Hách Liên Hiên cười lạnh, bờ môi lãnh đạm cong lên một đường cong cực kỳ xinh đẹp, “Hắn thật sự sốt ruột. Bảo người bên ta trông coi kĩ, ban đêm chuẩn bị sẵn sàng.”

“Vâng, thuộc hạ biết.”

Phong Ảnh rời đi, Hách Liên Hiên trở lại phòng. Lãnh Ly cũng đã dậy, nàng ngồi ở trên giường còn buồn ngủ.

“Ly Nhi, nàng tỉnh rồi?” Hách Liên Hiên ngồi bên cạnh nàng, ngu ngơ cười.

Lãnh Ly gật gật đầu, thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, hỏi: “Chàng vừa ra ngoài?”

“Ta đã thăm dò được, Hách Liên Trần để người Đông Doanh động thủ vào ban đêm.” Hách Liên Hiên vội vàng đem tin tức này báo cho Lãnh Ly.

Lãnh Ly lập tức liền thanh tỉnh lại, hai tròng mắt của nàng sáng láng, “Quá tốt! Đi, bây giờ chúng ta đi xem Y Đằng Hạ.”

Lãnh Ly mặc quần áo, thẳng đến kho củi nơi giam giữ Y Đằng Hạ.

Y Đằng Hạ mặc dù bị giam giữ rất nhiều ngày, thế nhưng Lãnh Ly vẫn để Càn Phong cho hắn ăn sung mặt sướng, sắc mặt vốn dĩ cũng đã khá nhiều.

“Độc nữ!” Y Đằng Hạ trông thấy Lãnh Ly liền chửi bới, con ngươi nhỏ bé mang theo tia ngoan độc mạnh mẽ nhìn Lãnh Ly.

Lãnh Ly lơ đễnh, nàng đi đến bên người Y Đằng Hạ, “Tửu Tôn, ngươi có biết đó là ai không?”

Nghe được cái tên “Tửu Tôn”, Y Đằng Hạ hai mắt sáng lên, sắc mặt hắn liễm đi, nghiêng đầu, “Ta không biết!”

“Không biết không sao, ta có thể để ngươi nhận thức một chút.” Lãnh Ly gian tà mà cười cười, “Hắn nguyên danh gọi là Y Đằng Bác.”

Y Đằng Bác?! Y Đằng Hạ trừng lớn hai mắt, xưng xa xưa tựa như một loại ma chú, để hắn lâm vào trầm tư.

“Ngươi gạt người!” Trầm ngâm hồi lâu, Y Đằng Hạ vẫn không chịu tin tưởng sự thật này.

Lãnh Ly đồng tình lắc đầu, “Nhìn dáng vẻ này, ngươi vẫn cho hắn là người tốt. Hắn vào gia tộc Y Đằng của các ngươi, chơi với ngươi thân như huynh đệ, để ngươi vụиɠ ŧяộʍ đi vào Duyên Quốc, hắn lại có thể liều mình cứu ngươi, ngươi rất cảm động đúng hay không?”

“Làm sao ngươi biết?” Y Đằng Hạ ngạc nhiên.

“Thế nhưng ngươi biết không?” Lãnh Ly thần sắc nhàn nhạt, nàng sờ Tiểu Kim Xà trên cổ tay như sợ một chiếc vòng, “Hắn tiếp cận ngươi là vì đoạt lại những thứ thuộc về mình. Hắn còn muốn lật đổ vương triều Đông Doanh của các ngươi, thành lập lên vương quốc của mình. Hắn không cùng ngươi đến Duyên Quốc, mà là hắn muốn đến đây cùng Tam Vương Gia liên hợp, bọn hắn hiện tại liên hợp lợi dụng lẫn nhau.”

“Nói bậy! Tửu Tôn là người tốt, hắn giống như là ca ca ôn nhu của ta!” Y Đằng Hạ cảm thấy Lãnh Ly đang khích bác ly gián.

“Ngươi sẽ không ngây thơ cho là hắn sẽ đến cứu ngươi đi?” Lãnh Ly nhìn Y Đằng Hạ, người này không hề lợi hại, vụng về gì đâu! “Hừ, hắn nhất định trở lại cứu của ta!” Xem ra Y Đằng Hạ đối với Y Đằng Bác có nhiều tín nhiệm, cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi hắn.

“Hắn không phải tới cứu ngươi, mà là đến gϊếŧ ngươi!” Lãnh Ly hảo tâm nhắc nhở, “Hắn gϊếŧ chết ngươi, về sau liền sẽ trở về phục mệnh, đừng quên ngươi là người thừa kế duy nhất của nhà Y Đằng. Đến lúc ngươi chết đi Y Đằng Bác liền có thể khôi phục thân phận của mình, hắn thành người thừa kế nhà Y Đằng, sau đó lại đoạt được Đông Doanh!”

Trời tối tĩnh lặng.



Bên trong Yến Vương Phủ càng an tĩnh dị thường. Những người Đông Doanh mai phục tại Yến Vương Phủ, thân mang y phục dạ hành, phía sau lưng là đao, che mặt nạ đen chỉ lộ ra cặp mắt trong bóng đêm toả ra tia yếu ớt.

Bọn hắn chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào Yến Vương Phủ, ngừng thở chuẩn bị thời cơ động thủ.

Giây lát, Y Đằng Bác liếc mắt nhìn hai phía, hắn thoáng nhìn, người Đông Doanh cùng nhau nhảy xuống nóc nhà, rơi xuống đất im ắng.

Bọn hắn rút đao vác sau lưng ra, thanh đao ở dưới ánh trăng lóe sáng, tia sáng tuyết trắng băng lãnh. Bọn hắn từng chút từng chút hướng phòng ngủ Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly đi đến.

Quá mức yên tĩnh, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tim đập của mình.

“Lên!” Y Đằng Bác ra lệnh, người Đông Doanh động tác nhanh chóng, đã đi tới cửa phòng.

Trong đó hai người đem lỗ tai dán trên ván cửa, nghe động tĩnh bên trong.

Rầm!

Cửa phòng từ bên trong bị người nào đó đá văng hướng ra phía ngoài, hai người Đông Doanh bị đá ra rất xa, trùng điệp ném xuống đất.

Y Đằng Bác cùng những người Đông Doanh còn lại lập tức lui lại, chỉ thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đứng ở cửa, mắt mang ý cười nhìn bọn họ.

Y Đằng Bác thấy hành động không tốt liền muốn rút lui, Hách Liên Hiên ra lệnh một tiếng, vô số tinh binh thị vệ từ trên mái hiên phi ra, trong tay giơ cung tiễn, nhắm ngay bọn họ.

“Đáng chết!” Y Đằng Bác nhìn Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên lớn tiếng chửi mắng.

“Đừng kích động.” Lãnh Ly biết bọn họ chắp cánh cũng khó thoát, nàng cười tủm tỉm từ phòng bên trong đi ra, nhìn qua thần sắc kích động của Y Đằng Bác nàng nói, “Ngươi muốn gọi ngươi là Tửu Tôn hay vẫn là Y Đằng Bác?”

Y Đằng Bác biến sắc, hắn giật khăn che mặt của mình xuống, “Làm sao ngươi biết thân phận của ta?”

“Ta còn biết rất nhiều, thí dụ như, ngươi lần này tới không phải muốn cứu Y Đằng Hạ, mà nghĩ trực tiếp gϊếŧ hắn. Lại thí dụ như, ngươi kỳ thật muốn mưu quyền soán vị.”

Y Đằng Bác sắc mặt từng chút từ xanh xám biến thành màu đỏ tím qua lời nói Lãnh Ly. Hắn không nghĩ tới Lãnh Ly sẽ biết nội dung mình cùng Hách Liên Trần nói chuyện, dù sao những lời này hắn chỉ cùng Hách Liên Trần nói qua.

“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!” Y Đằng Bác lớn tiếng phản bác.

Lãnh Ly đứng ở dưới ánh trăng, trong trẻo con ngươi lạnh lùng như đầm sâu không thấy đáy.

“Ta nào có nói sai.” Lãnh Ly nhìn về phía những người Đông Doanh sau lưng Y Đằng Bác, “Các ngươi nhất định cứ cho rằng hắn muốn lấy đi thân phận thừa kế của nhà Y Đằng đi, như vậy các ngươi thật ra không biết hắn có mục đích soán vị, làm Thiên Hoàng Đông Doanh của các ngươi?”

Người Đông Doanh sau lưng Đông Doanh xác thực lần đầu tiên nghe nói, bọn họ không thể tin nhìn qua Đông Doanh, thân phận của hắn bọn cũng biết đến, nhưng muốn để bọn họ mưu phản, bọn họ lại làm không được, dù sao bọn họ còn có người nhà.

Đông Doanh thấy mấy câu của Lãnh Ly liền liền dao động tâm trí thủ hạ, hắn trừng mắt nhìn về phía Lãnh Ly, hét lớn: “Nữ nhân đáng chết!”

Lãnh Ly thấy Đông Doanh hướng mình ra tay, ánh mắt của nàng đều không nháy mắt một cái, nhẹ nhàng lui. Hách Liên Hiên phía sau nàng hạ lệnh bắn tên.

Vạn tên cùng bắn, người Đông Doanh trốn tránh không được, nhao nhao trúng tên. Nhìn bọn họ bị đâm nhiều mũi nhã xuống đất, con mắt Lãnh Ly liền nháy đều không nháy.



Cuối cùng chỉ còn Y Đằng Bác toàn thân đâm đầy tiễn, quỳ trên mặt đất, trong miệng của hắn tuôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, xem ra bộ dạng hắn không còn nguyên vẹn.

Càn Phong đem hắn vào phòng Y Đằng Hạ.

Hai huynh đệ gặp mặt, không còn thân mật giống như trước, thậm chí trở nên lạnh nhạt.

“Tửu Tôn?” Y Đằng Hạ toàn thân bị trói, không có cách nào duỗi tay ra.

“Y Đằng Hạ, ta là Y Đằng Bác, không phải Tửu Tôn gì. Ta hận thấu xương ngươi cùng mẹ của ngươi, là các ngươi để ta mất đi mẫu thân, không nhà để về, ngay cả dòng họ mình cũng không được kế thừa. Thế nhưng ngươi nhưng lại là bằng hữu thân nhất với ta, ta chính vì cái gì dù có rất nhiều cơ hội mà lại không gϊếŧ chết ngươi!” Y Đằng Bác mặc dù nói như vậy, thế nhưng Y Đằng Hạ nhìn ra tia hối hận từ đáy mắt hắn, hắn kỳ thật đã sớm không muốn gϊếŧ mình đi.

“Tửu Tôn!” Y Đằng Hạ không biết nên nói cái gì, thậm chí không biết biểu đạt làm sao.

“Y Đằng Hạ, sống thật tốt cuộc sống của ngươi đi, ta sẽ ở địa ngục nhìn ngươi.” Y Đằng Bác đã thoi thóp, nói xong những lời này, hắn triệt để nhắm mắt lại.

“ Tửu ~ Tôn ~!” Y Đằng Hạ ngửa mặt lên trời gào to, người chết trước mặt hắn chính là người bằng hữu hắn xem là bạn chí cốt, là người hắn từng xem như ca ca ruột thịt

“Độc nữ! Thả ta ra, ta muốn gϊếŧ ngươi!” Y Đằng Hạ quay đầu nhìn một mặt bình tĩnh của Lãnh Ly, hắn càng nhìn càng hận.

Lãnh Ly nhìn dáng vẻ hắn khóc ròng, nở nụ cười xinh đẹp, “Ta thả ngươi ra, ngươi cũng gϊếŧ không được ta. Vẫn là bỏ bớt khí lực đi.”

“Hỗn đản!” Y Đằng Hạ giãy giụa hai lần, đáng ghét, vẫn như cũ, hắn bị phong bế huyệt đạo căn bản không có biện pháp xông phá.

“Hắn là có người phái tới, hôm nay không phải hắn chết chính là ta vong. Chỉ có cường giả mới có thể lưu lại cuối cùng.” đôi mắt Lãnh Ly lạnh lùng như băng nhìn Y Đằng Hạ, đạm mạc nói nói, “Người Đông Doanh các ngươi cũng như thế, thắng làm vua thua làm giặc, chính hắn nghe lời người khác đến gϊếŧ ta chẳng lẽ muốn ta để hắn tùy ý gϊếŧ?”

Đây quả thực là trò cười, Lãnh Ly nàng làm sao tha thứ cho loại người cứ nghĩ mình dao thớt, nàng là thịt cá!

Y Đằng Hạ không phải người ngu, hắn hiểu đạo lý này, hắn chỉ là không thể tiếp nhận Y Đằng Bác cứ thế chết đi.

“Mấy ngày này là Trung thu, Thiên Hoàng Đông Doanh phái sứ đoàn tới chơi, các ngươi vụиɠ ŧяộʍ đi vào Duyên Quốc, ta nếu đưa ngươi giao cho hắn, chỉ sợ sẽ cho để người nhà Y Đằng của ngươi gặp phiền phức.” Lãnh Ly thấy ánh mắt hắn tỉnh táo, khuôn mặt nàng buông lỏng, tiếp tục nói, “Chúng ta có thể hợp tác không?”

“Hợp tác?” Y Đằng Hạ không biết nàng muốn hợp tác với mình, nàng đại khái có thể uy hϊếp mình, dù sao sinh mệnh của hắn là của nàng.

Lãnh Ly khẽ vuốt cằm, “Tam Vương Gia của Duyên Quốc cùng chúng ta một mực đối nghịch. Mà Y Đằng Bác cũng là hắn ta phái tới ám sát chúng ta. Ngươi đến Duyên Quốc xem xét sự tình, chúng ta sẽ vụиɠ ŧяộʍ cho ngươi tới, điều ngươi cần làm khi trở về là cho Thiên Hoàng biết ngươi đang hợp tác với Hách Liên Trần, không phải. . .” Tròng mắt của nàng nhíu lại, lạnh thấu xương như đao.

Y Đằng Hạ bị dọa đến toàn thân run lên, hắn thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt Lãnh Ly.

“Ngươi nghĩ rằng người Đông Doanh chúng ta hiện tại thiên bình thịnh thế sao?” Y Đằng Hạ thanh âm nặng nề nói nói, “Nếu như hiện tại nội bộ Đông Doanh an ổn, nhà Y Đằng chúng ta làm sao lại ra tay thay Tam Vương Gia các ngươi gáng mạng!”

Lãnh Ly mi hơi nhíu lại, “Nói như vậy, hiện tại nội bộ của các ngươi chia năm xẻ bảy?”

“So với tình huống ngươi nói cũng tốt một chút.” Y Đằng Hạ uốn nắn, hắn dừng một chút tiếp tục nói, “Lão thiên hoàng tuổi tác đã cao, dưới gối chỉ có hai đứa con trai, Thái tử nhu nhược vô năng, Nhị Hoàng Tử âm hiểm xảo trá. Trong triều có người tán thành Thái tử cũng có người tán thành Nhị Hoàng Tử, hiện tại chính là thời điểm loạn lạc, Thiên Hoàng làm sao sẽ còn phái người đến Duyên Quốc?” Rõ ràng nội chính của mình còn chưa quét sạch, thế mà liền chạy tới đây.

Lãnh Ly sắc mặt trầm xuống, nàng tin tưởng Y Đằng Hạ không có lừa gạt mình.

Thế nhưng Đông Doanh đã hỗn loạn như thế, như vậy bọn hắn còn tới Duyên Quốc. Nàng nhíu chặt hai hàng mi rồi nháy mắt lông mi giãn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện