Y Đằng Hạ vì sao mà tới, bọn họ cũng vì đó mà tới. Xem ra mục đích của chúng đều giống nhau.

Lãnh Ly chậm rãi đứng dậy, nhìn Y Đằng Hạ nói: “Xem ra vẫn phải ủy khuất ngươi trước rồi.” Nàng xoay người về phía Càn Phong: “Tiếp tục nhốt hắn lại đi.”

Y Đằng Hạ cũng đã sớm đoán được sự tình sẽ như thế, một nữ ma đầu như nàng ta làm sao có thể tin tưởng hắn cơ chứ.

Hách Liên Hiên hướng nhóm thị vệ ở trên nóc nhà khoát khoát tay, bọn họ đều lập tức hạ cung tiễn xuống, lại có mười mấy người đi vào sân viện, nhanh chóng đem thi thể la liệt đều thu dọn sạch sẽ.

Hết thảy quay lại với vẻ bình tĩnh như ban đầu, dường như cái gì cũng chưa có xảy ra.

Hách Liên Trần ngồi trong thư phòng ở Vương phủ, tay trái cầm một chén rượu bằng ngọc lưu ly, tay phải bưng một hồ thanh rượu, tự châm tự uống. Khóe miệng giương giương đắc ý.

Qua đêm nay hắn liền có thể kê cao gối mà ngủ rồi, nghĩ đến đó thì vô cùng thống khoái.

Rốt cuộc cũng có thể cùng bọn Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên nói từ biệt.

Ngay tại thời điểm hắn còn đang dạt dào đắc ý, thì từ ngoài sân truyền đến vài âm thanh nặng nề.

Hách Liên Trần nhíu mày, đặt chén rượu trong tay xuống, đứng dậy đi ra cửa. Nhìn thấy một màn ngoài cửa thư phòng, thần sắc vui vẻ đều rút sạch, trong sân viện lúc này bày la liệt mười một cỗ thi thể, tất cả đều là người Đông Doanh.

Hắn nhấc chân tới gần một cỗ thi thể, mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu, đáy mắt lóe lên một tia ngoan độc. Hách Liên Trần cúi đầu xuống nhìn thì thấy thi thể của Y Đằng Hạ còn dán tờ giấy ghi hai chữ to: “Đáp lễ.”

Hắn giật lấy tờ giấy vò nát, thật không ngờ đến nước này vẫn bị Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên nhìn thấu.

Cứ mỗi lần Hách Liên Trần hắn ra tay thì bên kia đều có Lãnh Ly thay Hách Liên Hiên xử lý ổn thỏa. Bên người hắn thế mà lại không có tới một người có thể dùng được, thật đáng ghét!

Bất quá không có vấn đề gì, hắn có nhiều nhất chính là thủ đoạn!

Ở bên kia, Lãnh Ly cũng không có bởi vì giải quyết được đám người Y Đằng Hạ mà cảm thấy cao hứng, nàng thậm chí còn ẩn ẩn chút lo lắng. Nếu nội tình bên người Đông Doanh không được giải quyết, thì hai phái bọn họ vẫn sẽ tiếp tục chia bè kết phái. Mà hiện tại chính là thời điểm Hách Liên Hiên cùng Hách Liên Trần ngươi tranh ta đấu quan trọng nhất, tuyệt đối không thể vì đám người đó mà bị ảnh hưởng.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, xem ra đi Đông Doanh một chuyến vẫn là cách tốt nhất.

Một khi quyết định như vậy thì nàng phải tìm một cái lý do hợp tình hợp lý để mà rời đi, không được để cho đám người Hách Liên Trần có nửa điểm nghi hoặc.

Hách Liên Hiên đứng ở cửa nhìn Lãnh Ly lúc thì nhíu mày, lúc sau lại giãn ra có chút thú vị.

“Ly nhi, hay là ngày mai chúng ta đi thăm Thái hậu đi! Mà nàng cũng biết Thái hậu cùng Nguyên Tân vương có qua lại, ta nghĩ có thể nói cho phụ hoàng chúng ta đưa Thái hậu đi Đông Hải xem san hô hồng, nàng nói có được không a?”

Lãnh Ly có phần kinh ngạc nhìn Hách Liên Hiên, dường như không thể ngờ là hắn có thể xem thấu tâm tư nàng, là nàng che giấu chưa tốt sao? Hách Liên Hiên thấy biểu tình này của nàng thì lòng trầm xuống, chính là bởi thấy nàng không có tinh thần như vậy thì có chút nóng nảy, cứ như thế liền đem biện pháp nói ra, chỉ sợ nàng bắt đầu nghi ngờ hắn rồi đi?

Hách Liên Hiên cười đến thiên chân vô tà: “Ta chỉ là cảm thấy gần đây thân thể Thái hậu không có tốt lắm, nên muốn dỗ lão nhân gia người vui vẻ một chút.”

Lãnh Ly mi tâm buông lỏng, có lẽ là do nàng nghĩ nhiều rồi.

Nhưng chính là càng ngày Hách Liên Hiên càng làm nàng cảm thấy kỳ quặc.

Hôm mai phục đám người Đông Doanh, nàng thật không ngờ Hách Liên Hiên vậy mà có một nhóm tinh binh, nhân số đông đảo, võ công lại cao cường. Tối hôm qua tốc độ bắn tên cũng phi thường nhanh, một phát lại một phát, không một mũi tên nào bị lãng phí, tất cả đều dính trên người của người Đông Doanh.

“Chủ ý của ta không tốt sao?” Hách Liên Hiên bày ra vẻ ủy khuất.



Lãnh Ly yên lặng gật gật đầu, nàng quyết định phải bắt đầu lưu ý biến hóa của Hách Liên Hiên mới được.

Hôm sau, Lãnh Ly vào cung bái kiến Thái hậu.

Thái hậu tuy là không có trúng độc, nhưng là để Hoàng thượng không nghi ngờ nên bà vẫn luôn giả bệnh.

Lãnh Ly đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra kể lại hết cho Thái hậu, Thái hậu dựa gối mềm, ánh mắt nặng nề: “Ngươi cứ cùng Hiên nhi yên tâm đi đi. Mọi việc trong cung ngoài cung cứ để ai gia thay các ngươi chiếu ứng. Việc gì thì việc cũng không hơn được việc nước.”

“Dạ, tôn tức đa tạ Hoàng Thái hậu.”

Thái hậu nghĩ nghĩ một chút, lại nói: “Ngày ấy đồ ai gia đưa ngươi để chuyển cho Nguyên Tân vương, ngươi đã chuyển đi chưa?”

Lãnh Ly ngẩn ra, xong lại lập tức hồi thần, đáp: “Nguyên Tân vương cũng không có nhận mà lại đem nó tặng lại cho Ly nhi ạ.”

Thái hậu nghe vậy thì vui mừng gật đầu: “Ngọc bội đêm đó kỳ thật là do Nguyên Tân vương tặng cho ai gia, có thể huy động mười vạn đại quân của Nguyên Tân vương. Ly nhi đem theo nó, vào thời điểm tất yếu có thể dùng nó thỉnh Nguyên Tân vương hỗ trợ.”

Lãnh Ly sửng sốt, thật không ngờ cái ngọc bội màu đen kia cư nhiên lại có tác dụng như vậy. Thật sự tốt quá, thế thì trong tay nàng lại nắm thêm được phần thắng.

“Tôn tức lại lần nữa cảm tạ Thái hậu. Giang sơn Đại Duyên ta đúng là có Thái hậu ở mới có thể mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.” Lãnh Ly cười nói.

“Được rồi được rồi, Ly nhi lại dỗ ai gia đến cao hứng rồi. Mau đi đi, đừng trì hoãn.” Thái hậu lại dặn dò: “Nhất định phải cẩn thận.”

“Vâng.”

Lãnh Ly rời cung thì lập tức trở lại phủ Vương gia. Hách Liên Hiên cũng tiến cung diện thánh, bẩm báo cho Hoàng thượng, còn nói muốn tặng cho Thái hậu một kinh hỉ nên bắt Hoàng thượng phải giữ bí mật, Hoàng thượng sảng khoái gật đầu đáp ứng.

Đêm đến, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên thu thập hành trang, thừa dịp trời tối tránh đi tai mắt của Liễu Quý phi gài ở Yến Vương phủ mà đi ra khỏi kinh thành, tiến thẳng đến Đông Hải thành.

Hai người tuy rằng đi không mang theo tùy tùng, nhưng Hách Liên Hiên vẫn ngầm an bài người của Ảnh Tổ trộm đi theo sau để phòng ngừa vạn nhất.

Kỵ mã dừng trước cửa Đông Hải thành, thật không ngờ mới mấy tháng bọn họ lại quay trở lại.

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên nhảy xuống ngựa, tay nắm dây cương hướng trong thành đi đến.

“Ta với nàng có nên đi gặp Nguyên Tân vương một chút không?” Hách Liên Hiên nhìn Lãnh Ly hỏi.

Lãnh Ly khẽ gật đầu: “Có chứ, ra khơi đương nhiên phải có một cái tàu lớn, nhưng chính là không thể quá lộ liễu. Trước tiên tìm khách điếm nghỉ ngơi rồi thừa dịp đêm đi sau.”

Hách Liên Hiên nhướng mày cười cười: “Ly nhi có phải đi đêm đến nghiện rồi chứ?”

Lãnh Ly thấy hắn cười, chính mình cũng cười theo.

Màn đêm buông xuống, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đúng giờ đi đến chỗ Nguyên Tân vương.

Vốn dĩ Nguyên Tân Vương đang ngồi ở thư phòng, trưng ra vẻ mặt phiền muộn. Lúc thấy Lãnh Ly và Hách Liên Hiên đến cũng không có giật mình, tựa hồ đang chờ bọn họ đến.

Lãnh Ly nghi hoặc, Nguyên Tân vương mà Thái hậu nói chính là nam nhân kia sao?

“Mời ngồi, mời ngồi.” Nguyên Tân vương đứng dậy đưa tay mời.

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên ngồi xuống, Lãnh Ly vừa muốn mở miệng thì Nguyên Tân vương nở nụ cười nhàn nhạt, cướp lời: “Ý tứ của nhị vị khi đến đây gia dĩ nhiên sáng tỏ. Các vị có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói, gia nhất định sẽ làm hết sức.”



“Như vậy thì chúng ta cần một cái tàu lớn.” Lãnh Ly thấy Nguyên Tân vương đã nói thế liền lập tức đưa ra yêu cầu.

Nguyên Tân vương vuốt cằm, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ, không nhanh không chậm nói: “Hai vị muốn đi Đông Doanh, gia sẽ phái một ít thị vệ võ công cao cường tới yểm trợ.”

“Đa tạ Nguyên Tân vương.” Lãnh Ly cảm kích nói, “Chính là Lãnh Ly cùng Yến Vương gia lần này đi là bí mật, mong ngài có thể giữ kín chuyện này.”

“Gia hiểu.” Nguyên Tân vương lộ ra một nụ cười tự tin, cái này đối với ông cũng chỉ là chút lòng thành, dù sao Đông Hải thành chính là địa bàn của ông.

Lãnh Ly dừng một chút, lại hỏi: “Nguyên Tân vương có biết người Đông Doanh chuẩn bị vào kinh kia hiện tại đang ở nơi nào không?”

“Bọn họ bây giờ còn đang ở hành quán chuẩn bị riêng.”

Lãnh Ly khẽ gật đầu, nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Vậy còn tàu khi nào chuẩn bị xong?”

“Ba ngày.” Đây đã là tốc độ nhanh nhất có thể.

Ba ngày cũng đủ rồi, Lãnh Ly còn đang suy nghĩ biện pháp trì hoãn thời gian đám người Đông Doanh vào kinh, “Như vậy chúng ta cáo từ trước, khi nào tàu chuẩn bị tốt sẽ đi đến xưởng đóng tàu.”

“Được.”

Lãnh Ly mang theo Hách Liên Hiên rời khỏi phủ Nguyên Tân vương, thay vì trở lại khách điếm lúc trước thì ngược lại đi tới chỗ hành quán kia. Nàng lôi kéo Hách Liên Hiên trốn vào con hẻm nhỏ cách đó không xa, nhìn ngó xung quanh.

“Ly nhi, nàng lại muốn làm cái gì?” Hách Liên Hiên đứng tít bên trong, thấy khóe môi Lãnh Ly cong cong liền biết nàng lại muốn ra tay.

Nơi này chính là hành quán chuẩn bị riêng mà Nguyên Tân vương đã nhắc tới, chuyên để cho các sứ thần các nước đến nghỉ chân. Tuy rằng hắn tin tưởng Lãnh Ly sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng nếu bị người khác phát hiện liền phiền toái.

“Ta chỉ muốn đi nhìn một chút.” Lãnh Ly nở nụ cười tà mị.

“Ly nhi, đừng có đi lung tung như vậy, tối rồi sẽ nguy hiểm!” Hách Liên Hiên tóm lấy cổ tay Lãnh Ly.

“Không có việc gì.” Lãnh Ly gỡ tay Hách Liên Hiên ra, “Chàng an tâm ở chỗ này chờ, ta rất nhanh sẽ trở lại.”

“Này…”

Hách Liên Hiên không kịp ngăn lại, chỉ thấy Lãnh Ly đã vọt đến tường phía sau của hành quán, nhẹ nhàng nhảy vào.

Ánh mắt Hách Liên Hiên vốn dĩ vô hại cùng mờ mịt bỗng trở nên sắc bé, lo lắng Lãnh Ly sẽ gặp chuyện bèn trộm đi theo.

Nàng cũng không tính toán xuống tay với mấy người này, dù sao ở trong phạm vi tiếp quản của Nguyên Tân vương mà xảy ra chuyện, nhất là đối với mấy sứ thần Đông Doanh này thì phi thường phiền toái. Nên nàng đơn giản chỉ muốn làm một chuyện – phá hư!

Đại sảnh lúc này yên tĩnh đến một chiếc kim rơi cũng nghe thấy, cũng đã khuya nên rất nhiều người đều đã ngủ cả. Lãnh Ly rón rén đến gần một gian phòng vẫn còn sáng đèn, vểnh tai lên nghe ngóng.

Bên trong có hai người, bô bô nói chuyện với nhau bằng tiếng Đông Doanh, Lãnh Ly nhíu nhíu mày, căn bản đến một chữ nàng cũng không nghe hiểu liền chọc cửa sổ giấy thủng một lỗ nhỏ, im lặng quan sát.

Trong phòng quả thật chỉ có hai người, bọn họ đều mặc phục sức Đông Doanh, ngồi đối diện nhau nói chuyện, vẻ mặt nghiêm trọng. Hai người than thở hồi lâu, một người trong đó chậm rãi đứng dậy, Lãnh Ly thấy hắn có vẻ định đi ra ngoài bèn lập tức núp vào một bên.

Quả nhiên là đi sang phía gian phòng đối diện, người còn lại cũng đứng dậy đóng cửa, cả hai đều thổi đèn đi ngủ.

Lãnh Ly biết đây là một cơ hội tốt, từ trong ngực lấy ra ít An tức hương đã chuẩn bị tốt, đây là loại dược liệu các phi tần trong cung vẫn hay dùng để trị mất ngủ.

Nàng châm lửa, hương thơm của An tức hương chậm rãi tản ra, nàng cũng đã sớm uống một viên tỉnh não hoàn nên hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện