Sau khi cho hai người Vân Nam và Thiên Nhi lập khế ước Quân – Thần, Vô Danh cũng là biết được tên của hai người. Vô Danh thấy Vân Nam kia có thể ẩn nhẫn, thế nhưng một số phương diện còn chưa dứt khoát, điều này sẽ ảnh hưởng tới con đường sau này của hắn. Thấy Vân Nam là người có thể dùng, Vô Danh trước khi đi còn truyền âm cho Vân Nam:

- Ta khuyên ngươi một câu. Đầu gối nam nhi có ngàn vàng, không phải gặp ai cũng có thể quỳ, không phải vì ai cũng có thể quỳ. Đừng vì một cái nữ nhân không hiểu chuyện mà khiến con đường của bản thân sau này trở nên hạn hẹp. Nhớ kĩ.

Vô Danh sau khi truyền âm cho Vân Nam thì rất nhanh cũng đã rời đi. Vân Nam nghe Vô Danh nói thì trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều, nhưng rồi sau đó lại thở dài. Vân Nam lúc này cũng không còn tâm trạng để thu thập linh thảo nữa, hắn quay sang nói với Thiên Nhi ở bên cạnh:

- Ngươi trước tiên đi thay y phục, sau đó chúng ta liền đi khỏi chỗ này. Ta muốn thực hiện ước hẹn trước đó.

Thiên Nhi lúc đầu nghe Vân Nam nói thì khuân mặt trở nên ửng hồng, nhưng sau đó rất nhanh liền trở nên lạnh lùng, trong mắt còn ẩn chứa sát khí, liếc một cái hướng Vô Danh rời đi rồi lại thu lại. Đợi khi Thiên Nhi tìm được một chỗ thay đổi y phục, Vân Nam liền đưa nàng rời khỏi đây.

Vân Nam biết tính cách của Thiên Nhi, sau chuyện này chắc chắn trong lòng sẽ sinh ra oán hận, nàng ta nếu như sau chuyện này cũng không thể rút ra kinh nghiệm thì hắn cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể nói sinh tử có số mà thôi.

Vô Danh lại một đường đi thu thập linh thảo, lần này là vì chờ Nguyệt Nhi cho nên ngay cả linh thảo cấp ba hắn cũng thu lại, hầu như chỗ nào hắn đi qua cũng chỉ để lại có một vài gốc linh thảo mà thôi.

Vô Danh thần niệm phóng xung quanh chỗ sơn mạch này, hắn phát hiện hơn một tuần qua linh thảo dĩ nhiên bị nhổ mất nhiều như vậy, trước đó còn là xanh tươi linh thảo mọc thành từng tầng, vậy mà bây giờ liền chỉ có mỗi chỗ một ít, còn đâu đều là đất không. Vô Danh thầm nghĩ việc này ngoài nhiều người đến đây thu linh thảo ra thì chắc là còn liên quan tới hắn đi, hắn thế nhưng là thu rất nhiều linh thảo.

Dù sao thì Vô Danh cũng thấy hắn thu linh thảo nhiều như vậy cũng không có gì không tốt, hắn phát hiện ra bên dưới cấm chế còn có linh thảo khác mọc ở đó. Theo thời gian lâu dần thì linh thảo sẽ cho ra hạt giống sau đó tiếp tục mọc đè lên trên, như vậy linh thảo sẽ sinh sôi liên miên không dứt, dù sao cũng không phải ai cũng có bản lãnh đi phá được cấm chế.

Lại một ngày nữa trôi qua, tới đêm thứ hai, trong lúc Vô Danh đang thu lại mấy gốc linh thảo cấp ba thì hắn đột nhiên cảm thấy phía trên có một luồng chân nguyên hùng hậu phát ra mang theo một loại ý cảnh. Hắn lập tức quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Nhi, vừa vặn liền thấy nàng đánh ra một kiếm.

Một kiếm này của Nguyệt Nhi chân nguyên hùng hậu bao phủ, kiếm văn liên miên dựng thành kiếm hà cuồn cuộn chảy, lấy thế giống như hồng thủy từ trên thác nước đổ ập xuống, đánh về phía trước mặt.

Rầm! Rầm! Rầm! Kiếm hà cuồn cuộn đổ ập xuống sườn núi phía trước, chân nguyên mạnh mẽ đánh vỡ ra sườn núi một vết rách dài cỡ vài trượng, đất đá bay tứ tung, sau đó lưu lại trên sườn núi này một cổ khí tức giống như hơi thở điên cuồng của nước. Ở bên dưới kiếm hà này, toàn bộ thứ gì tạo thành vật cản đều muốn bị chém đứt không còn một mảnh.

Vô Danh trong lòng thầm khen Nguyệt Nhi thông minh, có thể lĩnh ngộ được kiếm ý bên trong vết nứt, một chiêu hình thành kiếm hà này nếu như có thể luyện tới đại thành thì chắc chắn là cực kỳ kinh khủng, mạnh mẽ tới mức khó có thể tưởng tượng. Một đao Cửu Hoa Sinh của hắn cũng đồng dạng như vậy.

Vô Danh dừng lại thu thập linh thảo, hắn lập tức đi tới chỗ của Nguyệt Nhi. Vô Danh nhìn Nguyệt Nhi rồi mỉm cười nói:

- Hảo kiếm ý.

Nguyệt Nhi thấy Vô Danh đã đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào không biết, nàng mỉm cười nói:

- Phu quân quá khen, kiếm ý này quả thực không tồi.

Vô Danh lúc này lấy ra trong người lọ đan dược trị thương cùng một lọ Đại Bồi Chân Đan, sau đó hắn liền đưa vào trong miệng của Nguyệt Nhi. Nhìn cơ thể nàng lại gầy đi không ít, hắn thật sự cảm thấy rất thương. Vô Danh nói:

- Nàng lại gầy đi nhiều, trước tiên ngồi xuống trị thương rồi lại nói.

- Được.

Nguyệt Nhi gật đầu đáp một tiếng, sau đó lại nghe lời Vô Danh ngồi xuống trị thương. Vô Danh lúc này cũng ở một bên chờ đợi Nguyệt Nhi hồi phục, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Nguyệt Nhi vừa mới chém ra một kiếm.

Một chiêu kiếm hà kia vừa mới bổ ra, vậy mà lúc này vẫn còn chưa có tán đi, ở trên miệng vết chém tạo thành vẫn còn chân nguyên nhàn nhạt lưu chuyển, Vô Danh thần niệm quét tới cũng cảm thấy được trong này một loại ý cảnh.

Vô Danh nhìn về vết kiếm phía trước mà Nguyệt Nhi để lại, hai hàng lông mày của hắn đột nhiên nhíu lại, ở dưới vết chém này giống như có cái gì đó không được ăn khớp cho lắm. Vô Danh còn đang định tiến lên xem xét một chút thì lúc này hắn liền nhìn thấy Hồ Thanh Thanh cùng với Vũ Thủy Yên đi tới.

- Vô đạo hữu. Nguyệt đạo hữu

- Vô Danh đại ca. Nguyệt Nhi tỷ tỷ

Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên đồng thời hướng Vô Danh chào một tiếng. Vô Danh cũng là gật đầu chào một tiếng đáp lại, sau đó hắn lại đánh mắt về phía Nguyệt Nhi đang ở bên kia trị thương. Hai người Hồ Thanh Thanh và Vũ Thủy Yên cũng hiểu ý, sau đó liền đi qua bên cạnh Vô Danh. Hồ Thanh Thanh lúc này nhỏ giọng nói:

- Vô đạo hữu, lần trước vì sự tình của Thủy Yên, ta còn chưa kịp chào hỏi huynh một tiếng, thật sự rất xấu hổ.

Vô Danh nghe vậy thì chỉ cười sau đó xua tay nói:

- Hồ tỷ không cần khách sáo, nếu ngươi đã cùng Thủy Yên có quen biết, vậy chúng ta đương nhiên cũng không phải người ngoài. Gọi ta là Vô Danh liền được.

Hồ Thanh Thanh nghe Vô Danh nói vậy thì cũng hiểu được. Vô Danh là người rộng lượng, cũng không cùng nàng tính toán chuyện trước đây, đồng thời còn chủ động kết giao, coi như là cho nàng mấy phần mặt mũi. Hồ Thanh Thanh vẻ mặt áy náy nói:

- Hai chữ Hồ tỷ này quả thực ta không dám nhận, bàn về thực lực thì Vô huynh còn hơn xa ta. Ta nguyện ý ở phía sau là được rồi, còn chuyện trước đó, mong Vô huynh đừng tính toán.

Vô Danh lại xua tay nói:

- Không sao, ta so với Hồ tỷ còn kém mấy tuổi, xưng hô một tiếng Hồ tỷ còn không tính cái gì.

Hồ Thanh Thanh nghe Vô Danh nói thì biết hắn cũng là người hào sảng, cũng lại không muốn nhắc tới chuyện trước kia, trong lòng càng là cảm kích Vô Danh. Nếu như Vô Danh đã hào sảng như vậy, Hồ Thanh Thanh nàng còn cái gì để mà do dự. Hồ Thanh Thanh nhìn Vô Danh nói:

- Nếu Vô huynh đã nói vậy, ta còn từ chối thì thật là thất lễ.

Vô Danh cũng là mỉm cười gật đầu, một lúc sau hắn liền nói:

- Hai người ở bên này đợi ta một chút, ta cần đi qua bên đó xem thử.

- Được, vậy ta và Thủy Yên ở bên này chờ Vô huynh.

Hồ Thanh Thanh gật đầu nói. Vô Danh nói xong cũng là đi về phía trước, hắn muốn xem một chút nơi Nguyệt Nhi đánh ra vết nứt, ở đấy hắn thấy có chỗ không được thích hợp cho lắm.

Vô Danh lại gần nơi Nguyên Nhi chém xuống một kiếm, thần niệm của hắn cẩn thận quét từng chỗ một, sau một hồi quan sát quả thực hắn liền nhìn ra chỗ không thích hợp, ở nơi này hình như là có một cấm chế tự nhiên khá cao cấp, suýt chút nữa có thể đánh lừa hắn.

Đúng lúc này Nguyệt Nhi cũng đã trị thương xong, khuân mặt của nàng cũng đã hồng hào trở lại, không còn xanh xao gầy gộc như trước nữa. Nguyệt Nhi lúc này cũng nhìn thấy Vô Danh đang quan sát cái gì đó, nàng liền đi tới chỗ hai người Hồ Thanh Thanh với Vũ Thủy Yên, Nguyệt Nhi nói:

- Hồ đạo hữu, Thủy Yên muội, hai người đến lâu chưa.

Hồ Thanh Thanh nghe Nguyệt Nhi hỏi thì cũng liền đáp:

- Nguyệt đạo hữu, ngươi thương thế tốt rồi. Chúng ta cũng là mới đến đây thôi.

Vũ Thủy Yên cũng mỉm cười nói:

- Nguyệt Nhi tỷ tỷ, bọn muội cũng là vừa mới tới chỗ này, trước đó muội và Thanh tỷ là ở một bên thu thập linh thảo. Nguyệt Nhi tỷ tỷ, thương thế của tỷ không sao chứ.

- Cảm ơn mọi người quan tâm, ta không sao, trước đó phu quân cho ta sử dụng đan dược, bây giờ vết thương đã khỏi rồi.

Nguyệt Nhi cũng là mỉm cười đáp, trong giọng nói còn mang theo một loại cảm giác hạnh phúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện