“Học trưởng…làm sao đây…”

Ba giờ sáng, trời vẫn còn tối, Bạch Húc Thần nhận được cuộc điện thoại từ lệ quỷ Tiếu Vân, hắn còn cho rằng cậu bị tên cầm thú Văn Khê quấy rối, hỏi rõ mấy lần mới biết nguyên lai là Văn Khê phát sốt mà cậu không biết phải làm gì.

Bạch Húc Thần cúp điện thoại xong liền chạy xuống bếp nấu một nồi nước sôi, đổ phần cơm đã lạnh trong nồi cơm vào nấu một hồi, chờ cơm nhuyễn ra liền đổ vào một bình giữ nhiệt, sau đó thay quần áo, lái xe đến nhà Văn Khê.

Tiếu Vân khóc đến mắt muốn sưng húp lên, thời điểm nhìn thấy Bạch Húc Thần tới cậu cảm thấy yên lòng liền khóc to hơn, Bạch Húc Thần sờ sờ đầu cậu:

“Được rồi, được rồi, có anh ở đây, không có chuyện gì nữa.”

Nói xong liền đưa bình thuỷ trong tay cho Tiếu Vân, đi vào phòng Văn Khê.

Văn Khê suy yếu chống mí mắt nhìn Bạch Húc Thần, ánh mắt mềm mại vô thần, trong lòng âm thầm thở nhẹ một hơi, tuy rằng Bạch Húc Thần là tình địch của anh, là nguyên nhân chính khiến anh thầm mến Tiếu Vân ba năm cũng không có kết quả (nguyên nhân thứ yếu là do Tiếu Vân quá trì độn), nhưng Bạch Húc Thần thành thục, bình tĩnh, trầm ổn hơn Tiếu Vân rất nhiều, có hắn ở đây mình không cần lo chết vì cảm mạo.

Vốn Bạch Húc Thần còn đo thân nhiệt cho Văn Khê nhưng khi dùng tay sờ trán anh, hắn cảm thấy độ nóng doạ người, dạng này đưa đi bệnh viện là chắc chắn nhất, vì thế hắn lấy một cái áo khoác trong tủ, đỡ Văn Khê đứng dậy mặc áo vào, sau đó xoay người cõng anh ra cửa, Tiếu Vân ở phía sau khoá xong cửa, lau nước mắt đuổi theo.

Văn Khê ghé vào lưng Bạch Húc Thần, đầu vừa đau lại nặng, hai má nóng bừng, hữu khí vô lực dán vào sau gáy Bạch Húc Thần, cảm giác tư thế của mình có chút doạ người, anh nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được có ngày mình lại thê thảm đến mức phải dựa dẫm tình địch cõng đi bệnh viện như vậy.

Bạch Húc Thần đưa Văn Khê đến phòng cấp cứu của bệnh viện, không qua bao lâu Văn Khê được chuyển đến phòng bệnh thường. Anh nằm trên giường, mũi hoàn toàn nghẹt, chỉ có thể dùng miệng để thở, anh đã lớn chừng này nhưng chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh chật vật này, hữu khí vô lực nhìn Tiếu Vân không ngừng khóc thút thít bên cạnh mình, nhẹ nhàng thở dài.

Bạch Húc Thần cùng Văn Khê không hẹn mà đều nắm lấy tay Tiếu Vân, cùng mở miệng:

“Tiếu Vân, đừng khóc.”

Tiếu Vân ngẩng người, giật hai tay về, nói:

“Đều tại tôi không tốt, muốn Văn Khê đi theo giúp tôi học bơi, nếu không Văn Khê sẽ không đến mức này…”

Văn Khê nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiếu Vân, ném một ánh mắt lạnh như băng qua Bạch Húc Thần, nói bằng giọng cổ họng:

“Không liên quan đến cậu, đều là do anh ta, nếu không phải anh ta đề nghị đi ăn thịt nướng thì cảm xoàng của tôi sẽ không biến thành nhiễm trùng amidan nặng như vậy.”

Bạch Húc Thần có chút không cam lòng:

“Đâu có liên quan đến tôi, là anh nhất định muốn đi cùng mà, tôi cũng đâu có ép.”

Hắn dừng một chút, cảm thấy mình đôi co cùng một bệnh nhân thì không phong độ lắm, ở trước mặt Tiếu Vân cũng khó xem, vì thế không so đo thiệt hơn với Văn Khê nữa, ngữ khí hoà hoãn:

“Âm thanh của anh còn chẳng phát ra nổi, tốt nhất là đừng nói nữa.”

Văn Khê ngậm miệng trừng hắn, Bạch Húc Thần dùng thần sắc bình tĩnh chống lại, nhìn thấy bộ dáng bệnh đến thừa sống thiếu chết, trong ánh mắt hắn cũng không mang địch ý như ngày xưa nữa, chỉ đơn giản là bình tĩnh nhìn anh.

Văn Khê cũng chưa từng dùng tâm bình khí hoà mà nhìn Bạch Húc Thần, thì ra nhìn kỹ thì mắt của Bạch Húc Thần cũng rất đẹp, tuy rằng không tinh nghịch như Tiếu Vân, nhưng là khiêm tốn, trầm ổn cùng kiên định của người từng trải.

Văn Khê cảm thấy mí mắt mình có chút cay, dần dần tầm mắt cũng dời qua nơi khác, chốc lát sau đã ngủ say.

Tiếu Vân khóc hơn nửa đêm, mắt lúc này cũng đã sưng như cá mắt lồi, ngồi trên ghế bên cạnh giường Văn Khê, đăng lên weibo một icon khóc lớn.

Hai phút sau, di động đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Viên Dật Điểm

[Cậu làm sao vậy]

Tiếu Vân thụ sủng nhược kinh, vội vàng trả lời

[Viên quản lí, sao khuya vậy mà anh còn chưa ngủ]

[Đâu còn khuya, đã là 5 giờ rồi, hôm nay tôi dậy sớm làm việc. Cậu làm sao vậy Vừa sáng mà đã khóc to]

Tiếu Vân hít hít mũi

[Tôi hại bạn cùng nhà bị bệnh, cảm thấy rất áy náy.]

[Sự việc như thế nào]

Tiếu Vân kể chi tiết sự việc cho y

[Anh nói tuần sau sẽ dẫn tôi đi biển, nhưng tôi không biết bơi lội, sợ đến lúc đó anh bơi ở biển xa còn tôi chỉ có thể ngồi trên bờ cát rửa chân. Vì thế tôi liền tìm một người bạn dạy học bơi, còn kéo bạn cùng nhà đi cùng. Nhưng sau khi bơi xong thì anh ấy làm rơi chìa khoá tủ đồ, trong lúc chờ nhân viên đến sửa thì có chút lạnh nên bị bệnh, buổi tối còn đi ăn thịt nướng, lập tức thượng hoả, nửa đêm sốt cao.]

Cách mấy phút sau Viên Dật Điểm mới trả lời, giống như rất có tâm đọc hết tin nhắn trên.

[Thì ra là vậy. Kỳ thật cậu cũng không cần tự trách, bạn cậu là người trưởng thành, có thể tự gánh vác hậu quả, cậu không hề làm sai gì, chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi. Nhưng cậu không biết bơi sao lại không nói tôi, tôi có thể dạy cậu.]

Cách màn hình nhưng Tiếu Vân cũng có thể cảm nhận được ngữ khí ôn nhu của Viên Dật Điểm, mặt cậu đỏ lên

[Cảm ơn quản lí, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Tôi sợ tôi nói mình không biết bơi anh sẽ không dẫn tôi đi chơi nữa.]

[Lúc không ở công ty không cần gọi tôi là quản li, cảm giác rất kỳ quái, tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu có thể gọi tôi là anh Viên. Tôi đã nói dẫn cậu đi là chắc chắn sẽ làm, cậu không biết bơi có thể bám vào lưng tôi.]

Tiếu Vân tưởng tượng đến cảnh Viên Dật Điểm miêu tả, cảm giác như mình đang bị trêu ghẹo, liền chôn mặt vào khuỷu tay

[Hahaha, anh muốn cosplay rùa biển sao, anh đừng làm tôi buồn cười đến vậy.]

[Cười là tốt rồi. Không ngủ hơn nữa đêm chắc mệt lắm rồi hả, nếu bạn cậu không còn gì đáng lo thì cậu tranh thủ ngủ một chút đi.]

Tiếu Vân nhìn tin nhắn của Viên Dật Điểm thì ngáp một cái, trong lòng được an ủi xong thì cảm thấy mệt rã rời

[Được, cảm ơn anh đã an ủi tôi, ngủ ngon. À, không, chào buổi sáng.]

Tiếu Vân đặt điện thoại xuống, nghiên đầu qua một bên, ngủ gà ngủ gật. Bạch Húc Thần thấy vậy kêu cậu tỉnh dậy, về nhà ngủ một giấc, hắn ở đây trông Văn Khê là được rồi, Tiếu Vân gật gật đầu, lập tức về nhà.

Tám giờ hơn, nước biển đã truyền xong, cơn sốt của Văn Khê cũng hạ, lúc rút kim tay có chút đau, anh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chống tay lên giường nâng thân người ngồi lên.

“Tỉnh rồi, có đói bụng không, ăn chút cháo đi, vẫn còn nóng đó.”

Bạch Húc Thần vặn bình thuỷ, đổ cháo ra một cái chén, hương vị thơm ngọt của gạo trắng theo làn khói bay ra, tràn ngập căn phòng.

Văn Khê nằm lâu, tay chân không khác gì tượng đá, không cầm được muỗng, cố gắng cầm lên thì lại không cẩn thận đổ cháo lên người mình, gợi lên tính khiết phích nhẹ của anh. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào áo mình, mặt thê thảm.

Bạch Húc Thần tìm tờ khăn giấy lau sạch sẽ chỗ đó, cầm muỗng lên, ôn hoà đút cháo cho Văn Khê ăn, trước khi đưa đến miệng Văn Khê còn cẩn thận thổi cho nguội bớt.

Văn Khê có chút ngượng ngùng nhìn Bạch Húc Thần, vô thanh vô thức yên lặng ăn cháo, Bạch Húc Thần vừa đút vừa nói:

“Tay anh chắc rất lạnh rồi, bị kim đâm lâu nên sưng phù lên, anh có thể đặt tay lên bụng tôi sưởi ấm, nhìn thấy bộ dạng bệnh này của anh, hôm nay tôi sẽ đặc biệt dễ tính.”

“Hừ, anh có dễ tính hay không tôi chẳng thèm quan tâm, ai mượn anh nói ra.”

Sức khoẻ khá lên một tí thì Văn Khê lại khôi phục bản tính, hạ mình để hai bàn tay lạnh băng của mình lên bụng Bạch Húc Thần, cảm giác được một chút ấm áp, lòng bàn tay hấp thu từng chút từng chút một hơi ấm của đối phương.

Tay anh đặt trên bụng Bạch Húc Thần sưởi ấm, miệng ăn cháo do Bạch Húc Thần đút, kết quả, lúc Tiếu Vân quay lại bệnh viện thăm Văn Khê đã bắt gặp cảnh tượng hạnh phúc đó.

Bạch Húc Thần ngồi bên giường, quay lưng về phía cậu, Văn Khê ngồi trên giường nhìn đối diện với cậu, tay anh đang đặt ở vị trí khó miêu tả trên người Bạch Húc Thần, cái miệng há ra không biết là đang làm chuyện gì.

Tiếu Vân đỏ mặt, đứng ở cửa hét chói tai:

“Aaaaaaaaaaaa Văn Khê, Bạch Húc Thần, đang là ban ngày mà hai người lại làm chuyện gì đây!”

Văn Khê ném một cái gối về phía cậu:

“Tiếu Vân, cậu câm miệng lại cho tôi!”

Tiếu Vân nhăn nhăn nhó nhó ôm gối, che đầu:

“Từ phía sau tôi không thấy rõ lắm, tôi cũng không phải cố ý, Văn Khê đừng giận nha.”

Văn Khê ho khan một chút, nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, anh cũng không thể giận được:

“Tôi không giận, nhưng cậu đừng la lớn trong bệnh viện, có nhiều người cần nghỉ ngơi.”

“Được được.”

Tiếu Vân gật gật đầu, đi tới bên người anh:

“Anh không có việc gì thì tốt rồi, sau khi về nhà tôi vẫn rất lo cho anh, ngủ cũng không ngon.”

“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cậu đi làm nhanh đi, không cần lo cho tôi.”

Chờ Tiếu Vân đi khỏi, Văn Khê mới chậm rãi ăn cháo, nghỉ ngơi một chút thì uống thuốc với một ly nước ấm lớn. Trong bụng chứa nhiều cháo cùng nước như vậy thì chẳng bao lâu Văn Khê muốn đi WC.

Lúc anh đứng dậy, di động trong túi quần vang lên, là khách hàng gọi, anh vội vàng đá đá Bạch Húc Thần:

“Này, có cú điện thoại quan trọng tôi cần nghe, nhưng lại muốn đi vệ sinh, sắp không nhịn được rồi, anh giúp tôi một chút. Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi bị bệnh đều do anh hại, có phải anh không chịu trách nhiệm hay không”

Bạch Húc Thần nề hà thở dài, nâng anh dậy, dìu qua toilet, giúp anh cởi quần, chuẩn bị lấy điểu ra, thì nghe anh nói:

“Nè, tôi nhắc nhở anh trước, đừng lợi dụng cơ hội sờ soạn tôi, nếu không đừng trách tôi, dê xòm.”

Bạch Húc Thần nghe thấy lời này quả thật hận không thể ngắt điểu của đối phương xuống, phản bác:

“Có anh mới thừa dịp bệnh lợi dụng điểu nhỏ của mình làm dơ tay tôi, dê xòm.”

Văn Khê cố cùng hắn đấu võ mồm, điện thoại reo càng to hơn, anh sốt ruột chửi:

“Ai nhỏ, mẹ nó, anh nói của ai nhỏ”

“Chính là mắng cái của anh nhỏ đó, thế nào, có cần tôi lấy ra cùng so không”

“Của tôi còn lớn hơn của anh, mau giúp tôi cởi quần, tôi muốn xả nước! Có tin tôi xả lên tay anh luôn không!”

“Cút! Anh dám xả lên tôi sẽ dùng tay đó lau mặt cho anh!”

“Tôi muốn gọi điện thoại, câm miệng đi, ngu ngốc!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện