Thấy Vô Danh muốn bổ ra một đao về sau, Vân Nam khuôn mặt tái nhợt, hắn vội vàng quỳ xuống sau đó hai tay chắp lại hướng về Vô Danh nói với giọng khẩn trương:

- Tiền bối, xin hãy tha cho cô ấy một mạng, nàng ta trẻ người non dạ không biết lễ phép còn xin tiền bối đừng chấp nhất, nếu có thể vãn bối tình nguyện thay nàng ta bồi tội với tiền bối.

Thiên Nhi kia lúc này cũng sớm đã sợ hãi tới mức run lẩy bẩy, hai chân liền muốn không đứng vững mà đổ sụp xuống. Sau khi thấy Vân Nam vì mình mà quỳ xuống hướng người kia xin lỗi thì trong lòng cũng rất là cảm kích, nhưng chỉ sợ nàng lần này liền muốn không sống được.

Vân Nam khuôn mặt tái nhợt không dám nhìn thẳng, thấy xung quanh không gian áp lực một đao kia vẫn bao trùm, trong lòng hắn liền biết lần này khó tránh khỏi họa sát thân. Vân Nam trong lòng lúc này cũng chỉ biết thở dài, nếu Thiên Nhi chết hắn ngược lại cũng tránh không thoát, chỉ có thể trách hắn đen đủi.

Xoẹt! Rầm! Vô Danh giống như không có nghe thấy lời của Vân Nam nói, hắn vẫn là lạnh lùng bổ về phía trước một đao. Đao mang màu đen mờ nhạt như hòa lẫn vào trong đêm tối, mang theo chân nguyên hùng hậu của Vô Danh chém thẳng về phía trước.

Một âm thanh cắt đứt gọn gàng xẹt ngang qua không trung, sau đó là một lọn tóc dài bị cắt rơi xuống rồi nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Theo đó là một tiếng rầm lớn vang lên, lại một đợt âm thanh răng rắc truyền tới, những hạt bụi nhỏ lấp lánh phiêu tán trong không gian, để lộ ra một mảnh linh thảo xanh tốt, trong đó có ba gốc linh thảo cấp sáu.

Vô Danh đi về hướng này chính là nhìn thấy một tầng cấm chế, hắn thấy cấm chế này đẳng cấp cũng không quá cao, nhưng mà linh thảo ở bên dưới chưa chắc đã là linh thảo cấp thấp, cho nên hắn liền muốn bổ ra một đao xem bên dưới cấm chế này có cái gì linh thảo.

Vô Danh bước chân bình bình đi về phía trước, hắn đưa tay ra thu lại mấy gốc linh thảo vào trong dược viên giới chỉ.

Vân Nam thời điểm một đao của Vô Danh gần chém tới, hắn liền không dám mở mắt ra nhìn, thế nhưng mà cảnh tượng đầu rơi máu chảy ở trong suy nghĩ của hắn cũng không có xuất hiện. Thứ duy nhất mà hắn nghe thấy chính là tiếng vang lớn ở phía sau. Vân Nam vội vàng mở mắt ra thì liền nhìn thấy Vô Danh tiện tay thu lại mấy gốc linh thảo cấp sáu, sau đó ánh mắt của hắn lập tức liếc nhìn về phía Thiên Nhi.

Ngay khi thấy cái đầu của Thiên Nhi vẫn còn ở trên cổ của nàng, ngoài một lọn tóc mái bị chém phăng ra thì cũng không có cái gì tổn thương. Vân Nam thở phào một hơi, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, rất may người kia cũng không có tính toán, hắn hóa ra chỉ là đi tới thu linh thảo mà thôi.

Thiên Nhi kia sau khi một đao của Vô Danh bổ qua thì trong lòng cũng lập tức nhẹ nhõm đôi chút, thế nhưng tinh thần sớm đã bị dọa cho sợ hãi, nàng ta lập tức không chịu được sợ ngã ra đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.

Vân Nam biết đối phương không giết Thiên Nhi hẳn cũng là coi thường giết nàng, hắn biết đây là một thời điểm tốt, tuy đối phương không giết Thiên Nhi thế nhưng chắc chắn không phải không có để ý, nếu như bây giờ hắn hướng đối phương bồi lễ, vậy thì rất có thể sẽ giữ lại được cái mạng cho cả hai.

Vân Nam hai chân vẫn là quỳ ở dưới đất, hắn quay người hướng Vô Danh nói:

- Tiền bối…

Vô Danh lạnh lùng quay người lại nhìn, hắn nhàn nhạt nói:

- Ta không cần biết các ngươi ở sau lưng ta nói cái gì, thế nhưng các ngươi phải biết một điều rằng cái miệng hại cái thân, nếu như ngươi giữ cái miệng của mình không tốt, người khác liền có hàng vạn lý do để giết ngươi. Còn muốn ta tha mạng, vậy phải xem các ngươi có thể đưa ra cái gì khiến cho ta hài lòng để không giết các ngươi.

Vân Nam nghe vậy thì trong lòng thầm thở phào, hắn quả nhiên đoán đúng, chỉ cần bản thân chủ động xin lỗi đồng thời đưa ra bồi thường, đối phương liền sẽ lưu lại cho bọn hắn một cơ hội. Vân Nam khuân mặt biểu tình cảm kích, hắn nói:

- Phải, phải, tiền bối nói phải. Để tạ ơn tiền bối tha mạng, vãn bối ở đây có một viên Thạch Viêm Tinh cùng với một đầu hạ phẩm linh mạch, còn xin tiền bối nhận lấy.

Vô Danh nghe thấy Thạch Viêm Tinh về sau, trong lòng hắn thầm ngạc nhiên một tiếng, thế nhưng ngoài mặt cũng không có bất cứ biểu hiện gì, còn lại một đầu hạ phẩm linh mạch hắn cũng không có để vào trong mắt. Vô Danh tiện tay thu lại nhẫn trữ vật mà Vân Nam đưa ra làm quà xin lỗi, sau đó thần niệm của hắn liền quét vào trong chiếc nhẫn trữ vật này.

Ngay lập tức hắn liền nhìn thấy một viên đá màu đỏ không được trơn nhẵn cho lắm, to gần bằng nắm tay, bên trong còn có năng lượng lưu chuyển. Thần niệm của Vô Danh thời điểm quét tới viên Thạch Viêm Tinh thì lập tức cảm thấy nhiệt độ từ viên Thạch Viêm Tinh này phát ra, nếu như cầm trong tay chắc chắn sẽ có cảm giác ấm nóng.

Hắn nhìn thấy viên Thạch Viêm Tinh này về sau cũng liền biết đây là tài liệu để cho hỏa diễm thăng cấp, viên Thạch Viêm Tinh này cũng coi như là một loại tài liệu cấp bậc thấp nhất để cho hỏa diễm tăng một cái cấp độ. Thế nhưng mà có còn hơn không, hắn dù sao cũng cần viên Thạch Viêm Tinh này.

Vô Danh ngược lại thu lấy viên Thạch Viêm Tinh vào trong nhẫn trữ vật của mình sau đó liền ném lại nhẫn trữ vật cho Vân Nam rồi nói:

- Viên Thạch Viêm Tinh kia của ngươi coi như cũng tạm được. Thế nhưng muốn giữ lại mạng sống, vậy như thế vẫn còn chưa đủ. Hạ phẩm linh mạch ta còn không có nhìn vào trong mắt, liền trả lại các ngươi. Nếu như muốn sống mà nói, vậy nhất định phải thực hiện một điều kiện của ta.

Vân Nam sau khi thấy Vô Danh thu lại viên Thạch Viêm Tinh thì trong lòng thầm nhẹ nhõm, thế nhưng hành động sau đó của Vô Danh liền để cho hắn cảm thấy khó hiểu. Hạ phẩm linh mạch dù là một đầu cũng là không dễ tìm kiếm, thế nhưng đối phương lại nói không có để vào trong mắt, sau đó còn đem đầu hạ phẩm linh mạch này trả lại hắn, chẳng lẽ thật như đối phương nói một đầu hạ phẩm linh mạch này còn quá ít. Nếu là như vậy đối phương hẳn là còn có một cái điều kiện yêu cầu hắn thực hiện.

Quả nhiên, sau khi thấy Vô Danh đưa ra điều kiện về sau, Vân Nam liền biết mình đoán đúng, thế nhưng mà điều kiện này hắn là không thể không thực hiện. Vân Nam kính cẩn nói:

- Không biết tiền bối còn yêu cầu vãn bối làm cái gì, nếu như vãn bối có thể thực hiện vậy nhất định sẽ dốc sức mà làm.

Vô Danh miệng hơi nhếch lên, hắn quan sát tên Vân Nam này từ đầu tới cuối, thấy hắn cũng không phải loại không biết suy nghĩ, coi như cũng có chút tâm cơ, thế nhưng với tính cách như thế này, động chút có thể quỳ xuống thay người khác xin lỗi, vậy thì rất khó mà tiến xa hơn được. Vô Danh nhìn Vân Nam rồi nói:

- Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi và nàng ta chỉ cần cùng ta lập khế ước Quân – Thần, sau đó thay ta đi thu thập sĩ binh cổ, chỉ cần đạt được số lượng ta yêu cầu thì coi như các ngươi có thể giữ lại mạng sống.

Vân Nam nghe xong Vô Danh nói thì trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ đối phương ra điều kiện lại dễ dàng tới như vậy, cái này đối với hắn chẳng phải chỉ như là đi dạo thôi sao, một bên kiếm sĩ binh cổ và một bên đi làm điều mình muốn, thật sự cũng không có cái gì khó khăn. Quả thực giống như lời đối phương nói, yêu cầu này cũng quá đơn giản. Vân Nam thấy yêu cầu này cũng không có chỗ nào có vấn đề, hắn lập tức đồng ý.

- Đa tạ tiền bối, yêu cầu này vãn bối có thể thực hiện, thậm chí còn có thể làm tốt.

Vân Nam nói xong liền quay đầu lại nói nhỏ với Thiên Nhi ở đằng sau:

- Ngươi còn không mau quỳ xuống tạ ơn, còn để ta phải nhắc nhở ngươi sao.

Thiên Nhi kia vốn còn đang trong sợ hãi thì lập tức bị lời này của Vân Nam làm cho bừng tỉnh, nàng ta vội vàng quỳ xuống sau đó nói:

- Đa tạ tiền bối khai ân, vãn bối từ nay không dám ở sau lưng tiền bối nói xấu.

Vô Danh ngược lại cũng chẳng thèm để ý, hắn nhìn hai người nói:

- Các ngươi làm nhanh một chút, ta còn không có nhiều thời gian cùng các ngươi nói nhảm, đừng làm chậm chễ thời gian của ta.

Hai người Vân Nam và Thiên Nhi nghe vậy lập tức gật đầu liên tục giống như gà mổ thóc. Sau đó liền lập khế ước Quân – Thần với Vô Danh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện