Bảy giờ rưỡi tối, Văn Khê tan sở, về đến dưới nhà, điện thoại rung, một tin nhắn hiện lên màn hình.

[Anh có về không?]

Văn Khê cúi đầu, nhanh chóng gõ vài chữ trả lời, tia sáng màn hình chiếu rõ khoé môi hơi nhếch lên của anh.

[Đang ở dưới lầu.]

Trời lạnh, lúc cơn gió đêm thổi xẹt qua cổ áo mang theo một chút hàn ý hiu quạnh, anh để điện thoại vào trong túi quần, không nhịn được mà run run một chút.

Văn Khê vẫn đứng đó, ngẩng đầu lên hướng cửa sổ, nhìn đến tầng nhà mình, từ cửa sổ sát ban công phát ra một tầng ánh sáng ấm áp, làm lòng anh cũng ấm hơn, trong đầu có một vài bong bóng xà phòng nhỏ “phốc” một tiếng vỡ ra, bên trong là hình ảnh một lão bà xinh đẹp, nhu thuận mặc tạp dề màu hồng ngọt ngào, đang chờ chồng mình trở về sau một ngày làm việc vất vả.

Anh mở cửa nhà ra, một thanh niên mặc áo sơmi màu xám nhạt đang yên tĩnh ngồi bên piano góc phòng khách, vừa nghe tiếng mở cửa sau lưng vang lên lập tức mang theo thần sắc chờ mong quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt kia trong veo lại như ẩn chút yêu thương, tan chảy như bơ trong nước:

“Văn Khê, anh đã về rồi, anh có thể dạy tôi cách chơi piano không?”

Văn Khê đặt chìa khoá xuống, thay đôi dép lê, đi đến bên cạnh cậu, hơi cúi đầu đối diện cậu, cố ý trêu chọc nói:

“Xin tôi đi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm của Tiếu Quân hiện lên một chút ửng đỏ ngựng ngùng, nhăn nhăn nhó nhó nhích ra một chút, chừa chỗ cho Văn Khê ngồi bên cạnh, ánh mắt gợn lệ vẫn nhìn Văn Khê, sau đó nheo lại một cái, cười nói:

“Xin anh đó, Văn Khê, dạy tôi một chút đi.”

Văn Khê vừa thấy như vậy đã ngây cả người, quả thật hận không thể lấy hết tâm can ra cho người kia, vì thế liền lập tức ngồi xuống:

“Muốn đàn bài gì?”

“Ân, bài chúc mừng sinh nhật.”

Hai tay Văn Khê chạm vào phím đàn, giai điệu quen thuộc như dòng suối phát ra từ đầu ngón tay anh, trên mặt Tiếu Quân đầy hâm mộ nhìn anh, ánh mắt toả sáng:

“Anh thật đẹp trai a, Văn Khê, nhanh dạy tôi đi, xin anh, xin anh.”

Trong lòng Văn Khê vui sướng hẳn lên, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được cười:

“Được, bây giờ sẽ dạy cậu.”

Thật ra, giai điệu của bài sinh nhật vô cùng đơn giản, Tiếu Quân chăm chú học mất ba mươi phút cũng chỉ có thể làm chiếc đàn miễn cưỡng phát ra giai điệu lệch tông, cậu gấp đến mức hai má đỏ bừng, giống như một cái bánh bao vừa được hấp chín, làm người ta muốn cắn một ngụm thật to.

Nói thật, Văn Khê lớn như vậy rồi vẫn chưa bao giờ gặp qua một người ngốc như vậy, đã vậy còn là loại ngốc manh như Tiếu Quân thì đúng là thế gian hiếm có.

Hiện tại Tiếu Quân chưa tốt nghiệp đại học, vẫn còn đang đi thực tập, lúc năm nhất đại học cậu không thích ký túc xá gò bó nên tự ra ngoài tìm phòng, không bao lâu thì bời vì một số nguyên nhân mà chuyển đến làm bạn cùng phòng của Văn Khê.

Văn Khê là một người gì cũng tốt, lớn lên thì mặt mũi sáng sủa, thành tích giỏi, đầu óc thông minh, nhân duyên vô cùng tốt, sau khi tốt nghiệp thì chính mình lập nghiệp cũng gọi là thuận lợi, từ nhỏ tới lớn đều được người khác lấy lòng nên tính cách khó tránh khỏi có chút ngạo kiều, ăn mềm không ăn cứng, đúng lúc gặp phải một thiếu niên xinh đẹp, mềm mại, ngọt ngào, hay làm nũng, một thiếu niên lơ đãng nhưng lại như sát thủ, âm thầm chạm vào tim anh.

Cũng không biết Tiếu Quân là ngốc thật hay giả ngốc, tình ý của Văn Khê đã biểu hiện rõ ràng vô cùng, thời điểm rảnh rỗi tình nguyện không xem phim người lớn mà cùng cậu tán gẫu, xem Spongebob, một đại nam nhân như anh làm ra được loại trình độ này rồi mà Tiếu Quân lại như không hề có cảm giác.

Thật vất vả Tiếu Quân mới có thể học được các nốt, Văn Khê cảm thấy đói bụng, đứng dậy nói muốn ăn cơm, anh đi làm cả ngày, bụng đói ùng ục tưởng rằng về nhà có sẵn đồ ăn nóng chờ mình.

Tiếu Quân lấy rau xào cùng cánh gà nướng từ trong cà men ra, tách làm hai dĩa rồi bỏ vào lò vi sóng, xới hai bát cơm trắng to, trong nhà lập tức tràn ngập hương vị đồ ăn, Văn Khê cầm lấy đũa đã giống như phong quyển tàn vân, vừa ăn còn không quên hỏi Tiếu Quân:

“Cánh gà nướng này mua ở đâu? Hương vị không tệ.”

*Phong quyển tàn vân: gió cuốn qua, mây tan hết. Ý nghĩa: càn quét hết cái gì đó.

“Không phải mua đâu, là học trưởng tự mình làm đó.”

Tiếu Quân nói, lại gắp một cái cánh vào bát mình:

“Học trưởng làm đồ ăn ngon lắm a, cũng do anh ấy lo sợ tôi ở một mình không biết nấu cơm, sẽ không được ăn no, săn sóc chu đáo thật a.”

Văn Khê vừa nghe nói đến hai chữ “học trưởng” này liền bắt đầu mất hứng, ở mặt ngoài thì dường như không có việc gì, với đũa gắp hai miếng gà, không để Tiếu Quân ăn nhiều đồ ăn do tên kia làm được.

“Đúng rồi, Văn Khê, anh có biết người nay hay không, là quản lý của tôi, trước đây học chung trường, còn tốt nghiệp chung khoá với anh nữa.”

Tiếu Quân cắn cánh gà, ngón tay đầy mỡ cũng không hề lau mà trực tiếp lướt điện thoại, tìm một tấm ảnh cho Văn Khê xem, người trên ảnh chụp bị màn hình dính mỡ làm cho bóng loáng.

Văn Khê có chút yêu sạch sẽ, nhăn mày nhìn vết dầu kia, miễn cưỡng liếc mắt nhìn ảnh chụp, người trong ảnh cũng mặc đồng phục giống anh trước kia, đang tắm nắng ở sân vận động, nụ cười có chút ngây ngô, lộ ra hàm răng trắng.

Văn Khê không hề thích nghe Tiếu Quân đàm luận về nam nhân khác, trong lòng trợn trắng mắt, nhưng bên ngoài vẫn bình thản đáp:

“Không biết, trước kia ở trường học tôi còn nổi danh hơn, sao cậu không đi hỏi hắn ta xem có biết tôi hay không.”

“Đúng a, thiếu chút nữa quên mất trước kia Văn Khê là giáo thảo, khẳng định không ai không biết anh.”

*Giáo thảo: người đẹp trai nhất trường.

Tiếu Quân như bừng tỉnh, ngữ khí tràn đầy hâm mộ, nói đến mức trong lòng Văn Khê như được gãi ngứa, anh ngượng ngùng liếm môi, cảm giác trong lòng đã nguôi giận.

Bề ngoài anh vẫn giả dạng khiêm tốn:

“Ân, được rồi.”

Sau khi ăn cơm xong Tiếu Quân không rửa tay mà lại vội vàng đi tập piano, bị Văn Khê nhấc gáy kéo vào toilet, rửa tay sạch, lau khô rồi mới cho phép chạm vào piano.

Tiếu Quân luyện được hai tiếng, hàng xóm cách vách đều bị tiếng piano lạc tông của cậu làm phiền không ngừng, vài ngày sau đó Tiếu Quân đi ra cửa nhìn thấy một con chó, ánh mắt của nó nhìn cậu giống như đang nhìn thấy đội bắt chó vậy, vô cùng hoảng sợ, đuôi cũng ỉu xìu rũ xuống.

Tiếu Quân còn cười tủm tỉm qua sờ đầu nó:

“Chờ ta học piano xong sẽ đàn khúc nhạc ru cho ngươi nghe mỗi ngày nha.”

Con chó kia vừa nghe thì “ngao ô” một cái, quay đầu chạy như điên, chủ nhân nó mặt đầy hắc tuyến liếc Tiếu Quân một cái rồi đuổi theo, còn nghe được tiếng Tiếu Quân nói ở phía sau:

“Oa, cao hứng đến chạy vòng vòng luôn kìa.”

Văn Khê rửa xong bát, từ phòng bếp đi ra, thiếu kiên nhẫn mà hít sâu vài hơi, chỉ cậu cách đánh đàn, giúp cậu điều chỉnh tiết tấu, dạy cậu từng chút từng chút một, thế nhưng Tiếu Quân không hề cảm được nhạc, vẫn đánh ra một đống âm thanh hỗn độn.

Văn Khê đến gõ đầu cậu một cái:

“Dùng chỉ số thông minh này của cậu làm sao có thể sống đến bây giờ a, nếu không có tôi cậu sẽ thế nào đây.”

“Ha ha, tôi phải nên nói cảm ơn anh đàng hoàn đúng không.”

Tiếu Quân cười phụ hoạ, dùng khuỷu tay thúc vào anh.

Tôi không cần lời cảm ơn, chỉ cần cậu dùng thân báo đáp là được rồi.

Trong lòng Văn Khê nghĩ như vậy, nhưng lại rụt rè không dám nói ra miệng, dù sao anh cũng là một nam thần, luôn luôn là người khác chủ động theo đuổi anh, cầu anh yêu, anh sẽ không dễ dàng chủ động nói ra tâm ý của mình cho người khác.

Thời điểm anh vừa phục hồi khỏi thế giới tự mình đa tình thì nghe được tiếng của Tiếu Quân xen lẫn với tiếng đàn đứt quãng:

“…trước đây đều là do học trưởng ra sức chiếu cố tôi cả!”

Lại là học trưởng, sao ánh mắt cậu lại kém như vậy, không thích tôi lại thích tên học trưởng ngu ngốc kia? Văn Khê đen mặt đứng dậy, bỏ lại một câu cứng rắn:

“Tôi muốn ngủ, cũng muộn rồi, cậu đừng luyện nữa, ngày mai lại đàn tiếp.”

Sau đó liền trở về phòng.

Tiếu Quân nghe xong gật gật đầu như gà mổ thóc, đóng piano lại, tắt đèn rồi về phòng mình.

Trong bóng tối, cậu mở khoá điện thoại, bên trên màn hình có một lớp dầu, cậu lấy tờ giấy xoa xoa màn hình, thổi lên một chút khí, sau đó lại lau, cuối cùng thì “chụt” vào màn hình một cái, ôm điện thoại vào lòng ngực, mặt ngây ngô cười.

Đột nhiên có tin nhắn tới, điện thoại đang trên ngực cậu rung lên một cái, là tin nhắn của Bạch Húc Thần,

[Có thích cánh gà nướng hôm nay không?]

Tiếu Quân nhanh chóng trả lời,

[Học trưởng, cánh gà hôm nay thơm quá à, Văn Khê cũng rất thích nữa, anh ấy còn cùng em ăn, sau đó bọn em còn quyết định oẳn tù tì xem ai được ăn, nhưng anh ấy thắng em, ăn sạch hết cánh gà của em.]

Bạch Húc Thần nói,

[Sao hắn lại không biết khách khí như vậy a, là anh làm cho em ăn mà, lần sau anh sẽ làm nhiều hơn, hai người không cần giành nhau.]

Tiếu Quân nói,

[Được a, học trưởng, anh thật tốt, nấu cơm lại ngon nữa, ngày mai em mời anh uống coffee nha.]

Bạch Húc Thần cùng Tiếu Quân hẹn thời gian cùng địa điểm, chúc cậu ngủ ngon, sau đó buông di động, tiếp tục nghiên cứu thực đơn, được Tiếu Quân khen ngợi, mỗi ngày đều có động lực nấu cơm.

Bạch Húc Thần lưu tên Tiếu Quân trong di động là “Tiếu Quân Đoá”, đó là biệt danh bạn học tiểu học đặt cho Tiếu Quân, hiện tại cũng chỉ còn Bạch Húc Thần gọi như vậy.

Lần đầu tiên Bạch Húc Thần gặp Tiếu Quân Đoá là ở hành lang trường học, lúc đó hắn vừa học xong tiết thể dục, đang đi lên, trời đang lạnh bỗng nhiên bị một tên không có mắt làm đổ nước ấm lên người hắn, hắn còn chưa có phản ứng gì, tên nhóc không có mắt hai tay ôm chặt bình nước ấm đã bắt đầu khóc, khóc đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

“Xin lỗi anh, em không có cố ý.”

Học sinh lớp dưới đều có một loại mạc danh sợ hãi đối với học sinh lớp trên, lúc đó Tiếu Quân đắc tội với đàn anh lớp trên, vô cùng sợ lúc tan học sẽ bị đánh trước cổng trường, vì thế vừa tan học cậu liền đi thẳng đến căn tin, mua ba cây kẹo que đền cho Bạch Húc Thần.

Khi đó, Bạch Húc Thần không thể nào nghĩ tới, chỉ là một tí nước ấm cùng ba cây kẹo que, cứ như vậy, Tiếu Quân vô thanh vô sắc dụ dỗ hắn mười mấy năm, đem hắn từ một thanh niên năm tốt thẳng tắp biến thành một học trưởng lặng lẽ mơ ước cúc hoa của học đệ.

Sau này, Bạch Húc Thần cùng Tiếu Quân đều học chung trường từ cấp hai đến đại học, cơ hồ mỗi ngày Bạch Húc Thần đều tìm Tiếu Quân cùng tan học, có mua đồ dùng thì cũng mua nhiều hơn một cái để cho Tiếu Quân, giống như cả hai đang dùng đồ đôi, nữ sinh có cho hắn cái gì ngon hắn cũng chia cho Tiếu Quân một nửa, lúc sơ trung, Tiếu Quân bị bạn cùng lớp chọc là mỹ nhân, cậu khóc tức tưởi đến tìm hắn, hắn liền đi đánh tên ấy, lúc cao trung, thành thích học tập của Tiếu Quân trượt dốc, hắn liều mạng đến dạy bù cho Tiếu Quân, đến khi cậu lên đại học, chuyển ra ngoài sống, sợ cậu ăn không đủ no, mỗi tuần đều nấu cơm mang đến cho cậu.

Cũng có đôi khi hắn than thở vài câu, hắn tận tâm tận trách chiếu cố Tiếu Quân đến khi trưởng thành, cũng không kém con dâu nuôi từ bé là bao nhiêu, chỉ còn thiếu làm ấm giường cho cậu.

Từ nhỏ, Tiếu Quân Đoá đã có bộ dạng tinh xảo, thanh tú, tính cách mềm mại, hơi thiếu tâm nhãn, những lúc rắc rối sẽ hồng mắt đến tìm hắn giúp đỡ, Bạch Húc Thần đường đường là một nam nhân thích đảm đương trọng trách anh cả đương nhiên sẽ không có sức chống cự lại cảm giác bị ỷ lại này.

Cũng không phải hắn không phải không thể thích ai khác, trên thực tế bình thường cũng có lúc hắn thích nữ nhân, nhưng cũng không biết vì cái gì, chỉ cần ở trước mặt Tiếu Quân, bao nhiêu nguyên tắc của hắn đều biến mất, có cố gắng thế nào hắn cũng không nỡ buông tay.

Nhưng mà nhiều năm trước khi hắn thầm mến Tiếu Quân thì tính hướng của cậu không rõ ràng, vất vả nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng đợi được đến lúc cậu nói chính mình cũng có chút thích nam nhân, thì cậu lại cố tình có tình cảm với nam nhân khác.

Bạch Húc Thần vô cùng uỷ khuất vô cùng không cam tâm a, có đôi khi ngủ không được hắn thật sự muốn cắn góc chăn mà khóc một trận, chính là hắn không hiểu được, Tiếu Quân này có phải mù mắt hay không mà trong mắt không hề có hắn, cậu nông cạn như vậy, ngây thơ như vậy, trong mắt chỉ chứa mỗi Văn Khê, tên đấy là cái loại ngu ngốc nhìn được mà không dùng được! Có người vô tình thả thính cũng có những người đớp rất nhiệt tình =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện