Trans: Yanyau
Beta: Maikaela
Khóe mắt giật giật theo quán tính, Hách Liên Trần không nhịn được nữa, tiến lên một bước, đẩy vai Lãnh Ly một cái, nói: “Tránh ra.” Ngay cả Hách Liên Hiên bên cạnh đang cười dịu dàng cũng tiến lên một bước, cười nhẹ nói: “Tam ca làm gì thế, ăn hϊếp em dâu có gì đâu mà giỏi, ta vẫn đang đứng ở đây kia mà.”
Bị Hách Liên Hiên chặn lại bước chân, Hách Liên Trần mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Các ngươi cứ chờ đấy.” Lãnh Ly kéo lấy Hách Liên Hiên rời đi, một giọng nói như chuông bạc truyền đến: “Bọn ta vẫn luôn chờ, chờ ngươi lên ngôi, sau đó chờ ngày ngươi đuổi cùng gϊếŧ tận bọn ta. “
Hách Liên Trần tuy rằng đang tức giận, nhưng khi nghe nhắc đến chuyện lên ngôi vị, vẫn có chút kích động. Tuy nhiên lời nói tiếp theo của Lãnh Ly, đã khiến hắn từ kích động chuyển hóa thành tức giận.
Điều mà Lãnh Ly nói là: “Điều đó không thể nào xảy ra.”
Hách Liên Trần rất tức giận, sắc mặt cũng trở nên tái mét, thở hồng hộc, mà Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đã đi xa rồi, hắn đành phải miễn cưỡng kìm chế lửa giận trong lòng, mau chóng trở về.
Trở lại trong phủ, Hách Liên Trần gọi quản gia hỏi: “Việc thu xếp sáng nay, ngươi chuẩn bị như thế nào?”
Quản gia vâng vâng dạ dạ, đầu cứ như gà mổ thóc, không ngừng gật đầu: “Đã thu xếp xong. Ta đã an bài một thị vệ trong cung, nàng ta sẽ canh lúc hắn không chú ý xử lý hắn ngay.”
Sắc mặt Hách Liên Trần hơi dịu đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhất cử nhất động gần đây của Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đã khiến hắn nội thương. Nếu cứ tiếp tục sống những năm tháng thế này, ước chừng sớm muộn hắn cũng sẽ bị tức chết thôi.
Vì vậy, hắn quyết định hành động. Nhưng nói thì dễ, muốn nhanh chóng hành động, mà điều kiện lại không đủ. Trước hết, Hách Liên Mặc, người luôn phục tùng hắn, hiện giờ cũng giữ khoảng cách với hắn, bằng mặt mà không bằng lòng.
Thứ hai và cũng là quan trọng nhất, đó là nếu hoàng tử Bắc Mạc Quốc không lấy được Vân Tuyền, rất có thể sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén đối với hắn.
Bây giờ Hách Liên Trần mới nhận ra, bản thân mình trông vinh quang, có vẻ nắm bắt mọi thứ trong tay, trên thực tế đã bị bao vây bốn phía. Tình huống vô cùng bất lợi này khiến cho Hách Liên Trần thầm nghĩ nên làm thế nào mới có thể xoay chuyển tình thế.
“Hách Liên Mặc, con chó này, thật không trung thành.” Hách Liên Trần nghiến răng, trên mặt tràn đầy oán hận. Hách Liên Mặc vẫn luôn ở trước mặt hắn, giống như một con chó, nhưng hắn đã xem nhẹ rồi, không nghi ngờ hắn ta. Và Hách Liên Mặc cũng nhân cơ hội này, ấp ủ đôi cánh của mình và trở thành một thế lực có thể cạnh tranh với hắn.
Sắc mặt âm trầm một hồi, Hách Liên Trần cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại! Dù sao muốn nắm quyền toàn bộ quốc gia, nhất định phải vô cùng kiên trì và quyết tâm. Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt nhất, cũng là lúc mà hắn không thể hoảng loạn.
Xem ra chỉ còn cách lôi kéo hoàng tử Bắc Mạc Quốc về phía mình. Hách Liên Trần nghĩ vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó xử. Muốn lôi kéo hoàng tử Bắc Mạc Quốc thì phải hy sinh Vân Tuyền. Đây là điều mà hắn không đành lòng. Nhất là khi nhìn thấy Vân Tương cố hết sức kiên trì, sự xót xa trong lòng lại nảy lên.
Từ trước đến nay, Vân Tương luôn là nơi yếu mềm nhất trong trái tim hắn.
Nhưng bây giờ hắn phải lựa chọn giữa Vân Tương và hoàng vị. Đương nhiên giữa hai thứ, hắn biết rõ ràng thứ mình cần là gì.
Quản gia đứng bên cạnh chú ý tới biểu hiện của Hách Liên Trần, chỉ thấy sắc mặt mờ mịt, không biết đang suy nghĩ gì. Gả có chút sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên.
Hách Liên Trần đứng lên, hơi cau mày, giọng nói có chút lạnh lùng âm độc: “Chuẩn bị kiệu, ta phải đến chỗ Vân Tương.” Dù sao hắn cũng quyết định thuyết phục Vân Tương.
Quản gia bất giác rùng mình khi nghe giọng nói của hắn, Hách Liên Trần đôi khi tuy nghiêm khắt, nhưng dường như hắn chưa từng có biểu hiện như vậy bao giờ, hơn nữa lại là khi nhắc tới Vân Tương.
Có chút rụt rè nói: “Ta bây giờ đi chuẩn bị ngay.” Hách Liên Trần không kiên nhẫn xua tay, quản gia vội vàng rời đi.
Hách Liên Trần bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt nhìn về khoảng không vô định, biểu hiện mờ mịt. Đối với hắn mà nói, quyết định vừa rồi quả thực có chút khó khăn.
Người quản gia rất nhanh đã chuẩn bị xong, chạy chậm trở lại báo.
Hách Liên Trần bước ra khỏi phòng, mặt lạnh rời khỏi cửa cung. Bước lên quan kiệu, vẻ mặt âm lãnh đến đáng sợ.
Chẳng bao lâu đã đến chỗ ở của Vân Tương.
Vân Tương dường như đã đoán được hắn sẽ đến, nàng đã ngâm một tách Long Tỉnh chờ hắn. Nhưng vừa nhìn thấy hắn, trên mặt lộ vẻ bất thiện, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến đây để làm gì? “
Hách Liên Trần sắc mặt dịu đi, không biết vì sao, bắt hắn lạnh nhạt trước mặt Vân Tương thật sự là một điều khó, hắn cười nói: “Đến gặp nàng.” Tuy nhiên khi nói ra lời này, hắn lại có chút chột dạ.
Vân Tương vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nghi hoặc nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ không tin khác với thường ngày: “Đến gặp ta, hừm, ngươi có tâm quá nhỉ…”
Hách Liên Trần đang nghĩ cách giải thích với Vân Tương. Nhưng hắn biết, muốn thuyết phục được Vân Tương, thực sự là một việc rất khó. Dù trước khi đến đây hắn đã nghĩ tới rồi, nếu như không còn cách nào khác thì hắn phải dùng biện pháp cứng rắn. Thế nhưng, hắn thực sự không muốn phải đi đến bước đường đó.
Chậm rãi hướng về phía Vân Tương, Vân Tương vẫn như thường, trên người phủ một lớp phấn nhẹ, tinh xảo vô cùng, lông mày cùng khóe mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Có thể ngắm nhìn từ xa nhưng lại không thể chơi đùa lúc gần. Vân Tương là một trong số người khác thường trong cung, chẳng màng tranh giành danh lợi. Như một bó hoa bách hợp, hiên ngang kiêu hãnh trên đỉnh núi.
Hách Liên Trần do dự, hắn thật sự không mở miệng được.
Vân Tương lạnh lùng nhìn hắn, sau đó quay đầu lại, chậm rãi nhâm nhi tách trà. Hách Liên Hiên đang bồn chồn, thị nữ bên kia rót trà cho hắn, nhưng hắn không còn phong thái thưởng thức trà như trước đây nữa, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
Thị nữ nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, một người trong số họ mím môi cười khúc khích.
Hách Liên Trần đang tức giận, nghe thấy tiếng cười, lông mày rậm nhướng lên, mặt đầy bất mãn, lạnh giọng nói: “Ngươi cười cái gì.” Giọng nói băng lãnh gần như đóng băng mọi thứ trong phòng. Hành vi của thị nữ kia chỉ là cái cớ cho hắn trút giận mà thôi.
Thị nữ nhìn Hách Liên Trần như một con người khác hẳn trước kia, kinh ngạc ngẩn người, há to miệng không biết nên nói cái gì.
“Người ở đây của ta, mong ngươi đừng mắng bọn họ, họ đều là những cô nương yếu đuối, không chịu được ngươi mắng lớn tiếng như vậy.” Vân Tương cũng có chút không vui, giọng nói so với Hách Liên Trần còn lạnh lùng hơn. Không hề nể chút mặt mũi nào cho hắn.
Hách Liên Trần hít thở không thông, cúi đầu có chút ngượng ngùng, giọng nói mang ý cầu xin “Ta chỉ muốn tới đây, muốn tới đây khuyên nàng một chuyện.” Ngồi cả nửa ngày, cuối cùng hắn cũng nói ra mục đích .
Vân Tương quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ vui đùa: “Khuyên ta ư? Này, có chuyện gì mà Tam Vương Gia ngươi không dám làm chứ, còn ở đây khuyên ta. Ngươi cứ nói thẳng, chặt đầu ta cũng không thành vấn đề, ngươi không cần làm nhiều chuyện giả tạo như vậy đâu.”
Beta: Maikaela
Khóe mắt giật giật theo quán tính, Hách Liên Trần không nhịn được nữa, tiến lên một bước, đẩy vai Lãnh Ly một cái, nói: “Tránh ra.” Ngay cả Hách Liên Hiên bên cạnh đang cười dịu dàng cũng tiến lên một bước, cười nhẹ nói: “Tam ca làm gì thế, ăn hϊếp em dâu có gì đâu mà giỏi, ta vẫn đang đứng ở đây kia mà.”
Bị Hách Liên Hiên chặn lại bước chân, Hách Liên Trần mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Các ngươi cứ chờ đấy.” Lãnh Ly kéo lấy Hách Liên Hiên rời đi, một giọng nói như chuông bạc truyền đến: “Bọn ta vẫn luôn chờ, chờ ngươi lên ngôi, sau đó chờ ngày ngươi đuổi cùng gϊếŧ tận bọn ta. “
Hách Liên Trần tuy rằng đang tức giận, nhưng khi nghe nhắc đến chuyện lên ngôi vị, vẫn có chút kích động. Tuy nhiên lời nói tiếp theo của Lãnh Ly, đã khiến hắn từ kích động chuyển hóa thành tức giận.
Điều mà Lãnh Ly nói là: “Điều đó không thể nào xảy ra.”
Hách Liên Trần rất tức giận, sắc mặt cũng trở nên tái mét, thở hồng hộc, mà Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đã đi xa rồi, hắn đành phải miễn cưỡng kìm chế lửa giận trong lòng, mau chóng trở về.
Trở lại trong phủ, Hách Liên Trần gọi quản gia hỏi: “Việc thu xếp sáng nay, ngươi chuẩn bị như thế nào?”
Quản gia vâng vâng dạ dạ, đầu cứ như gà mổ thóc, không ngừng gật đầu: “Đã thu xếp xong. Ta đã an bài một thị vệ trong cung, nàng ta sẽ canh lúc hắn không chú ý xử lý hắn ngay.”
Sắc mặt Hách Liên Trần hơi dịu đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhất cử nhất động gần đây của Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đã khiến hắn nội thương. Nếu cứ tiếp tục sống những năm tháng thế này, ước chừng sớm muộn hắn cũng sẽ bị tức chết thôi.
Vì vậy, hắn quyết định hành động. Nhưng nói thì dễ, muốn nhanh chóng hành động, mà điều kiện lại không đủ. Trước hết, Hách Liên Mặc, người luôn phục tùng hắn, hiện giờ cũng giữ khoảng cách với hắn, bằng mặt mà không bằng lòng.
Thứ hai và cũng là quan trọng nhất, đó là nếu hoàng tử Bắc Mạc Quốc không lấy được Vân Tuyền, rất có thể sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén đối với hắn.
Bây giờ Hách Liên Trần mới nhận ra, bản thân mình trông vinh quang, có vẻ nắm bắt mọi thứ trong tay, trên thực tế đã bị bao vây bốn phía. Tình huống vô cùng bất lợi này khiến cho Hách Liên Trần thầm nghĩ nên làm thế nào mới có thể xoay chuyển tình thế.
“Hách Liên Mặc, con chó này, thật không trung thành.” Hách Liên Trần nghiến răng, trên mặt tràn đầy oán hận. Hách Liên Mặc vẫn luôn ở trước mặt hắn, giống như một con chó, nhưng hắn đã xem nhẹ rồi, không nghi ngờ hắn ta. Và Hách Liên Mặc cũng nhân cơ hội này, ấp ủ đôi cánh của mình và trở thành một thế lực có thể cạnh tranh với hắn.
Sắc mặt âm trầm một hồi, Hách Liên Trần cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại! Dù sao muốn nắm quyền toàn bộ quốc gia, nhất định phải vô cùng kiên trì và quyết tâm. Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt nhất, cũng là lúc mà hắn không thể hoảng loạn.
Xem ra chỉ còn cách lôi kéo hoàng tử Bắc Mạc Quốc về phía mình. Hách Liên Trần nghĩ vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút khó xử. Muốn lôi kéo hoàng tử Bắc Mạc Quốc thì phải hy sinh Vân Tuyền. Đây là điều mà hắn không đành lòng. Nhất là khi nhìn thấy Vân Tương cố hết sức kiên trì, sự xót xa trong lòng lại nảy lên.
Từ trước đến nay, Vân Tương luôn là nơi yếu mềm nhất trong trái tim hắn.
Nhưng bây giờ hắn phải lựa chọn giữa Vân Tương và hoàng vị. Đương nhiên giữa hai thứ, hắn biết rõ ràng thứ mình cần là gì.
Quản gia đứng bên cạnh chú ý tới biểu hiện của Hách Liên Trần, chỉ thấy sắc mặt mờ mịt, không biết đang suy nghĩ gì. Gả có chút sợ hãi, không dám ngẩng đầu lên.
Hách Liên Trần đứng lên, hơi cau mày, giọng nói có chút lạnh lùng âm độc: “Chuẩn bị kiệu, ta phải đến chỗ Vân Tương.” Dù sao hắn cũng quyết định thuyết phục Vân Tương.
Quản gia bất giác rùng mình khi nghe giọng nói của hắn, Hách Liên Trần đôi khi tuy nghiêm khắt, nhưng dường như hắn chưa từng có biểu hiện như vậy bao giờ, hơn nữa lại là khi nhắc tới Vân Tương.
Có chút rụt rè nói: “Ta bây giờ đi chuẩn bị ngay.” Hách Liên Trần không kiên nhẫn xua tay, quản gia vội vàng rời đi.
Hách Liên Trần bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt nhìn về khoảng không vô định, biểu hiện mờ mịt. Đối với hắn mà nói, quyết định vừa rồi quả thực có chút khó khăn.
Người quản gia rất nhanh đã chuẩn bị xong, chạy chậm trở lại báo.
Hách Liên Trần bước ra khỏi phòng, mặt lạnh rời khỏi cửa cung. Bước lên quan kiệu, vẻ mặt âm lãnh đến đáng sợ.
Chẳng bao lâu đã đến chỗ ở của Vân Tương.
Vân Tương dường như đã đoán được hắn sẽ đến, nàng đã ngâm một tách Long Tỉnh chờ hắn. Nhưng vừa nhìn thấy hắn, trên mặt lộ vẻ bất thiện, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến đây để làm gì? “
Hách Liên Trần sắc mặt dịu đi, không biết vì sao, bắt hắn lạnh nhạt trước mặt Vân Tương thật sự là một điều khó, hắn cười nói: “Đến gặp nàng.” Tuy nhiên khi nói ra lời này, hắn lại có chút chột dạ.
Vân Tương vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nghi hoặc nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ không tin khác với thường ngày: “Đến gặp ta, hừm, ngươi có tâm quá nhỉ…”
Hách Liên Trần đang nghĩ cách giải thích với Vân Tương. Nhưng hắn biết, muốn thuyết phục được Vân Tương, thực sự là một việc rất khó. Dù trước khi đến đây hắn đã nghĩ tới rồi, nếu như không còn cách nào khác thì hắn phải dùng biện pháp cứng rắn. Thế nhưng, hắn thực sự không muốn phải đi đến bước đường đó.
Chậm rãi hướng về phía Vân Tương, Vân Tương vẫn như thường, trên người phủ một lớp phấn nhẹ, tinh xảo vô cùng, lông mày cùng khóe mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Có thể ngắm nhìn từ xa nhưng lại không thể chơi đùa lúc gần. Vân Tương là một trong số người khác thường trong cung, chẳng màng tranh giành danh lợi. Như một bó hoa bách hợp, hiên ngang kiêu hãnh trên đỉnh núi.
Hách Liên Trần do dự, hắn thật sự không mở miệng được.
Vân Tương lạnh lùng nhìn hắn, sau đó quay đầu lại, chậm rãi nhâm nhi tách trà. Hách Liên Hiên đang bồn chồn, thị nữ bên kia rót trà cho hắn, nhưng hắn không còn phong thái thưởng thức trà như trước đây nữa, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch.
Thị nữ nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, một người trong số họ mím môi cười khúc khích.
Hách Liên Trần đang tức giận, nghe thấy tiếng cười, lông mày rậm nhướng lên, mặt đầy bất mãn, lạnh giọng nói: “Ngươi cười cái gì.” Giọng nói băng lãnh gần như đóng băng mọi thứ trong phòng. Hành vi của thị nữ kia chỉ là cái cớ cho hắn trút giận mà thôi.
Thị nữ nhìn Hách Liên Trần như một con người khác hẳn trước kia, kinh ngạc ngẩn người, há to miệng không biết nên nói cái gì.
“Người ở đây của ta, mong ngươi đừng mắng bọn họ, họ đều là những cô nương yếu đuối, không chịu được ngươi mắng lớn tiếng như vậy.” Vân Tương cũng có chút không vui, giọng nói so với Hách Liên Trần còn lạnh lùng hơn. Không hề nể chút mặt mũi nào cho hắn.
Hách Liên Trần hít thở không thông, cúi đầu có chút ngượng ngùng, giọng nói mang ý cầu xin “Ta chỉ muốn tới đây, muốn tới đây khuyên nàng một chuyện.” Ngồi cả nửa ngày, cuối cùng hắn cũng nói ra mục đích .
Vân Tương quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ vui đùa: “Khuyên ta ư? Này, có chuyện gì mà Tam Vương Gia ngươi không dám làm chứ, còn ở đây khuyên ta. Ngươi cứ nói thẳng, chặt đầu ta cũng không thành vấn đề, ngươi không cần làm nhiều chuyện giả tạo như vậy đâu.”
Danh sách chương