

Nghĩ nghĩ một chút, nếu gã thực sự trở lại Hắc Mộc Nhai, về sau chắc chắn không tránh được phiền phức, Đông Phương Bất Bại đành đồng ý.

Ngày hôm sau, hai người liền rời khỏi thành Hành Sơn, đi về hướng Hà Bắc.

Dù quãng đường về không đến nỗi gấp gáp vội vàng, nhưng cũng không chậm rãi nhàn nhã như ngày trước, qua nửa tháng, bọn họ cũng về đến Bình Định châu.

Đi tiếp về hướng Bắc thêm nửa ngày, hai người không lập tức trở về Hắc Mộc Nhai, mà về thôn trang ngay bên ngoài thành Bình Định trước.

Ở thôn trang một buổi tối, ngày thứ hai Đông Phương Bất Bại mới lên Hắc Mộc Nhai.

“Nhật Nguyệt thần giáo, thiên thu vạn tải! Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ!”

Có lẽ bởi vì đã lâu không tập trung tại Thành Đức điện, hôm nay nhìn thấy người đứng trên đài cao, tiếng hô trong điện to hơn vang hơn trước không ít.

“Bắt đầu đi.” Đông Phương Bất Bại tùy ý phất tay một cái, quét mắt nhìn mọi người dưới đài, “Mấy ngày bổn tọa không có ở đây, có chuyện gì xảy ra?”

Đường chủ hai bên lần lượt bước lên báo cáo sự tình, nói qua đại khái tình hình trong phân đường của mình mấy ngày gần đây.

Đợi bọn họ nói xong, lại có mấy trưởng lão nói vài chuyện không lớn không nhỏ, sau đó trong điện yên tĩnh trở lại.

Bởi vì Đông Phương Bất Bại vẫn chưa mở miệng, trong lòng mọi người không khỏi có chút thấm thỏm không yên, cố gắng nhớ lại trong đầu xem có phải có kẻ nào vừa nói chuyện gì chọc giận y không.

Nhưng mà, ngoài dự đoán mọi người, sau đó Đông Phương Bất Bại cũng không có biểu hiện không vui hay tức giận, chỉ tùy ý nói nói mấy câu xong rồi phát tay ra hiệu cho bọn hắn trở về.

Đến tận khi đã ra khỏi Thành Đức điện, mọi người còn hơi không dám tin tưởng, lập tức cảm thấy sau khi giáo chủ ra ngoài dạo một vòng, tính khí cũng tốt hơn không ít.

Nhưng mà ý nghĩ này mới vừa nhảy ra, liền có một giáo chúng tới truyền lời, “Giáo chủ có lệnh: Mời Giả đường chủ, Tang trưởng lão, Tần trưởng lão đến thiên điện.”

Bị điểm danh được ba người nhìn nhau song trong lòng đại khái đoán được là vì chuyện gì, liền nhanh lên xoay người hướng bên trái bước đi.

Mà những người khác nhìn ba vị được gọi rời đi, yên lặng thu lại ý nghĩ vừa mới sinh ra trong đầu. Giáo chủ quả nhiên vẫn là giáo chủ hỉ nộ vô thường ngày xưa, vừa rồi không nói gì là vì muốn gọi người ở lại khiển trách riêng? Nghĩ như vậy, những đường chủ và trưởng lão kia tăng nhanh tốc độ rời đi.

Lúc ba người Giả Bố vào thiên điện, Đông Phương Bất Bại đã sớm ngồi chờ ở đó.

“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!” Mấy người hành lễ.

“Ngồi đi.” Ngắn gọn ra lệnh, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía bọn họ, “Xảy ra chuyện gì? “

“Lộ hương chủ phân đàn Hàng Châu vừa bí mật truyền tin tức về giáo, nói là trước đó vài ngày có người tự xưng là… giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo đến phân đàn của họ. Lúc này, phân đàn Hàng Châu đã bị người nọ nắm trong tay rồi.” Giả Bố cẩn thận nói lại.

Vuốt ve mảnh ngọc đỏ bên hông, Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói: “Còn gì nữa không?”

“Sau khi chúng ta nhận được tin tức, đã lập tức phân Phó đàn chủ phân đàn Lạc Dương đến tìm hiểu… Kết quả… Kết quả là, mấy ngày sau thi thể của hắn bị ném về trước cửa phân đàn Lạc Dương.” Tần Vĩ Bang nói tiếp.

Nghe xong, Đông Phương Bất Bại không nói gì, nhiệt độ trong phòng lại đột nhiên giảm mạnh.

Ba người bị khí thế bộc phát ra từ người y áp đến mức hơi phát run, sau khi trao đổi bằng ánh mắt, Tang Tam Nương cắn răng mở miệng, “Giáo chủ… Người đó… Người đó còn có lời muốn chuyển cho ngài. “

“Nói.”

“Gã nói… nói ngài ở Hắc Mộc Nhai chờ hắn, gã sẽ… trở về đòi lại thứ thuộc về gã.”

Ba người này trước giờ vẫn luôn đi theo bên người Đông Phương Bất Bại, vì vậy chuyện năm đó tất nhiên bọn họ cũng tham dự. Chỉ là, bọn họ thật không ngờ, giáo chủ tàn nhẫn ngoan tuyệt năm đó lại có thể không giết người nọ; lại càng không nghĩ đến, đã nhiều năm như vậy, người nọ rốt cuộc lại tái xuất giang hồ.

Nghe xong lời của Tang Tam Nương, người ngồi trên chủ vị lại giận quá hóa cười. Nhậm Ngã Hành, năm đó ngươi đã không làm gì được ta, bây giờ ngươi nghĩ ngươi có khả năng sao?

“Giáo chủ, người có muốn chúng ta dẫn người đi giải quyết gã trước không?” Do dự một hồi, Giả Bố hỏi.

“Không cần, các ngươi không phải là đối thủ của hắn.” Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cong môi, ý cười lạnh lùng mang theo ngạo nghễ, “Bổn tọa ở đây chờ gã.”

Giả Bố giật giật môi, tựa hồ còn muốn nói gì, khóe mắt liếc sang lại thấy hai người kia lắc lắc đầu với mình, hắn liền nghẹn lại.

“Không còn chuyện gì thì các ngươi lui ra đi.”

“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui!” ba người đứng dậy, lập tức rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Đông Phương Bất Bại ngồi lại một hồi, sau đó đi thư phòng xử lý công chuyện. Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, y liền trở về thôn trang nhỏ ngoài thành, mỗi bước chân như đạp lên ánh trăng bàng bạc mà đi.

Những ngày kế tiếp, dù những chuyện cần xử lý chồng chất từ khi y rời khỏi Hắc Mộc Nhai, ban ngày Đông Phương Bất Bại lên Hắc Mộc Nhai xử lý sự vụ nhưng buổi chiều lại trở về ngôi nhà dưới chân núi.

Cứ như vậy gió êm sóng lặng qua một tháng, trên giang hồ truyền ra tin tức: giáo chủ trước của Nhật Nguyệt thần giáo ―― Nhậm Ngã Hành tái xuất giang.

Ngay lập tức, người trong giang hồ bắt đầu rục rịch, ồn ào bàn tán.

Khi mà tin tức truyền tới châu Bình Định, trong Nhật Nguyệt thần giáo cũng có mấy người bắt đầu rối loạn, nhưng qua một thời gian ngắn, bọn họ liền từ từ bình tĩnh lại.

Dù sao, bây giờ thần giáo phát triển cũng rất không tệ, Đông Phương giáo chủ của bọn họ càng là “Đệ nhất thiên hạ” mà giang hồ công nhận. Nếu như vậy, mặc kệ cái “giáo chủ trước” là thật hay là kẻ có âm mưu giả mạo, cũng chẳng liên quan đến bọn họ.

Những tin tức kia, đương nhiên Âu Dương Minh Nhật sẽ không quan tâm, nhưng hắn không chú ý, lại có người muốn hắn biết.

Trong lòng đường chủ Thanh Long đường – Giả Bố luôn cảm thấy không thể bỏ qua “người đó”, liền thừa dịp Đông Phương Bất Bại không ở trong trang, đến nói với hắn mấy lời đồn đại đang xôn xao.

“Ngươi hy vọng ta khuyên Đông Phương giết người nọ?” ánh mắt hơi liếc sang, Âu Dương Minh Nhật thản nhiên nói.

Suy nghĩ trong đầu bị vạch trần, Giả Bố liền cũng không quanh co lòng vòng, “Bây giờ hầu hết người trong giáo đều cảm thấy gã là kẻ giả mạo, nhưng nếu chờ đến lúc hắn trở về, sợ rằng…”

Giơ tay cản lại những lời tiếp theo, Âu Dương Minh Nhật hạ mắt, cuộn sợi kim tuyến vào bàn tay, “Việc này ta sẽ không can thiệp. Ngươi đi đi.”

“Nhưng… “

Giả Bố còn muốn nói nữa, Âu Dương Minh Nhật lại cầm tiêu lên, “Y sắp trở về rồi.”, nói xong, tiêu xoay một vòng trên tay, rồi ghé vào bên môi mỏng.

Đã có kinh nghiệm vài năm làm việc bên cạnh hắn, Giả Bố biết lời hắn nói chẳng bao giờ sai lầm. Ngay từ chuyện này, mặc dù bây giờ còn sớm, cũng không phải là thời gian giáo chủ trở về, đúng là hắn nên ngừng lại và nhanh rời đi.

Sau khi Giả Bố rời đi không lâu, Đông Phương Bất Bại trở về thôn trang, từ xa đã nghe được tiếng tiêu của người kia, nét mặt y không khỏi lộ vẻ tươi cười.

Đi thẳng tới cửa phòng, thấy hắn ngồi bên cửa sổ đang chậm rãi buông tiêu, Đông Phương Bất Bại đi tới, “Hôm nay sao có nhã hứng vậy? Nếu ta trở về muộn chút nữa thì không phải là không được nghe sao? “

Âu Dương Minh Nhật mỉm cười, “Vốn là thổi cho ngươi nghe. “

“Ngươi biết là hôm nay ta về sớm à?” dứt lời, Đông Phương Bất Bại lại cảm giác là mình biết còn hỏi, vì vậy cười nói: “Ngươi đúng là luôn liệu sự như thần. “

“Dù cho liệu sự như thần, nhưng chung quy cũng không phải thần thật.” Âu Dương Minh Nhật tùy ý nói một câu, rồi vươn tay kéo y vào lòng, “Mấy ngày gần đâu có vẻ ngươi rất bận rộn, ngày mai ta đi cùng với ngươi lên nhai. “

“Được.” Đông Phương Bất Bại đáp, rồi ngả vào ngực hắn, không nói gì nữa.

Cúi nhìn người đang yên lặng dựa vào lòng mình, Âu Dương Minh Nhật lại cầm tiêu lên.

Qua hơn một tháng từ sau khi truyền ra tin Nhậm Ngã Hành tái xuất giang hồ, Nhật Nguyệt thần giáo cũng vẫn như thường ngày, cũng không có bất kì chuyện hỗn loạn gì xảy ra.

Nhân sĩ chính phái vốn còn đang nghe ngóng hóng chuyện thấy vậy liền bỏ luôn tâm tư này, cho rằng các tin tức trước đó đều là tin vịt.

Sau đó, trong giang hồ cũng không truyền ra đại sự gì. Mãi cho đến mấy ngày trước, trên đồi Ngũ Bá nổi lên một nhóm tà ma ngoại đạo tụ tập lại, làm mấy người trong chính đạo cảnh giác. Nhưng, cái đám ô hợp trên đồi Ngũ Bá đó cũng không gây ra chuyện gì làm nhiễu loạn giang hồ cả, chỉ là mời đại đồ đệ phái Hoa Sơn đi uống rượu.

Chưởng môn phái Hoa Sơn bị giáo chủ ma giáo đánh bị thương nặng, người trong giang hồ trên cơ bản đều biết. Nhưng đại đệ tử phái Hoa Sơn trong lúc mang sư phụ đi chữa thương ở Khai phong, thế mà nửa đường lại bỏ đi uống rượu cùng kẻ lạ, huống hồ những kẻ đó lại là tà ma ngoại đạo, trong nhất thời, danh tiếng của hắn từ từ trở nên khó nghe.

Mà mấy ngày gần đây, lại truyền ra tin tức đại đệ tử Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung trộm bí tịch của sư môn, bị trục xuất khỏi phái. Ngay lập tức, trong trong chính đạo sôi nổi bàn tán về cái kẻ “không biết xấu hổ” là hắn.

“… Quả nhiên là trăm sông lại đổ về một biển sao?”

Dưới bầu trời đầy sao, người mặc áo vàng kim hơi ngẩng đầu, điểm chu sa giữa chân mày lóe lên ánh sáng, nổi bật dưới bầu trời đầy ánh sao. Ngón cái của hắn điểm điểm trên những ngón tay khác, chân mày nhẹ nhíu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện