“Thuộc hạ Giả Bố, cầu kiến giáo chủ.”

“Vào đi.”

Được cho phép, Giả Bố đi vào, nhìn cái người đang ngồi sau bàn cầm bút viết, cung kính: “Giáo chủ, có tình báo mới truyền đến.”

Người ngồi sau bàn cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên lại ngắn gọn, “Nói.”

“Vâng” một tiếng, Giả Bố chậm rãi nói rằng: “Ba ngày trước, Định Dật sư thái của phái Hằng Sơn chết, trước khi lâm chung đã truyền chức Chưởng môn cho Lệnh Hồ Xung…”

“Lệnh Hồ Xung,” nghe được cái tên này, Đông Phương Bất Bại hơi nhướng mày, “Gần đây, kẻ này dường như đã có được chút danh tiếng trong giang hồ.”

Đợi một hồi, thấy y không nói gì thêm, Giả Bố tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa, phái Hằng Sơn sẽ cử hành Đại điển kế nhiệm Chưởng môn. Nghe nói Phương Chứng của Thiếu Lâm cùng Xung Hư của Võ Đang đều sẽ đi, hơn nữa theo thuộc hạ tìm hiểu, Thánh… Thánh cô tựa hồ cũng có ý dẫn người đi trước đến đó.”

Đông Phương Bất Bại gác bút, tùy ý dựa vào ghế, “Nhậm Doanh Doanh… “

Đầu ngón tay vô ý thức vuốt ve tay vịn, Đông Phương Bất Bại ra lệnh, “Để Thượng Quan Vân mang theo ‘Lễ vật’, đại diện cho bổn tọa đi đến Hằng Sơn tham dự.”

“Giáo chủ…” Giả Bố khó hiểu hô một tiếng.

Nét mặt nở ra nụ cười lạnh lùng, Đông Phương Bất Bại nói: “Nhớ kỹ, nhớ nói với Thượng Quan Vân, lúc về Hắc Mộc Nhai nhân tiện mời Lệnh Hồ chưởng môn về đây, bổn tọa muốn nhìn xem, rốt cuộc người có thể khiến cho Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo thích có bản lĩnh gì. “

Từ mấy tháng trước, sau khi những tin đồn thất thiệt ấy qua đi, Nhậm Ngã Hành lại im hơi lặng tiếng. Nhưng dù hắn có kiên trì chậm rãi mà vạch ra kế hoạch ám hại, Đông Phương Bất Bại cũng không muốn đợi nữa. Nếu bọn họ không tới, vậy liền cho người đi “mời” là được rồi.

“Vâng!” Giả Bố tuân lệnh, suy nghĩ một chút lại do dự nói: “Giáo chủ… Không bằng cho thuộc hạ cùng Thượng Quan đường chủ cùng đi! “

“Không cần.” Đông Phương Bất Bại khoát khoát tay ý bảo hắn lui xuống.

Lại qua ít ngày, phái Hằng Sơn cử hành Đại điển kế nhiệm Chưởng môn. Bởi vì một môn phái toàn các ni cô lại chọn một nam nhân làm Chưởng môn, thật khiến người võ lâm kinh ngạc. Mà càng khiến người ta kinh ngạc là, nam nhân này lại là một đồ đệ bị trục xuất của Hoa Sơn – một trong Ngũ Nhạc kiếm phái.

Bởi vì thời gian tổ chức của Đại điển kế nhiệm Chưởng môn có phần vội vàng, người tới dự cũng không nhiều. Nhưng Đại điển lại có mặt của đại sư Phương Chứng phái Thiếu Lâm cùng với đạo trưởng Xung Hư của Võ Đang, đúng là đã cho phái Hằng Sơn thêm vài phần mặt mũi. Bên cạnh đó còn có sứ giả của Nhật Nguyệt thần giáo, một ít nhân vật nửa chính nửa tà trên giang hồ, đồ đệ từ phái Tung Sơn, Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo cũng nhao nhao chạy tới.

Sau một hồi rối rắm dây dưa, cuối cùng Lệnh Hồ Xung đã trở thành Chưởng môn phái Hằng Sơn. Mà bởi vì Nhậm Doanh Doanh quấy rối, Thượng Quan Vân dưới áp lực từ Phương Chứng và Xung Hư, bị vây ở Huyền Không tự, cuối cùng lại không thể mang Lệnh Hồ Xung về theo lệnh giáo chủ.

Sau khi nhận được tin tức, Đông Phương Bất Bại tự nhiên đoán được Hắc Mộc lệnh trong tay Nhậm Doanh Doanh là đến từ đâu, cười lạnh một tiếng, rồi cũng không truy cứu.

“Đang nhìn gì thế?” Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy kia người đứng bên cửa sổ đang mở lớn, Đông Phương Bất Bại đi tới. Học theo hắn, ngửa đầu nhìn lên bầu trời qua cửa sổ, y thuận miệng nói, “Tối nay sao thật sáng.”

Nghiêng đầu liếc y một cái, Âu Dương Minh Nhật nhẹ khép một cánh cửa sổ, lại dùng thiên cơ tuyến cuốn một cái áo khoác ngoài đến, rồi choàng lên người y.

Khóe môi hơi cong, Đông Phương Bất Bại lại gần hắn hơn, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, tự cằm mình lên bờ vai vững chắc của hắn, nhẹ giọng bên tai, “Ngươi có tâm sự sao?”

“Ừ.” Âu Dương Minh Nhật không phủ nhận, chỉ mấp máy môi.

Thấy hắn không nói tiếp, Đông Phương Bất Bại liền cũng không hỏi lại, khẽ ngẩng đầu lên định cùng hắn ngắm sao một hồi.

Nhưng mà, khi những sợi tóc còn ướt của y chạm vào vành tai hắn, Âu Dương Minh Nhật trực tiếp đóng cửa sổ, cầm lấy tay đang vòng qua hông mình của y, ôm người vào trong ngực.

Khi phản ứng lại, Đông Phương Bất Bại đã bị hắn kéo ngồi lên giường, y thắc mắc muốn quay đầu hỏi, lại nghe người kia nói: “Đừng nhúc nhích.”

Thấy lời của mình vừa dứt, y lập tức nghe lời không nhúc nhích luôn, đáy mắt Âu Dương Minh Nhật ánh lên ý cười dịu dàng, hắn cầm lấy khăn vải phủ lên đầu y, nhẹ nhàng lau tóc.

Cảm nhận ngón tay ấm áp của hắn dịu dàng âu yếm da đầu qua lớp vải không dày, Đông Phương Bất Bại từ từ thả lỏng thân thể, tựa vào ngực hắn.

“Lần sau tóc mà chưa khô là không được ra đứng trước gió như vậy.” Trước đó vài ngày y còn kêu đau đầu, Âu Dương Minh Nhật dặn dò.

“Ừm.” Đông Phương Bất Bại híp híp mắt, không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng cứ đồng ý đã.

Lau khô tóc cho y xong, lại thấy y bày ra dáng vẻ lười biếng tựa trong ngực mình, Âu Dương Minh Nhật bỏ khăn vải qua một bên, lấy ngón tay chải chải mái tóc đen dày của y.

“Ngày mai ngươi đi Hắc Mộc Nhai đi, mấy ngày nay tốt nhất đừng quay về.”

Nghe được hắn đột nhiên dặn dò, Đông Phương Bất Bại mở mắt ra, “Ngươi đi cùng ta chứ?”

“Ta không đi.” Âu Dương Minh Nhật bình thản đáp.

Quay đầu lại nhìn vào mắt hắn một hồi, Đông Phương Bất Bại đành gật đầu.

Thấy y không hỏi lý do, mà lại quay đầu lại ngả vào lòng mình, Âu Dương Minh Nhật dịu dàng mỉm cười, hạ một nụ hôn xuống tóc y.

Mấy ngày sau đó, quả thật Đông Phương Bất Bại ở lại trên Hắc Mộc Nhai, không về thôn trang nữa.

Ngày đầu tiên, giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo còn không cảm thấy có chuyện gì, đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, không khỏi có một vài người rảnh rỗi bắt đầu đoán già đoán non rằng liệu có phải công tử và giáo chủ cãi nhau không. Nghĩ như vậy, mọi người đều cảm thấy da đầu run lên, cẩn thận gấp bội, không dám có bất kì sơ sót gì.

Hôm nay khí trời không tệ, mới sáng sớm Âu Dương Minh Nhật đã cho bày bàn cờ trên bàn đá trong sân, rồi ngồi xuống tự mình chơi cờ.

Đến khi mặt trời đã treo thật cao trên vòm trời, có một đoàn người lặng lẽ xâm nhập vào thôn trang.

Mấy người chia nhau ra tìm trong thôn trang một hồi, cũng không phát hiện tại người mình muốn tìm. Hơn nữa, đừng nói người nọ, trong thôn trang thanh tịnh này, một bóng người cũng khó mà tìm thấy.

Vòng qua thêm một viện tử, rốt cục bọn họ cũng phát hiện một vị nữ tử, không chút do dự bắt nàng. Họ uy hiếp ép buộc nàng dẫn bọn họ đi tìm chủ nhân nơi này.

Thoáng nhìn qua đám người nọ, nàng trực tiếp dẫn bọn hắn đi đến một viện tử.

Trong viện hoa đỏ trúc xanh, tùng xanh bách biếc, cách bố trí vô cùng dụng tâm độc đáo. Mà người bọn họ muốn tìm đang ngồi dưới một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp, chỉ thấy một cái bóng lưng nhàn nhạt mang vẻ siêu phàm thoát tục, thanh dật vẻ xuất trần.

“Ngươi là Trại Hoa Đà?”

Chậm rãi đặt một quân cờ màu trắng cuối cùng kết thúc cả ván cờ, Âu Dương Minh Nhật hơi nghiêng đầu nhìn qua.

Ngoài cửa viện, trừ Thanh Vãn còn có bốn người – ba nam một nữ. Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh cùng Thượng Quan Vân, hắn đều đã gặp qua, mà cái kẻ vóc người rất cao, quần áo xanh sậm, gương mặt gầy mà dài, nhìn trắng bệch không thấy chút hồng hào, hắn liền nghĩ đến một người ――

“Nhậm Ngã Hành.”

Nghe hắn hời hợt nói ra tên của mình, Nhậm Ngã Hành hơi ngạc nhiên, sau đó cười hai tiếng, một lần nữa quan sát người trước mặt.

Ngay từ đầu khi nghe được con gái mình nói bên người Đông Phương Bất Bại có một nam nhân vô cùng thân thiết, thậm chí còn nhiều lần vì hắn mà buông bỏ việc trong giáo, chạy đi cùng hắn du ngoạn giang hồ, Nhậm Ngã Hành còn vô cùng coi thường. Bây giờ nhìn thấy cái người mà gã cho là “Nam sủng” này, gã cũng phải tự thay đổi cái nhìn của mình.

Người này nếu không đề cập tới dung mạo khí thế, e rằng võ công cũng cực tốt, hơn nữa nghe đồn còn có y thuật không thua kém gì Bình Nhất Chỉ. Người như vậy, sao lại thế ở bên một kẻ như… Đông Phương Bất Bại được? Trong lòng suy nghĩ vậy, Nhậm Ngã Hành không khỏi liếc mắt nhìn con gái của mình cùng tiểu tử bên cạnh.

Cái tên gội là Lệnh Hồ Xùng này còn không bằng một phần của người đang đứng trước mặt gã, hơn nữa trong lòng hắn còn đang tâm tâm niệm niệm tiểu sư muội của hắn kìa, thật không biết Doanh Doanh coi trọng hắn ở điểm nào! Trong lòng có chút không cam lòng, nhưng Nhậm Ngã Hành cũng biết lúc này không phải lúc tính toán điều này, tùy tiện nói:”Tiểu tử, lão phu thấy ngươi không tệ, không bằng trở thành thủ hạ của lão phu. Đến lúc đó, các vị trí Tả – Hữu hộ pháp hoặc là Đường chủ, Trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, tùy ngươi chọn, thế nào? “

“Cha!” Lúc này đâu phải lúc đi đào góc tường chứ! Thấy Âu Dương Minh Nhật thật lâu không trả lời, Nhậm Doanh Doanh gọi một tiếng, rồi bước lên phía trước hai bước, trên gương mặt yêu kiều lộ ra nụ cười ôn nhu, diễm lệ mà thoát tục, “Chuyện nội bộ Nhật Nguyệt thần giáo phức tạp, mà những năm gần đây ta thấy Đông Phương thúc thúc cũng càng ngày càng không muốn để ý tới những thứ kia. Ta nghĩ lúc Đông Phương Bất Bại du ngoạn giang hồ cùng ngươi, không khỏi càng vui vẻ hơn so với việc trở về Hắc Mộc Nhai, đúng không?”

Nói xong, thấy người đối diện vẫn là vẻ mặt đạm mạc, nàng cười cười, tiếp tục: “Nhật Nguyệt thần giáo vốn là của cha ta, bây giờ Đông Phương thúc thúc đã không còn mong muốn ở lại như thế, không bằng để nó trở về với chủ nhân ban đầu. Như vậy, Trại Hoa Đà cùng người yêu của ngươi cùng nhau nắm tay tiếu ngạo giang hồ, chẳng phải thật sung sướng sao?”

Dứt lời, thấy thần sắc hắn hơi động, Nhậm Doanh Doanh liền biết chính mình đoán quả nhiên không sai. Tuy cha cho rằng hắn là nam sủng của Đông Phương Bất Bại, nàng lại cảm thấy người này thực sự thích Đông Phương Bất Bại. Mà theo như thăm dò, đã nhiều ngày này Đông Phương Bất Bại đều ở trên nhai xử lý công chuyện, vậy trong lòng Trại Hoa Đà này sẽ có bao nhiêu bất mãn đây? “Đương nhiên, Doanh Doanh xin cam đoan tại đây, sau khi cha ta trở lại Nhật Nguyệt thần giáo, chắn chắn sẽ không tổn thương đến tính mạng của Đông Phương thúc thúc.” Nhậm Doanh Doanh lại nói thêm một câu.

“Ngươi muốn ta làm gì?” Quấn kim tuyến vòng quanh lòng bàn tay, Âu Dương Minh Nhật nhàn nhạt liếc nhìn nàng.

“Dẫn chúng ta lên Hắc Mộc Nhai tìm Đông Phương Bất Bại.” không đợi Nhậm Doanh Doanh trả lời, Nhậm Ngã Hành đã mở miệng trước, đáy mắt cũng lộ ra sự tối tăm không kịp chờ đợi.

Nhìn hắn lẳng lặng cuốn kim tuyến quanh lòng bàn tay, mấy người này chỉ cho rằng hắn đang suy nghĩ, cũng không có thúc giục.

Ánh mắt Lệnh Hồ Xung lướt quanh đánh giá tiểu viện tinh xảo mà đơn giản này, lại nhìn nam tử vẫn đứng ở nơi đó, trong lòng không khỏi nhớ đến tiểu sư muội. Đến một ngày nào đó, hắn tặng sư muội một tiểu viện như thế này, nàng nhất định sẽ vui vẻ lắm nhỉ?

Chỉ là, nhớ lại bản thân đã bị sư phụ trục xuất ra khỏi phái Hoa Sơn, hắn lại có chút khó chịu. Trong lòng hít sâu một hơi, Lệnh Hồ Xung thấy hắn phải mau giúp Doanh Doanh lên Hắc Mộc Nhai, sau đó liền trở về lại giải thích với sư phụ. Dù sao, hắn quả thật không có trộm “Tử Hà thần công”.

“Đi theo ta.” Một lúc lâu sau, Âu Dương Minh Nhật mới nói một cậu, rồi bước vòng qua bọn họ, ra khỏi viện tử.

Mấy người Nhậm Ngã Hành liếc nhau, lập tức đi theo.

Nhìn những người đó rời khỏi viện tử, Thanh Vãn nhíu nhíu mày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện