Hách Liên Hiên trốn ở hành lang bên kia, tay che lỗ mũi lại, lẳng lặng ngó đầu ra quan sát Lãnh Ly.

Lãnh Ly ở trong lòng yên lặng đếm đến năm, hai gian phòng lúc này vang lên tiếng hít thở đều đều. Nàng câu môi cười nhẹ, thổi tắt An tức hương, nếu nồng quá sẽ bị phát hiện.

Nàng đi vào gian phòng bên phải, đẩy cửa tiến vào, bên trong tiếng hít thở phi thường rõ ràng, nàng bước tới trước ngăn tủ, vừa nãy nàng để ý thấy mắt hai người kia cứ như có như không mà nhìn về phía ngăn tủ, liền biết bên trong có quỷ!

Ngăn tủ bị khóa vàng khóa trụ, chuyện này đối với nàng căn bản là dễ như ăn kẹo, nàng gỡ một cái châm trên đầu xuống, lạch cạch một lát liền mở được.

Cửa tủ vừa mở, nàng liền đứng hình.

Trong ngăn tủ cư nhiên lại giấu một người! Nàng chớp chớp mắt, nương theo ánh trăng rọi từ cửa sổ vào liền thấy đó là một người Đông Doanh, còn là một nữ tử.

Tuổi không lớn lắm, dung mạo thanh tú đáng yêu, tuy nhiên sắc mặt lại không quá đẹp, mày liễu đều nhíu lại, hô hấp có chút dồn dập.

Lãnh Ly vươn tay đặt lên trán nữ tử kia, nóng muốn phỏng!

Nữ tử đang hôn mê chỉ lơ mơ cảm giác được có thứ gì đó man mát trên trán, thật thoải mái! Nàng từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy được một thân ảnh màu trắng mông lung. Hẳn là nhiệt độ mát mẻ kia đến từ thân ảnh này.

Nàng nỗ lực mở to mắt, lúc này mới thấy được rõ rang, nguyên lai trước mắt là một mỹ nhân mi thanh mục tú, thuần khiết thoát tục như tiên nữ.

"Ngươi, ngươi là ai?" Nữ tử nhận ra quần áo của Duyên quốc trên người Lãnh Ly, lập tức dùng tiếng Duyên quốc có chút cứng nhắc của mình lên tiếng, tuy rằng như vậy nhưng vẫn là phi thường êm tai.

"Ta còn chưa có hỏi ngươi, ngươi là ai?" Lãnh Ly nhìn nàng, trầm ngâm một lúc lại nói, "Chẳng lẽ ngươi chính là cống phẩm Đông Doanh muốn tiến cống cho Hoàng thượng sao?"

Nước phụ thuộc đến tiến cống, trừ bỏ vàng bạc châu báu, còn lại cũng chỉ có tuyệt thế mỹ nữ.

"Dẫn ta đi có được không a? Ta không cần gả cho cái lão Hoàng thượng kia đâu, xin ngươi đó!" Nữ tử thấy Lãnh Ly có thể lẻn vào hành quán, lập tức bắt lấy tay nàng không buông, mắt hạnh lóng lánh ánh nước nhìn Lãnh Ly.

Nàng cũng không phải thần tiên, càng không phải mẹ đẻ nàng ấy, như vậy liền không cần thiết mang theo nàng ấy làm gì. Chỉ là người đã thấy rõ mặt mũi Lãnh Ly, đã thế thì gϊếŧ luôn đi! Dù sao nàng đến cũng là để phá hư chuyện tốt của đám người này.

Nữ tử phảng phất nhìn thấu sát khí nơi đáy mắt Lãnh Ly, lại nắm càng chặt tay nàng, thanh âm khẽ run rẩy: "Ta… Ta là bị bắt tới! Ta kỳ thật là nữ nhi thiên hoàng Đông Doanh, không biết vì cái gì mà bị hoàng huynh bắt tới đây."

"Ngươi là công chúa Đông Doanh?" Lãnh Ly nghe vậy thì có hứng thú, nàng đang muốn đi Đông Doanh, còn nghĩ làm sao để có thể tiếp xúc cùng đám hoàng tộc Đông Doanh, không nghĩ tới ông trời cư nhiên lại đem công chúa Đông Doanh đưa tới cho nàng.

"Ta tên là Đức Xuyên Tú Tử." Đức Xuyên Tú Tử nói.

"Được!" Lãnh Ly sảng khoái đáp ứng, dừng một chút còn nói thêm, "Ta đem ngươi đi, ngươi phải cùng ta hợp tác, bằng không ta liền gϊếŧ ngươi!"

"Chỉ cần ngươi có thể mang ta rời khỏi nơi này là được!" Đức Xuyên Tú Tử đã bị nhốt ở nơi này mấy ngày, cả người đều sắp hỏng mất.

"Thành giao!"

Lãnh Ly dìu Đức Xuyên Tú Tử đứng dậy, hai người ra khỏi phòng, sau đó theo cầu thang hướng hậu viện hành quán mà rời khỏi.

Hách Liên Hiên trốn ở trong góc tối có chút không biết làm sao, không nghĩ tới Ly nhi cư nhiên đi ra còn mang theo một nữ nhân, hắn lập tức rời khỏi hành quán trở lại trong hẻm chờ nàng.

Lãnh Ly đưa Đức Xuyên Tú Tử trở lại hẻm nhỏ, Hách Liên Hiên giả vờ giả vịt giật mình, "Ly nhi, nàng ta là ai?"

"Nàng ấy là công chúa Đông Doanh, chúng ta trước tiên đưa nàng về đã. Sau đó ta sẽ cùng chàng giải thích." Lãnh Ly sợ có người phát hiện.

"Được rồi."

Trở lại khách điếm, Lãnh Ly đỡ Đức Xuyên Tú Tử tới giường, vừa mới đặt lưng xuống giường, Đức Xuyên Tú Tử đã vào giấc. Lãnh Ly từ trong bao quần áo lấy ra âm hàn dược đã chuẩn bị từ trước đút cho nàng ấy ăn.



Nửa canh giờ sau, Đức Xuyên Tú Tử rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Nàng chớp chớp mắt đôi mắt, nghiêng đầu nhìn Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên, "Cảm ơn các ngươi đã cứu ta."

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên nhàn nhã ngồi ở cái bàn cách đó không xa, Lãnh Ly vẻ mặt đạm mạc, Hách Liên Hiên cũng không có nửa điểm hứng thú.

Đức Xuyên Tú Tử chậm rãi đứng dậy, dựa vào thành giường, "Các ngươi có phải cũng nên nói cho ta thân phận của bản thân?"

"Ta là Lãnh Ly, nam nhân này là Hách Liên Hiên." Lãnh Ly lười che giấu, huỵch toẹt nói thẳng.

Đức Xuyên Tú Tử sửng sốt, khẽ mỉm cười, "Nguyên lai là Yến Vương gia cùng Yến Vương phi."

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên nghe nàng nói vậy liền nhướng mày, Lãnh Ly nhìn nàng hỏi: "Một công chúa không rời cung nửa bước như ngươi cư nhiên cũng biết chúng ta?"

Đức Xuyên Tú Tử chậm rãi gật đầu, "Bởi vì các ngươi ở Đông Doanh rất có danh tiếng."

Lãnh Ly mỉm cười, nàng đứng dậy đi đến gần chỗ Đức Xuyên Tú Tử, rút ra chủy thủ bên hông, chủy thủ lạnh lẽo lướt qua khuôn mặt mềm mại của Đức Xuyên Tú Tử, nàng lạnh lùng cười.

"Ta có chút hối hận khi cứu ngươi."

Sắc mặt Đức Xuyên Tú Tử khẽ biến, "Ta sẽ không đem các ngươi thân phận nói ra ngoài, các ngươi đối với ta có ân cứu mạng, ta lại không phải loại người vong ân bội nghĩa."

Lãnh Ly thu hồi chủy thủ, lại từ trong ngực lấy ra một viên thuốc, nhanh chóng nhét vào miệng Đức Xuyên Tú Tử.

Đức Xuyên Tú Tử chỉ cảm thấy yết hầu chợt lạnh, sau đó có thứ gì trượt xuống, nàng hoảng sợ nhìn Lãnh Ly, "Ngươi......"

"Là độc dược nha, ngươi không nghe lời, ta liền không cho ngươi giải dược."

"Ta, ta biết rồi." Đức Xuyên Tú Tử lúc này mới phát hiện Lãnh Ly căn bản không phải cái gì mà thần tiên tỷ tỷ, chính là ma đầu tỷ tỷ thì có!

Lãnh Ly đưa cho Đức Xuyên Tú Tử một kiện y phục Duyên quốc để nàng thay, "Đông Doanh sứ thần phát hiện ngươi mất tích nhất định sẽ cho người tìm kiếm. Ngươi đem quần áo thay đi." Nàng nghiêng đầu nhìn sang phía Hách Liên Hiên, "Hiên, chàng đem kiện y phục này của nàng thiêu hủy đi.”

"Ừm ừm."

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Ly đứng trước cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên liền thấy một đám nhỏ người Đông Doanh đang tìm kiếm cái gì đó. Bọn họ cũng chỉ là trộm đem Đức Xuyên Tú Tử bắt tới, thời điểm tìm người lại không dám làm lộ liễu, lúc tiến cung tiến công mà không có cống phẩm, như vậy thôi cũng khiến bọn họ ăn đủ.

Lãnh Ly nhìn Đức Xuyên Tú Tử vẫn còn đang ngủ say trên giường, chờ nàng tỉnh lại phỏng chừng cũng sẽ bất ngờ đi.

Mà Hách Liên Hiên từ sớm đã đi ra ngoài, nói là đi hỏi thăm chút tin tức, nhưng kỳ thật là đi liên lạc với người ở Ảnh Tổ.

Ở một chỗ rẽ không xa khách điếm, Hách Liên Hiên cùng Phong Ảnh đứng nói chuyện to nhỏ.

"Nhớ kỹ, đem lời của bổn vương nói lại cho Nguyên Tân vương, người trên tàu đều phải dùng người của Ảnh Tổ. Chuyến đi tới Đông Doanh lần này dù có lớn hay nhỏ cũng vẫn phải hành sự cẩn thận." Hách Liên Hiên ngữ khí lạnh lùng, hoàn toàn khác xa vẻ ôn nhu, ấm áp ngày thường, thế nhưng đây mới chính là hắn.

"Vâng, Vương gia yên tâm, thuộc hạ lập tức hành sự!" Phong Ảnh cũng lười nói nhảm, đối với bất cứ mệnh lệnh nào của Hách Liên Hiên đều kính cẩn nghe theo.

"Lui xuống đi.” Hách Liên Hiên phất phất tay, hắn đã ra ngoài được một lúc rồi, nếu không nhanh chóng trở lại sẽ khiến Ly nhi lo lắng.

Phong Ảnh xoay lưng biến mất trong đám người, Hách Liên Hiên đổi lại biểu tình thường ngày quay trở về khách điếm.

"Ly nhi, ta đã nghe được, đám người kia xác thật là muốn đem Đức Xuyên Tú Tử cống nạp cho phụ hoàng, trừ bỏ nàng ta ra thì bọn họ cũng không có chuẩn bị cái gì thêm." Hách Liên Hiên đem tin tức Phong Ảnh nghe được toàn bộ đều thuật lại cho Lãnh Ly



Lãnh Ly khẽ nhếch môi, "Vậy tốt rồi, như thế thì đám người Đông Doanh vì việc cống phẩm này sẽ không còn thời gian mà làm chuyện khác. Chúng ta liền có thể tranh thủ thời gian này mà đi Đông Doanh càng nhanh càng tốt."

Hách Liên Hiên không nói lời nào, chỉ một mực nhìn Lãnh Ly, thấy mắt hạnh nổi lên vài tơ máu thì đau lòng nói: "Nàng đã một đêm không ngủ rồi, đi về phòng ngủ một lát đi."

Lãnh Ly lắc đầu, "Ta hiện tại vô cùng cao hứng, cũng không mệt."

Hách Liên Hiên còn muốn nói thêm thì trên giường truyền đến một tiếng ưm, hai người đồng loạt nhìn qua, Đức Xuyên Tú Tử đã tỉnh.

"Hiên, chàng xuống phía dưới gọi chút điểm tâm đi, chúng ta dường như hơi đói." Lãnh Ly có chuyện muốn cùng Tú Tử nói.

Hách Liên Hiên gật đầu, "Ừm, ta đi đây.”

Sau khi Hách Liên Hiên rời đi, Lãnh Ly tới gần giường, nàng nhìn Đức Xuyên Tú Tử tay đang chống cằm, gật gù cái đầu. Đức Xuyên Tú Tử bị biểu tình của nàng làm cho bối rối, nghi hoặc sờ sờ mặt mình, rõ ràng có dính gì đâu ta? "Yến Vương phi có chuyện muốn nói với ta sao?" Đức Xuyên Tú Tử phát hiện Lãnh Ly hôm nay nữ cải nam trang, một thân bạch y thanh lãnh, ngọc thụ lâm phong, khiến nàng không khỏi có chút đỏ mặt.

"Ngươi không cần xưng hô Yến Vương phi nữa, cứ kêu ta là Lãnh công tử được rồi. Cả Yến Vương gia cũng thế, cũng gọi hắn là Yến công tử đi. Chúng ta không muốn ai biết chúng ta đang ở Đông Hải thành, ngươi hiểu chứ?" Lãnh Ly rõ ràng là đang cười, nhưng lời nói lại mang theo hàn ý phảng phất.

"Ta hỏi ngươi cái này, ngươi đã thành thân hay chưa?" Lãnh Ly hỏi.

Đức Xuyên Tú Tử nghe vậy gương mặt đều đỏ, chậm rãi gật đầu, "Phụ hoàng đã tuyển phò mã cho ta."

"Ý… Ý ta muốn hỏi ngươi là, ngươi cùng hắn có phải hay không......" Lời tuy đã đến miệng nhưng Lãnh Ly cũng ngượng ngùng không dám nói hết.

Đức Xuyên Tú Tử lập tức liền minh bạch ý của Lãnh Ly là gì, ngượng đến lỗ tai cũng đỏ theo, "Chúng ta…. Chúng ta......, Ừm......"

Lãnh Ly thở ra một hơi, cũng may hôm qua bị nàng ấy nắm lấy cổ tay, sờ thấy mạch đập, bằng không nếu nàng thật sự hạ độc nàng ấy thì không tốt rồi.

"Không có việc gì, ngươi đi rửa mặt một chút đi." Lãnh Ly quay trở lại ghế ngồi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc, trong bụng nàng ấy cũng có một sinh mệnh nho nhỏ.

Đức Xuyên Tú Tử xỏ chân vào hài, đi đến bồn giá trước, vừa cúi đầu nhìn đã bị dọa sợ đến la lên một cái

"Aaaa!”

Hách Liên Hiên mang theo điểm tâm đã sớm trở về, đang đứng chờ ở bên ngoài bỗng nghe tiếng hét thất thanh còn tưởng xảy ra chuyện gì liền vội vội vàng vàng chạy vào, thấy Lãnh Ly vẫn an ổn ngồi ở cái bàn lúc trước, một tay chống cằm cười nhạt thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đức Xuyên Tú Tử cẩn thận xoay người lại, bưng tay che kín mặt, hoảng sợ không thôi nhìn Lãnh Ly, "Mặt ta... Mặt ta đây là làm sao vậy?"

Lãnh Ly nhấp một ngụm trà xanh, "Là ngụy trang nha."

Thuốc viên hôm qua nàng nhét Đức Xuyên Tú Tử uống không có chút độc tính, chỉ là có thể biến làn da đen như màu viên thuốc mà thôi. Chờ khi nào tới được Đông Doanh tự nhiên sẽ đưa giải dược cho nàng ấy.

"Ngươi không cần lo lắng, cái này đối với ngươi không gây tổn hại gì." Sau đó lại bình thản nâng một ngón tay lên chỉ chỉ vào cái bụng phẳng lì của Đức Xuyên Tú Tử, "Đối với hài tử trong bụng ngươi càng không có việc gì."

"Hài, hài tử?" Đức Xuyên Tú Tử ngơ ngác, nàng cư nhiên lại có hài tử là sao? Như thế nào mà chính nàng cũng không hay biết?

Lãnh Ly gật gật đầu: "Được một tháng rồi."

Đức Xuyên Tú Tử thân mình lảo đảo lùi về sau, va vào chậu rửa mặt khiến nước trong chậu bị sánh cả ra ngoài, làm ướt một mảng lớn trên y phục.

Khuôn mặt Đức Xuyên Tú Tử vốn dĩ đã đen sì sì, hiện tại lại bày ra bộ dạng như này trông càng xấu xí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện