“Tôi muốn hai ly latte nóng, uống tại chỗ, à…sau đó phiền cô gói giúp tôi một phần Napoleon, mang về.”

Tiếu Quân đứng trước quầy thu ngân, đưa cho nhân viên thẻ tín dụng của mình, sau đó ký tên lên biên lai, đi đến quầy chờ bên cạnh.

Bạch Húc Thần nghe được cậu gọi món, chờ đến khi cậu quay về chỗ ngồi mới hỏi:

“Em thích ăn Napoleon sao Sao anh lại không biết.”

Tiếu Quân lắc đầu, ngữ khí lộ ra sự đơn thuần nhẹ nhàng:

“Không phải đâu, em mua về cho Văn Khê ăn, món ngọt Văn Khê thích nhất là Napoleon. Đêm qua Văn Khê dạy em chơi piano, tốn mất nửa ngày em mới miễn cưỡng học được, buổi sáng hôm nay luyện thêm vài lần cũng chưa được tốt, nhưng Văn Khê vẫn rất có kiên nhẫn dạy a, không lần nào mắng em, dạy đến khi em hiểu mới thôi, anh ấy thật tốt. Hơn nữa, nói cho anh nghe nha học trưởng, dáng vẻ chơi piano của Văn Khê rất đẹp trai a, vốn dáng vẻ cũng dễ nhìn, thời điểm chơi piano toàn bộ khí chất bỗng nhiên thay đổi, hôm qua em ngồi bên cạnh xem anh ấy chơi, cảm giác tim đập bùm bụp.”

Bạch Húc Thần lạnh mặt, em thì bùm bụp, trong lòng anh đang lạnh rét đây.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy cà phê trong tay như vừa được bỏ thêm giấm chua, vừa uống vào một ngụm đã bắt đầu sầu mi khổ kiểm, hắn nghĩ đến tên kia dùng danh nghĩa dạy piano cho bạn cùng phòng mà ngồi bên cạnh, vai sát vai, sờ mó bàn tay nhỏ của cậu, vừa nghĩ đến cả người đều thấy không ổn, rầu rĩ không vui, “nga” một tiếng, không nói gì.

Tiếu Quân nâng ly lên, uống một hớp cà phê, trên mép dính một vòng sữa, trông cậu như chim cánh cụt bảo bảo, Bạch Húc Thần dùng khăn giấy lau vòng bọt sữa trên môi cho cậu, buồn chán nghe chim cánh cụt bảo bảo liên tục líu ríu về việc mình sùng bái Văn Khê như thế nào.

“Từ lúc mầm non Văn Khê đã là giáo thảo, quản lý Viên của em là bạn trung học của anh ấy, y nói lúc đó Văn Khê siêu cấp vô địch có phong cách, thường xuyên có nữ sinh trường khác đến cổng chờ anh ấy cùng tan học, mỗi lần mở cổng là giống như buổi họp mặt fan, em còn nghe nói trước kia anh ấy có bạn gái là quán quân cuộc thi siêu mẫu. Ai~ Thật hâm mộ a, ngẫm lại, lúc chúng ta học cấp ba, mỗi ngày chỉ biết vùi đầu làm bài tập, đến mối tình đầu cũng không có.”

*giáo thảo: người đẹp trai nhất trường

Bạch Húc Thần chết lặng nhìn cậu, còn nghĩ, mối tình đầu đang ở trước mặt em đây, chính là em không cần.

“A nha, học trưởng, anh không cần cho thêm đường vào ly em đâu, gần đây em muốn giảm béo.”

Tiếu Quân ngăn động tác thêm đường vô ý thức của Bạch Húc Thần.

Bạch Húc Thần nhăn mi lại:

“Em giảm béo cái gì, anh không chê em béo, em xem em như vậy, chỉ cần một cơn gió thổi anh cũng lo em bị cuốn đi mất, bây giờ thời tiết đang chuyển lạnh, phải ăn nhiều một chút thì thân thể mới ấm, không bằng tuần sau anh nấu canh cho em”

“Béo thành quả cầu thì không xứng đứng chung một chỗ với Viên quản lý a.”

Tiếu Quân tự nhủ một câu ở đáy yết hầu.

“Em đang nói cái gì”

“A Ân, em nói em không kén ăn đâu, học trưởng nấu gì em cũng thích.”

Tiếu Quân híp mắt cười, cúi đầu nhìn đồng hồ:

“Thời gian cũng không còn sớm, em muốn đi đưa bánh ngọt cho Văn Khê.”

Bạch Húc Thần đứng dậy cầm áo khoác:

“Anh lái xe đưa em đi.”

Tiếu Quân cùng Bạch Húc Thần đi đưa bánh ngọt cho Văn Khê, cậu đứng dưới công ty gọi điện cho anh:

“Văn Khê, Văn Khê, hiện tại anh có bận không, tôi đến để cảm ơn đây, hiện tại đang đứng dưới công ty.”

Không đợi quá lâu, Văn Khê đã xuống tới, mặt đầy rạng rỡ, hôm nay anh mặc áo sơmi trắng cùng vest xám, tóc được dùng gel tạo kiểu, hỗn độn nhưng không tuỳ ý, có loại soái khí khó lẫn, khi nhìn thấy Tiếu Quân đang đứng dưới lầu, tay xách bánh ngọt, trên mặt bỗng nhiên cười đến lộ ra hai lúm đồng tiền, say đến mức nữ sinh chạy xe đạp ngang qua thiếu chút nữa đã đâm xuống cống.

Đến lúc anh đi đến trước mặt Tiếu Quân thì mới phát hiện Bạch Húc Thần, khoé miệng lập tức hạ xuống, ngữ khí đạm bạc mang theo địch ý rõ ràng:

“Bạch Húc Thần, sao anh lại rảnh rỗi như vậy a, thời gian đi làm không làm việc cho đàng hoàng, nếu tôi là chủ của anh thì đã sớm đuổi việc anh rồi.”

Bạch Húc Thần cười lạnh:

“Ha ha.”

“A a Văn Khê, anh đừng nói học trưởng như vậy, là do tôi kéo học trưởng theo thôi, hôm nay tôi được nghỉ.”

Tiếu Quân có chút kích động giải thích.

Bạch Húc Thần liếc xéo Văn Khê một cái, cùng lúc chạm ánh mắt không tốt của anh, hai ánh mắt chạm đến phát hoả:

“Tiếu Quân, em xem sắc mặt nhà tư bản chanh chua của hắn ta đi, đừng học hư theo hắn.”

“Không có, Văn Khê là một nam nhân ưu tú.”

Tiếu Quân bị kẹp ở giữa, lắc đầu giải thích, lại quay nhìn phía Văn Khê:

“Anh xem, tôi mua bánh Napoleon anh thích ăn nhất nè, cảm ơn anh đã dạy tôi piano, Văn Khê lão sư.”

Nghĩ đến cậu cố ý mua cho mình ăn, còn nhớ rõ vị mình thích nhất, Văn Khê vô cùng đắc ý, cười cười nhận, lại hỏi Tiếu Quân:

“Đêm nay muốn cùng nhau ăn cơm không Gần công ty tôi vừa mở mấy quán ăn, cũng ngon lắm.”

Tiếu Quân không do dự khoát tay:

“Không được, để lần sau đi, đêm nay tôi đã hẹn đồng nghiệp tham gia sinh nhật quản lý rồi.”

“Nga, thì ra cậu luyện piano là để chúc mừng sinh nhật quản lý a.”

Văn Khê đột nhiên tỉnh ngộ, nếu không một người như cậu làm sao có thể tự nhiên tìm anh hoc piano.

Tiếu Quân cười đến mắt híp lại, có chút ngượng ngùng dùng chân phải đá đá vào gót chân trái, mân mê cái miệng nhỏ, bộ dạng giống như thiếu nữ mới lớn:

“Ân, làm cấp dưới kiểu gì cũng phải tỏ một chút tâm ý chứ.”

“Anh/Tôi đưa em/cậu về.”

Văn Khê cùng Bạch Húc Thần trăm miệng một lời nói, vừa nói xong cả hai liền đưa mắt, kỳ quái nhìn nhau, Văn Khê phóng ánh mắt “Anh đừng lo chuyện bao đồng.”, Bạch Húc Thần cũng đáp trả một cái “Sao chỗ nào cũng có mặt anh” cho anh.

Tiếu Quân “Ai~” một tiếng, nhìn trái nhìn phải, xấu hổ cười:

“Không cần phiền hai người, tôi có thể tự ngồi xe, thật sự.”

Cậu nói xong liền chui ra khỏi hai người, đi được vài bước thì quay đầu chào tạm biệt:

“Văn Khê, anh nên ăn bánh nhanh đi, đừng để bơ chảy, học trưởng, tuần sau chúng ta gặp lại.”

Bạch Húc Thần phất tay cùng cậu:

“Tửu lượng em không tốt, đêm nay đừng uống nhiều, trước khi uống nhớ ăn một chút, sau khi về nhà nhắn tin cho anh.”

Văn Khê dùng một góc độ khó phát hiện, vi diệu bĩu môi một cái, sau đó mở miệng nói:

“Nếu như quá muộn thì gọi điện cho tôi, tôi đến đón cậu về.”

“Biết rồi biết rồi, đi đây, bye bye~”

Tiếu Quân lên xe, ngồi xuống một chỗ kế cửa sổ, lấy điện thoại trong túi quần ra xem weibo, nhìn thông báo, trong đó chỉ có một tên duy nhất, weibo mới nhất là:

@Patrick Viên Dật Điểm:Hôm nay là sinh nhật, lúc đi làm thật muốn lười biếng, có chút mong chờ tối nay.

Tiếu Quân nhìn tin này mấy lần, nhìn những bình luận chúc mừng sinh nhật bên dưới, tài khoản chúc mừng có nam có nữ, xem ra Viên Dật Điểm rất được yêu thích, sau đó rời khỏi, chính mình cũng đăng một tin.

Viên quản lý không có chú ý cậu, cho nên cậu đăng một tin công khai cũng không có quan hệ gì đi, Tiếu Quân nghĩ vậy, ngón tay nhanh chóng đánh chữ.

@Tiếu Quân Đoá Nhi: mỗi ngày đi làm đều muốn được tận dụng sức lực cá.

Vài giây, Văn Khê đã bình luận bên dưới:

[Có ý gì]

Tiếu Quân không nhìn bình luận của Văn Khê, thoát weibo, lại vào album ảnh, tìm xem ảnh chụp vủa Viên Dật Điểm thời cao trung, sau đó khoé miệng cong lên:

“Ý là muốn được người xoa xoa a~”

Giải thích mớ weibo trên kia (theo editor):

@Viên Dật Điểm: …thật muốn lười biếng…-> 好想摸鱼 (摸鱼: mô ngư. Nghĩa đen: mò/sờ/xoa/vuốt/bắt cá, nghĩa bóng: lười biếng)

@Tiếu Quân: …tận dụng ngư lực -> 使用鱼的力 (鱼: ngư. Bạn ấy ví bản thân là cá)

“Ý là muốn được người xoa xoa” -> 就是想要被你摸摸的意思啊 (摸摸: mô mô. Nghĩa: sờ sờ/xoa xoa…)

Nói chung, theo mình hiểu thì Viên Dật Điểm dùng từ “mô ngư” theo nghĩa bóng là “lười biếng”, bạn Tiếu Quân dùng nó theo nghĩa đen “xoa/sờ cá”, thế nên bạn í cố tình viết một cái weibo khó hiểu như trên. Có chuyên gia nào đi ngang thì góp ý giúp mình với.

Thời điểm bước vào hội trường sinh nhật, những đồng nghiệp đã đến từ lâu, toàn bộ hội trường đã ấm lên, đại sảnh náo động, âm thanh trò chuyện rôm rả, mà nhân vật chính hôm nay đang bị vây quanh trong đám người, cười nhận lấy quà tặng sau đó lễ phép cảm ơn.

Từ lúc Tiếu Quân vừa đến, nói một câu “Chúc mừng sinh nhật.” cho đến khi bữa ăn chấm dứt cũng không hề đi đến nói câu nào với Viên Dật Điểm, cậu đứng ngồi không yên, cũng không có khẩu vị.

Rốt cuộc cũng đến lúc cắt bánh kem, cậu đi đến bên cây piano, nhẹ nhàng ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, học bộ dáng của Văn Khê, thẳng lưng, nhẹ nhàng đặt tay lên phím trắng.

Âm thanh trò chuyện huyên náo bỗng nhiên ngừng lại, mọi người nín thở chăm chú nhìn, trong đầu Tiếu Quân “ong” lên một tiếng, tầm mắt trắng bệch, dựa vào cảm giác nhấn vào phím đầu tiên, bắt đầu đàn.

Cuối cùng, Tiếu Quân cũng đã đàn xong dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của mọi người, cả người toát ra mồ hôi lạnh, khẩn trương đến mức đầu gối run lên, nhưng lại có đồng nghiệp hát theo tiếng đàn, doạ cậu cứng cả khớp tay, một vài nốt cuối bị lạc tông, may mắn bị các đồng nghiệp hát che mất, mọi người đều cười, không ai chú ý tới.

Chân cậu mềm nhũn, không đứng dậy được, đến lúc Viên Dật Điểm đã thổi tắt nến, chia bánh kem xong, cậu vẫn ngồi chỗ đó giống như tên đầu gỗ, không biết đã ngồi sững sờ được bao lâu, có một bàn tay nhẹ nhàng ấm áp đặt lên vai cậu.

“Tiếu Quân, cậu đàn rất hay, cảm ơn cậu đã dụng tâm chuẩn bị cho tôi.”

Thật vất vả Tiếu Quân mới miễng cưỡng khôi phục lại nhịp tim bình thường, trong nháy mắt lại đập nhanh kinh hoàng, trên mặt lập tức ửng hồng, đầu cũng không dám xoay lại, chỉ nhắm mắt nói:

“Viên Viên Viên Viên quản lý, anh thích là được, chúc anh sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, tôi tôi tôi nói là chúc anh, chúc, chúc anh…”

“Được rồi, tôi biết cậu muốn nói cái gì, tâm ý tôi nhận được.”

Viên Dật Điểm nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên lưng cậu trấn an, sau đó xoay qua nhìn cậu:

“Bộ dạng tôi rất hung dữ sao, cậu thấy tôi liền khẩn trương vậy”

Tiếu Quân nghe vậy hơi hé mắt ra, nhìn thấy Viên Dật Điểm đang ở rất gần, bỗng nhiên mở to mắt:

“Quản lý rất đẹp trai, tôi không dám nhìn.’

“Cậu thật dễ thương.”

Viên Dật Điểm chạm vào gương mặt đang sắp phát đỏ của cậu:

“Đúng rồi, tuần sau có hội nghị ở Melbourne, cậu có muốn đi cùng tôi không Kết thúc hội nghị chúng ta có thể thuê một chiếc xe chạy dọc theo biển, sau đó ra đảo xem chim cánh cụt, nếu còn thời gian thì bay đến Gold Coast chơi vài ngày rồi về. Tôi rất thích ngắm biển, cậu thấy sao”

Tiếu Quân chớp chớp mắt, không kịp suy nghĩ đã nói:

“Tôi cũng rất thích, những thứ quản lý nói tôi đều thấy rất hay, rất thích, nếu anh không dẫn tôi đi tôi sẽ khóc đó.”

Viên Dật Điểm bị cậu chọc cười:

“Hai ngày nữa dẫn cậu đi làm hộ chiếu trước.”

Lúc Tiếu Quân về nhà đã hơn mười giờ, cả người đều hoảng hoảng hốt hốt, miệng mở to không khép lại, trở về nhà cũng không đi chào Văn Khê một tiếng mà đi thẳng vào phòng.

Văn Khê cảm thấy hành động của cậu có chút khả nghi, sợ cậu đã uống say nên lén lút đứng trước cửa phòng cậu, dán tai sát vào cửa.

Âm thanh hưng phấn của Tiếu Quân truyền từ trong ra:

“Học trưởng, tuần sau em đi biển chơi, nhưng em không biết bơi, anh có thể dạy em không”

Âm thanh như nước ấm của Bạch Húc Thần truyền ra từ đầu kia điện thoại, hữu cầu tất ứng:

“Có thể chứ, lúc nào em rảnh”

“Chiều mai em có thời gian!”

Tiếu Quân gác điện thoại, mơ hồ nghĩ đến, cậu cùng học trưởng cô nam quả nam đi học bơi có vẻ không tốt lắm, tiểu tâm tư của học trưởng đối với cậu cậu vẫn có thể nhìn ra một chút, không nên làm ra hành động khiến hắn hiểu lầm, nếu như vậy không bằng hỏi xem Văn Khê có muốn đi cùng không.

Nghĩ thế, Tiếu Quân liền lăn xuống giường, một tay mở cửa phòng, Văn Khê đã đứng ở ngoài cửa, mặt đầy bình tĩnh, cậu liền mở miệng nói:

“Văn Khê, tôi muốn hỏi anh, ngày mai anh có muốn…”

Văn Khê không đợi cậu hỏi xong liền cắt ngang:

“Ngày mai tôi cũng muốn đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện