Lúc bệnh của Văn Khê đã khỏi, có thể tự mình đi lại, Tiếu Vân liền cùng Viên Dật Điểm đi Melbourne công tác, ở Bắc bán cầu lúc này đã vào mùa thu, còn ở Nam bán cầu – Melbourne là lúc chuyển mùa xuân hạ, nơi nơi đều là mùi hoa cỏ trong nắng ấm.

Tiếu Vân không ở nhà, không có ai làm nũng với Văn Khê, mỗi ngày anh đều cảm thấy rất nhàm chán, vì vậy mà sinh ra một loại hành vi là đều đặn vào weibo Tiếu Vân cùng bạn bè xem tin mới, do vậy, anh vô tình phát hiện ra, không biết từ lúc nào Tiếu Vân đã đổi trên weibo của mình từ @Tiếu Vân Đoá thành @ Tiếu Học Tập.

Mạc danh kỳ diệu, tại sao Tiếu Vân lại sửa tên của mình thành khó nghe như vậy, còn có chút ngốc.

Buổi tối hôm đó, Văn Khê ở nhà ăn cơm chiều một mình, đột nhiên Tiếu Vân chủ động nhắn tin tìm Văn Khê tán gẫu.

[Văn Khê ơi!]

[Cái gì]

[Anh đã tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, anh cảm thấy một buổi tối lãng mạn là như thế nào]

Trong lòng Văn Khê khó hiểu, sau đó nảy ra rất nhiều suy nghĩ, tại sao Tiếu Vân lại hỏi mình cách tỏ tình, chẳng lẽ cậu ấy muốn tỏ tình với ai, sao cậu ấy lại không đi hỏi Bạch Húc Thần Bất quá, Bạch Húc Thần kia cũng là dạng xử nam ngu ngốc thôi, hỏi cũng như không, thời điểm quan trọng vẫn là mình đáng tin hơn, nhưng nếu mình hao hết tâm tư chỉ cho cậu ấy cách tỏ tình lãng mạn mà cậu ấy lại sử dụng cho Bạch Húc Thần thì chẳng lẽ mình lỗ lớn sao.

Cách một hồi lâu, Văn Khê mới trả lời

[Thích người nào rồi]

Tiếu Vân gửi qua cái icon ngượng ngùng

[Đúng, tôi thích anh ấy lâu rồi. Anh ấy đối với tôi rất tốt, trong lòng tôi luôn có hình bóng của anh ấy.]

Văn Khê cẩn thận hỏi

[Có bao lâu rồi]

[Cũng không phải quá lâu, nhưng cũng hơi lâu rồi.]

Trái tim Văn Khê bắt đầu đập nhanh không phanh, anh liếm môi theo bản năng, suy nghĩ, Tiếu Vân ngốc này cuối cùng cũng hiểu tâm ý của mình rồi sao, nhanh chóng trả lời

[Cảm giác của tôi à, dùng nến xếp thành hình trái tim trong căn phòng tối, sau đó thắp lên, nói những lời trong lòng ra, như vậy cũng đủ cảm động rồi, chung quy, cậu thích người đó bao lâu thì sẽ có bây nhiêu cảm xúc.]

[Aaaaaa, Văn Khê, chủ ý này rất tuyệt, anh thật sự lợi hại nha.]

Tiếu Vân hỏi Văn Khê xong thì lập tức đổi giày, đi thang máy xuống lầu. Hôm nay cậu cùng Viên Dật Điểm đi chơi ở bãi cát cả buổi chiều, lại còn ăn tối dưới ánh nến, lúc này chắc Viên Dật Điểm đang nghỉ ngơi, thừa dịp lúc này đi là tốt nhất.

Kỳ thật, cậu cũng không muốn tỏ tình, nhưng chính là do bữa tối ánh nến vừa rồi rất tốt, làm cho cậu không thể kềm chế lòng mình, lập tức muốn tỏ tình, không nghĩ tới sau này lại dẫn đến một loạt sự việc không thể vãn hồi.

Cậu dùng tiếng Anh hỏi tiếp tân khách sạn:

“Ngại quá, xin hỏi gần đây có chỗ nào bán nến không”

Tiếp tân tìm cho cậu một tấm bản đồ, dùng bút cẩn thận đánh dấu, cậu cảm ơn rồi lập tức bắt xe đến khu trung tâm.

Tiếu Vân mua mười mấy ly nến thuỷ tinh đủ mùi hương mang về, xếp thành hình trái tim trong phòng mình, sau đó đi tắm rửa, lúc tắm cậu suy nghĩ sẵn xem lát nữa phải nói thế nào, nếu như được Viên Dật Điểm chấp nhận thì thế nào, nếu như bị cự tuyệt thì phải bước xuống sao cho đỡ xấu hổ nhất.

Tiếu Vân sấy khô tóc, nằm trên giường chơi di động, mở danh sách chú ý của mình ra, chọn @Patrick Viên Dật Điểm, nhìn thấy một tin anh vừa đăng

[Tôi yêu học tập, cũng giống như học tập yêu tôi vậy.]

Tiếu Vân ngây người.

Cậu sửa tên weibo thành @ Tiếu Học Tập là vì thấy phần giới thiệu cá nhân của Viên Dật Điểm nên mới tâm huyết trào dâng, Viên Dật Điểm không chú ý cậu, căn bản không thể biết được.

Nhưng nếu không chú ý cậu thì làm sao Viên Dật Điểm lại đáp lại cậu bằng tin [Tôi yêu học tập, cũng giống như học tập yêu tôi vậy.]

Trái tim Tiếu Vân như sắp bay ra khỏi ***g ngực, cửa phòng của cậu vang lên tiếng gõ, đột nhiên cậu giống như con rùa, rút mình vào chăn, không biết phải làm thế nào, một lát sau cậu mới đến mắt mèo nhìn ra bên ngoài, Viên Dật Điểm đang đứng ngoài cửa.

Chân Tiếu Vân mềm nhũn, lắp bắp nói với người ngoài cửa:

“Viên Viên Viên ca, tôi tôi tôi…”

Viên Dật Điểm hỏi cậu:

“Cậu không tiện mở cửa sao”

“Không phải, không phải, tôi, anh chờ một chút, đừng đi, tôi lập tức ra mở cửa.”

Tiếu Vân nói xong lập tức lấy lửa thắp nến, lúc bước đến cửa thuận tay tắt đèn phòng, ánh nến rực sáng trong căn phòng tối, cậu mở cửa, thân thiết nhìn Viên Dật Điểm.

Viên Dật Điểm một tay chống cửa, lập tức bị ánh nến thu hút, có chút ngạc nhiên nhìn Tiếu Vân, Tiếu Vân tránh ra một chút, y đi vào bên trong, đứng cạnh hình tim từ nến.

Kỳ thật, y đến đây là để tỏ tình với Tiếu Vân, y biết là một cấp trên mà lại phát sinh tình cảm với cấp dưới là không đúng, nhưng Tiếu Vân chỉ là thực tập sinh thôi, qua mấy tháng sẽ rời khỏi công ty, y sẽ không vì danh nghĩa cấp trên cấp dưới này mà bỏ lỡ người quan trọng trong cuộc đời mình.

“Anh Viên, không, Viên Dật Điểm.”

Tiếu Vân cúi đầu, cắn môi mình, lặng lẽ hít một hơi, nâng mặt lên nhìn đối phương, bóng đêm cũng không che dấu được hết gương mặt đỏ của cậu:

“Em muốn nói với anh, em rất thích anh. Em không biết mình thích anh từ khi nào, thật ra, những người đẹp trai bên cạnh em không phải không có, cũng không thiếu người đối xử tốt với em, người vừa đẹp trai lại đối xử tốt cũng có, em đều có thể thích bọn họ, em biết, chỉ cần em nói đồng ý họ liền có thể lập tức ở bên cạnh em, những người đó đều rất tốt, nhưng em chỉ thích một mình anh. Từ nhỏ đến giờ, anh là người duy nhất khiến em muốn quan tâm lo lắng, không phải để anh lo lắng ngược lại, lần đầu tiên em nhìn thấy anh, sau đó em luôn muốn gặp lại anh. Em càng muốn cố gắng, càng muốn trở nên tốt hơn, muốn được anh nhận ra em không giống với những người khác, muốn mỗi ngày về sau anh lộ ra vẻ hạnh phúc vì em. Em thật sự thích anh, xin hỏi, anh có đồng ý làm bạn trai em không”

Tiếu Vân duy trì khí chất được khoảng mười giây, sau khi tỏ tình xong lập tức khóc lớn, sau khi thổ lộ xong thì bao nhiêu kế hoạch rút lui đều bị ném xuống Thái Bình dương rồi.

Cậu khóc đến mức không kịp thở, sau đó liền được Viên Dật Điểm ôm vào lòng:

“Đừng khóc, anh cũng rất thích em, anh cũng có tâm tình giống vậy, anh lặng lẽ chú ý từng hành động của em, tâm tình mỗi ngày, cảm thấy em rất đáng yêu. Cho nên câu này phải là anh hỏi mới đúng, em có đồng ý làm bạn trai anh không”

Hai ngày sau, Tiếu Vân công tác xong trở về, Bạch Húc Thần đặc biệt xin nghỉ để đến sân bay đón cậu. Trong một tuần không gặp Tiếu Vân, hắn đặc biệt nghiên cứu thực đơn mới, tính làm tiệc tẩy trần cho cậu.

Hắn đứng đợi ở sảnh sân bay quốc tế nửa giờ, rốt cuộc cũng thấy thân ảnh Tiếu Vân trong dòng người.

Tiếu Vân nhìn qua vẫn rất tốt, tóc có chút rối, là bộ dạng vừa tỉnh ngủ, trên tay không cầm hành lý, còn có một nam nhân đang đẩy xe đi cùng cậu, toàn bộ cơ thể Tiếu Vân dường như dính lên người nam nhân kia, đi ngang qua hắn, căn bản không hề nhìn thấy hắn.

Lúc đi ngang qua, hắn còn nghe Tiếu Vân nói với người kia:

“Ông xã, ngày mai anh đến đón em sớm, chúng ta cùng đi ăn sáng có được không.”

Tiểu học đệ thanh thuần khả ái, người trong mộng mười mấy năm của hắn, đang ôm tay một người đàn ông khác, gọi người khác là ông xã.

Tâm Bạch Húc Thần lúc này giống như rơi xuống từ lầu cao, vỡ nát.

Lúc Viên Dật Điểm đưa Tiếu Vân về đến dưới nhà thì rời cũng sụp tối, Văn Khê chờ cậu đã lâu, anh đứng ngoài ban công trông chờ Tiếu Vân trở về, bên trong đã chuẩn bị xong nến, chỉ còn chờ Tiếu Vân vào là có thể tỏ tình rồi.

Nhưng không ngờ, Tiếu Vân không trở về một mình.

Tiếu Vân bước xuống từ xe của người khác, ghé đầu vào cửa kính xe ở ghế lái, to nhỏ gì đó với tài xế.

Sau đó tài xế kia bước xuống xe, giúp cậu lấy hành lý từ cốp xe ra, kéo đến bên cạnh cậu, vươn cánh tay ra ôm lấy cậu rồi hôn. Tiếu Vân hôn rất say mê, như một tiểu sắc lang, còn dựa vào người đó cọ cọ.

Văn Khê cảm thấy gió trên ban công hơi lớn, thổi tóc của anh loạn lên, còn làm mắt đau đau.

Anh lặng lẽ khoá cửa lại, xuống lầu, đi về hướng ngược với Tiếu Vân và Viên Dật Điểm đang đứng. Anh gọi một chiếc xe, tuỳ tiện nói địa điểm, ngồi trên xe nhìn ra cửa sổ, từng ánh đèn xẹt qua, làm đầu óc anh tỉnh táo lại đôi chút.

Anh mở weibo lên, vào tường nhà @ Tiếu Học Tập, thấy trong danh sách có một người bạn là @Patrick Viên Dật Điểm, giới thiệu bản thân [Tôi yêu Tiếu Vân Đoá Nhi, cũng giống như Tiếu Vân Đoá Nhi yêu tôi.]

Văn Khê đi vào một bar ở khu phố sầm uất, liền nhìn thấy Bạch Húc Thần cũng ngồi ở đó uống rượu giải sầu, hai tên ngốc thất tình cứ như vậy mà chạm mặt ở quầy bar.

Sau khi có hai ly Whisky vào bụng, Văn Khê cũng ngà ngà say, đặt tay lên vai Bạch Húc Thần, vỗ vỗ:

“Này, đồ dê xòm, tôi thất tình, thì ra từ trước đến giờ Tiếu Vân đều xem tôi như lốp dự phòng, tôi đối tốt với cậu ta như vậy, cậu ấy không hề cảm động, mà còn quen người khác.”

Hốc mắt Bạch Húc Thần ướt ướt, ánh mắt mê ly nhìn Văn Khê, giọt lệ ở khoé mắt được ánh đèn rọi vào đặc biệt lấp lánh, như ngôi sao trên bầu trời đêm:

“Từ mười hai tuổi tôi đã thầm mến cậu ta, bởi vì thích cậu ta nên những lúc tôi có tình cảm với người khác đều không dám tiến tới, vì tôi sợ có một ngày cậu ta sẽ đột nhiên hiểu ra tình cảm của tôi, đến bày tỏ với tôi. Tôi đối với cậu ấy còn không đủ tốt sao, có ai đối xử với cậu ấy tốt hơn tôi đâu. Từ lúc mười hai tuổi tôi đã bắt đầu chăm sóc cậu ấy, có lần nào cậu ấy gặp rắc rối mà không nhờ tôi ra tay giải quyết Nếu không phải có tôi, cậu ấy đã sớm bị lừa đi bán rồi, nhưng cậu ấy cũng xem tôi như cái lốp dự phòng thôi, còn đi gọi người khác là ông xã.”

Văn Khê lấy điện thoại ra, mở weibo của nam nhân kia ra, nói với Bạch Húc Thần:

“Anh nhìn người này đi, chính là người đã đoạt Tiếu Vân của chúng ta. Đọc qua cái tên cũng biết đây là một kẻ ngốc rồi. Có người nào họ Viên lại còn đặt tên là Một Chút, tròn một chút sao Chắc hẳn anh ta không phải là hình vuông.”

*Chỗ này có chơi chữ, tên tiếng hoa Viên Dật Điểm là 袁逸点 (Yuan Yi Dian), Văn Khê dùng từ đồng âm 圆 (Yuan, tròn) 一点 (Yi Dian, một chút) => Tròn một chút/ Hơi tròn.

Bạch Húc Thần cầm lấy điện thoại xem, nhìn thoáng qua thôi mà trong lòng xót xa không chịu được:

“Có phải chúng ta rất ngốc hay không, tranh chấp vì một người căn bản không hề thích chúng ta, là tình địch của nhau cũng nhiều năm, mới hôm qua thôi tôi còn vô cùng ghét anh, cảm thấy anh là tình địch lớn của tôi, bắt cóc Tiếu Vân Đoá, tôi chỉ muốn anh biến mất khỏi cuộc sống của cậu ấy, luôn muốn hạ thấp anh, nhưng kết quả là chúng ta đều thất tình trong cùng ngày.”

“Trước kia tôi cũng cảm thấy anh rất phiền, nếu không phải do anh lúc ẩn lúc hiện trước mặt Tiếu Vân thì cậu ấy đã sớm thuộc về tôi, cho nên tôi cũng luôn nói xấu anh trước mặt cậu ấy, cố ý làm anh mất mặt, và cũng nói rất nhiều lời khó nghe, xin lỗi người anh em.”

Bạch Húc Thần nghe xong ánh mắt càng đỏ, lắc lắc đầu, bày ra bộ dạng hết cách, uống một hơi cạn sạch lý rượu mạnh trong tay.

Văn Khê đoạt lấy chén rượu không của hắn:

“Đừng uống nữa, đứng lên, đi về nhà anh, nơi này ồn quá, những người đó suốt ngày uống rượu lắc mông, chúng ta đến nhà anh uống, cùng nhau trò chuyện.”

Suốt đường đi Bạch Húc Thần đều im lặng, giống như cái máy chết, lúc trở về nhà cũng không nói lời nào, dường như hô hấp cũng dừng lại.

Văn Khê tố khổ với hắn nữa ngày, nói chính mình là một nam thần vì yêu đơn phương Tiếu Vân mà bày ra vô số trò, nhưng Bạch Húc Thần vẫn lạnh lùng, thản nhiên không quan tâm.

Văn Khê nhìn thấy bộ dạng hắn suy sụp không nói ra lời, liền đồng cảm với hắn, muốn an ủi:

“Đừng khó chịu, Bạch Húc Thần, thật ra anh so với tên ngốc nhiều tiền kia tốt hơn cả trăm lần.”

Bạch Húc Thần thong thả chuyển tầm mắt qua người Văn Khê, thật lòng nói:

“Tôi cũng thà người có được Tiếu Vân là anh, như vậy tôi cũng thua tâm phục khẩu phục.”

“Không, anh tốt hơn tôi nhiều, tính cách anh tốt, biết nấu ăn, còn biết chăm sóc người khác.”

“Tính cách tốt thì có được gì, nhưng ngược lại, anh nhìn rất đẹp trai, dáng người cũng tốt, còn thông minh hơn tôi.”

Văn Khê hết lời, mấy từ này đều là do Tiếu Vân khen ưu điểm Bạch Húc Thần trước mặt anh, do gấp rút nên anh mới lấy ra dùng, nhưng anh không chịu thua được, đành phải chém gió:

“Nhưng điểu anh lớn!”

Bạch Húc Thần sửng sốt, nhìn anh chằm chằm, hôm nay Văn Khê có dùng sáp vuốt tóc. những lọn tóc bóng mềm mại thả trước trán, nhìn qua nhu thuận dịu dàng, nhìn trẻ hơn đôi chút, không còn loại kêu ngạo bá đạo khi xưa, không biết vì sao mà có chút đáng yêu:

“Như thế nào lại biết điểu của tôi lớn hay không”

Văn Khê vỗ bàn, xích lại gần hắn, mùi rượu cùng hơi thở ấm áp vuốt ve mặt Bạch Húc Thần:

“Chẳng phải thử xem thì sẽ biết sao.”

Bạch Húc Thần cúi đầu ngậm lấy môi anh, trong lòng có một ngọn lửa dâng lên, không ngờ một nam nhân như Văn Khê lại có đôi môi mềm mại như vậy, lúc nhận ra được thì nụ hôn đã càng sâu hơn.

Kỹ thuật hôn của Văn Khê rất tốt, không giống Bạch Húc Thần lần đầu tiên mới hôn, chỉ biết cấu xé cánh môi người khác, đầu lưỡi anh câu dẫn Bạch Húc Thần đụng chạm mình, sau đó hai người triền miên cùng một chỗ.

Bạch Húc Thần thở hổn hển cởi áo Văn Khê, dùng lực cắn mạnh hai viên đậu nhỏ trước ngực anh, trùng hợp, chỗ đó là nơi mẫn cảm của Văn Khê, bị hắn liếm như vậy cả người Văn Khê nhuyễn đi, những gì Bạch Húc Thần làm sau đó anh cũng không có lực chống cự.

Bạch Húc Thần hoàn toàn là một xử nam không có kinh nghiệm, những kiến thức có được đều là do xem truyện H. May mà bản thân hắn biết mình không có kinh nghiệm nên dùng gel bôi trơn trợ giúp, vì vậy quá trình cũng không quá gian nan, kết quả làm Văn Khê có chút đau, nhưng thời điểm cọ qua cọ lại khiến Văn Khê vô cùng sung sướng.

Lúc Văn Khê nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ, Bạch Húc Thần giống như càng kích động, ghé vào lỗ tai anh thở hổn hển liên tục, nâng mặt anh lên, hôn thật sâu.

Cái kia của Bạch Húc Thần thật sự rất lớn, bên dưới của Văn Khê vừa đau lại vừa trướng, tuy đau nhưng lại rất thích, cho nên khi Bạch Húc Thần rời khỏi người anh, anh chủ động vươn tay ra, quấn quanh cổ Bạch Húc Thần, bày tỏ lại muốn lần nữa.

Ký ức tối hôm đó rất hỗn loạn, cuối cùng cũng không biết chấm dứt thế nào, Văn Khê chỉ biết sáng ngày hôm sau, anh cùng Bạch Húc Thần đầu kề đầu trên cùng cái gối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện