Beta: Maikaela
Trans: Yanyau
Hách Liên Trần có chút tức giận, "Vân Tương, tại sao nàng cứ cố chấp như vậy chứ. Một Vân Tuyền có thể cứu vãn rất nhiều bách tính. Nàng cảm thấy không đáng giá sao." Tuy nói ra những lời quang minh chính đại như thế, nhưng khi xuất ra từ trong miệng hắn, ý vị lại khác hẳn.
"Vậy sao?" Vân Tương một mặt hiện lên ý trêu chọc, "Đúng là một lý do cứu vãn người dân chính đáng đấy, nhưng tại sao lại chọn Vân Tuyền của ta làm điều kiện để trao đổi chứ?" Hơi thở lạnh lùng, đẩy lùi ánh nhìn chòng chọc của Hách Liên Trần.
Hách Liên Trần mở miệng, nói không ra lời. Làm như vậy, quả thật có chút tàn nhẫn. Hắn thật ra cũng không muốn làm thế! Tình hình bên Bắc Mạc Quốc, hắn cũng biết một chút! Bên Bắc Mạc Quốc vô cùng lạnh lẽo, cuộc sống người dân cực kỳ gian khổ. Một khi hòa thân, Vân Tuyền về sau sẽ phải chịu sự đau khổ tột cùng mà không bao giờ có điểm dứt.
"Thế nhưng . . ." Hách Liên Trần còn muốn phản bác. Hắn muốn lôi kéo Vân Tương một lần nữa.
"Thế nhưng cái gì." Vân Tương căn bản cũng không muốn cho hắn cơ hội, lập tức đánh gãy lời hắn, trông có vẻ vô cùng kích động, trong ánh mắt đã tràn đầy nước mắt, "Thế nhưng cái gì, thế nhưng nếu hi sinh nàng thì có thể đổi lấy hoàng vị của ngươi sao?" Vân Tương cuối cùng cũng nói sự thật ra.
Lần này, đã trực tiếp đâm đến chỗ đau của Hách Liên Trần. Hắn hít một hơi sâu, trong lòng đau khổ vạn phần. Đúng đấy, nói trắng ra, hi sinh Vân Tuyền, mục đích chẳng qua chỉ vì để lôi kéo thêm một quân cờ cho hoàng vị của mình mà thôi.
Mà vì con cờ này, hắn thậm chí muốn hi sinh chính con gái của nữ nhân mà mình yêu quý nhất. Nếu thật sự như vậy, dù sau này hắn được lên ngôi, liệu hắn có thể vui mừng không?
Trong lòng suy nghĩ vạn đoan, Hách Liên Trần cúi đầu xuống, vô cùng đau khổ, trên mặt bởi vì nội tâm đấu tranh tư tưởng đã bắt đầu trở nên vặn vẹo. Không thể phủ nhận, trong lòng hắn, vẫn là tồn tại một chút lương tri.
Cúi đầu một hồi lâu, Hách Liên Trần mới ngẩng đầu lên nói với giọng điệu kiên nhẫn: "Vân Tương, lần này, ta chỉ sợ phải xin lỗi nàng. Ta biết nàng nhất định sẽ hận ta, nhưng mà, ta vẫn hi vọng nàng có thể hiểu được nỗi khổ của ta. Đứng ở vị thế này, tất cả những gì ta làm đều là bất đắc dĩ."
Vân Tương quay đầu đi, không để ý tới hắn. Nhưng nhìn mặt nghiêng, có thể nhìn thấy bộ ngực của nàng có chút phập phồng, trên mặt bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt. Từ trên gương mặt chậm rãi rơi xuống.
Không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này, Hách Liên Trần cúi đầu xuống, trong lòng cũng là chua xót. Biết rất có thể, Vân Tương vĩnh viễn sẽ không gặp mình nữa.
Vân Tương khóc không thành lời, dần chuyển thành nức nở. Từng hạt nước mắt, tựa như những viên ngọc trai không ngừng rơi từ trên mặt xuống. Những thị nữ đứng bên cạnh cảm thấy bản thân có vẻ chướng mắt, liếc mắt ra hiệu với nhau cùng lùi ra ngoài.
"Ta biết ngươi rất đau khổ, và ta cũng vậy." Hách Liên Trần đánh tan không khí trầm mặc, "Để giành được chiến thắng trong số các hoàng tử, đôi khi, ta bắt buộc phải ra những quyết định hoang đường thế này. Mỗi lần như thế, lòng ta đều đau như cắt. Nhưng lại không còn cách nào khác."
Vân Tương lại càng thêm nức nở. Nàng chỉ nói một câu đơn giản nhưng rất kiên quyết: "Bất luận ngươi quyết định thế nào, chỉ cần bất lợi cho Vân Tuyền, ta đều sẽ lấy cái chết chống đỡ."
Cơ mặt của Hách Liên Trần có chút run run, dường như cũng không nghĩ tới Vân Tương sẽ nói ra những lời kiên quyết như vậy. Nhưng hắn vô cùng rõ tính tình của Vân Tương, nàng tuyệt đối nói được làm được.
Hắn đành phải suy nghĩ lại quyết định vừa rồi của mình. Hắn nghĩ, có lẽ còn có biện pháp vẹn cả đôi đường.
Lông mày hắn nhíu chặt lại, Hách Liên Trần thực sự bất lực rồi, một lát sau, hắn đành phải nói khẽ: "Vân Tương, nàng nghỉ ngơi trước đi, để ta nghĩ biện pháp khác."
Vân Tương vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi. Không trả lời hắn. Chỉ là tiếng nức nở, lại càng lúc càng vang. Hách Liên Trần trong lòng cảm thấy chua chát, liền quay người rời đi.
Bên trong phủ Yến Vương.
Hách Liên Hiên nằm trên ghế, khẽ nhắm mắt. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. Trên mặt bàn, là một tách trà mới pha, tỏa ra một mùi thơm nhẹ bay khắp nơi trong phòng.
Bên người là Lãnh Ly. Lúc này là một biểu cảm vô cùng thưởng thức, ngơ ngác nhìn về Hách Liên Hiên. nửa bên mặt vô cùng là mê lòng người, khiến cho Lãnh Ly âm thầm ngưỡng mộ, đồng thời lại âm thầm cảm thấy may mắn.
"Chàng đang suy nghĩ gì đấy?" Lãnh Ly thực sự không đành lòng quấy rầy một pho tượng đẹp mắt như thế, nhưng vẫn không kiềm được hỏi. Hách Liên Hiên mỗi lần nhắm mắt, dường như đều đang suy tư vấn đề nào đó. Nàng rất muốn chia sẻ cùng hắn.
Hách Liên Hiên mở mắt, hướng về phía nàng cười nhạt một tiếng, nói: "Cũng không chuyện gì to tát, chỉ là đang nghĩ, chuyện Hướng Tinh Bảo không biết có bị bại lộ không."
Ánh mắt linh động của Lãnh Ly lấp lóe, nói: "Chàng có phải vì tin tức của Thanh Âm vừa rồi mà lo âu không." Sắc mặt trắng nõn toát lên vẻ nghiêm túc."Chỉ mong đừng xảy ra vấn đề gì. Hồng Loan rất đáng tin, có lẽ sẽ không có vấn đề gì cả."
"Thế nhưng, trong cung vô cùng phức tạp, nếu như người mà Hách Liên Trần an bài vào trong đó chiếm số lượng lớn thì mọi chuyện sẽ khó mà nói được. Hồng Loan mặc dù đáng tin, nhưng mà chỉ có một mình nàng, đối phương lại có quá nhiều người, thực sự khó mà ứng phó nổi."
Những lo lắng của Hách Liên Hiên không phải là không hợp lý, Lãnh Ly nghe lời của hắn, lông mày không khỏi chau lại một chỗ. Đôi bàn tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng chống lấy đôi má hồng hào, trông xinh đẹp vô cùng. Hách Liên Hiên lập tức quên mất phiền não trong lòng, vô cùng mê luyến thưởng thức góc mặt nghiêng của Lãnh Ly.
Lãnh Ly rất nhanh liền chú ý tới ánh mắt ẩn tình của hắn, tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội nữa rồi, đẩy hắn một cái, sẵng giọng nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có nhìn người ta như thế chứ, không biết người ta sẽ ngượng ngùng à." Một gương mặt, sớm đã ngượng đến đỏ rực như một quả táo lớn đã chín muồi.
Thế nhưng Hách Liên Hiên vẫn không thỏa hiệp, sự ngượng ngùng của Lãnh Ly có khi lại là điểm hấp dẫn nhất của nàng, Hách Liên Hiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi. Nữ nhân vĩnh viễn không biết rằng, thật ra đôi má hồng hào của họ mới chính là điểm hấp dẫn nhất đối với đàn ông. Từ xưa đến nay, cũng không biết có bao nhiêu nam nhân đã phải lòng nữ nhân từ cái nhìn đầu tiên. Mà nguyên nhân trực tiếp khiến cho họ vừa gặp đã yêu, chính là nhìn thấy nàng ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, khuôn mặt trở nên đỏ hồng vì thẹn thùng.
Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên vẫn là không tránh né, càng cảm thấy xấu hổ giận dữ, thế nhưng sự xấu hổ giận dữ này lại xen lẫn niềm vui mừng. Có được trượng phu như thế, nàng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trên đời này có người đàn ông nào mà không có tam thê tứ thϊếp, chỉ chung tình với một người thôi chứ? Hách Liên Hiên không nhịn được nói đùa: "Ai bảo nàng vừa rồi nhìn ta. Chỉ cho phép nàng nhìn ta, không cho phép ta nhìn nàng ư, có vẻ như không có đạo lý như vậy." Lãnh Ly càng đỏ mặt thêm, cãi chày cãi cối nói: "Ai nhìn chàng chứ, chàng tự mình đa tình thì có." Nàng cười trách mắng rồi qua đó khóa lấy cánh tay của Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên vội vàng xin tha: "Ha ha, được rồi được rồi, nàng nói không có là không có. Ai, thế đạo này a......" Hắn không nhịn được cười nữa rồi. Lãnh Ly cũng cười lên không ngừng, bá đạo nói: "Về sau nhớ đấy nhé, chỉ cho phép ta nhìn chàng, chàng không được phép nhìn ta chằm chằm thế này. Nếu không, hôm nay chính là thí dụ."
Nhìn Lãnh Ly nhíu mày, tràn đầy phong tình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cười nói: "Được rồi, nàng đã bá đạo như vậy, ta đây vì lợi ích toàn cục tạm thời nhân nhượng ạ.”
Lãnh Ly nhìn xem Hách Liên Hiên cố ý giả vờ tỏ ra khổ sở, hé miệng cười nói: "Ai bảo chàng lại xấu xa như vậy."
Trans: Yanyau
Hách Liên Trần có chút tức giận, "Vân Tương, tại sao nàng cứ cố chấp như vậy chứ. Một Vân Tuyền có thể cứu vãn rất nhiều bách tính. Nàng cảm thấy không đáng giá sao." Tuy nói ra những lời quang minh chính đại như thế, nhưng khi xuất ra từ trong miệng hắn, ý vị lại khác hẳn.
"Vậy sao?" Vân Tương một mặt hiện lên ý trêu chọc, "Đúng là một lý do cứu vãn người dân chính đáng đấy, nhưng tại sao lại chọn Vân Tuyền của ta làm điều kiện để trao đổi chứ?" Hơi thở lạnh lùng, đẩy lùi ánh nhìn chòng chọc của Hách Liên Trần.
Hách Liên Trần mở miệng, nói không ra lời. Làm như vậy, quả thật có chút tàn nhẫn. Hắn thật ra cũng không muốn làm thế! Tình hình bên Bắc Mạc Quốc, hắn cũng biết một chút! Bên Bắc Mạc Quốc vô cùng lạnh lẽo, cuộc sống người dân cực kỳ gian khổ. Một khi hòa thân, Vân Tuyền về sau sẽ phải chịu sự đau khổ tột cùng mà không bao giờ có điểm dứt.
"Thế nhưng . . ." Hách Liên Trần còn muốn phản bác. Hắn muốn lôi kéo Vân Tương một lần nữa.
"Thế nhưng cái gì." Vân Tương căn bản cũng không muốn cho hắn cơ hội, lập tức đánh gãy lời hắn, trông có vẻ vô cùng kích động, trong ánh mắt đã tràn đầy nước mắt, "Thế nhưng cái gì, thế nhưng nếu hi sinh nàng thì có thể đổi lấy hoàng vị của ngươi sao?" Vân Tương cuối cùng cũng nói sự thật ra.
Lần này, đã trực tiếp đâm đến chỗ đau của Hách Liên Trần. Hắn hít một hơi sâu, trong lòng đau khổ vạn phần. Đúng đấy, nói trắng ra, hi sinh Vân Tuyền, mục đích chẳng qua chỉ vì để lôi kéo thêm một quân cờ cho hoàng vị của mình mà thôi.
Mà vì con cờ này, hắn thậm chí muốn hi sinh chính con gái của nữ nhân mà mình yêu quý nhất. Nếu thật sự như vậy, dù sau này hắn được lên ngôi, liệu hắn có thể vui mừng không?
Trong lòng suy nghĩ vạn đoan, Hách Liên Trần cúi đầu xuống, vô cùng đau khổ, trên mặt bởi vì nội tâm đấu tranh tư tưởng đã bắt đầu trở nên vặn vẹo. Không thể phủ nhận, trong lòng hắn, vẫn là tồn tại một chút lương tri.
Cúi đầu một hồi lâu, Hách Liên Trần mới ngẩng đầu lên nói với giọng điệu kiên nhẫn: "Vân Tương, lần này, ta chỉ sợ phải xin lỗi nàng. Ta biết nàng nhất định sẽ hận ta, nhưng mà, ta vẫn hi vọng nàng có thể hiểu được nỗi khổ của ta. Đứng ở vị thế này, tất cả những gì ta làm đều là bất đắc dĩ."
Vân Tương quay đầu đi, không để ý tới hắn. Nhưng nhìn mặt nghiêng, có thể nhìn thấy bộ ngực của nàng có chút phập phồng, trên mặt bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt. Từ trên gương mặt chậm rãi rơi xuống.
Không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng này, Hách Liên Trần cúi đầu xuống, trong lòng cũng là chua xót. Biết rất có thể, Vân Tương vĩnh viễn sẽ không gặp mình nữa.
Vân Tương khóc không thành lời, dần chuyển thành nức nở. Từng hạt nước mắt, tựa như những viên ngọc trai không ngừng rơi từ trên mặt xuống. Những thị nữ đứng bên cạnh cảm thấy bản thân có vẻ chướng mắt, liếc mắt ra hiệu với nhau cùng lùi ra ngoài.
"Ta biết ngươi rất đau khổ, và ta cũng vậy." Hách Liên Trần đánh tan không khí trầm mặc, "Để giành được chiến thắng trong số các hoàng tử, đôi khi, ta bắt buộc phải ra những quyết định hoang đường thế này. Mỗi lần như thế, lòng ta đều đau như cắt. Nhưng lại không còn cách nào khác."
Vân Tương lại càng thêm nức nở. Nàng chỉ nói một câu đơn giản nhưng rất kiên quyết: "Bất luận ngươi quyết định thế nào, chỉ cần bất lợi cho Vân Tuyền, ta đều sẽ lấy cái chết chống đỡ."
Cơ mặt của Hách Liên Trần có chút run run, dường như cũng không nghĩ tới Vân Tương sẽ nói ra những lời kiên quyết như vậy. Nhưng hắn vô cùng rõ tính tình của Vân Tương, nàng tuyệt đối nói được làm được.
Hắn đành phải suy nghĩ lại quyết định vừa rồi của mình. Hắn nghĩ, có lẽ còn có biện pháp vẹn cả đôi đường.
Lông mày hắn nhíu chặt lại, Hách Liên Trần thực sự bất lực rồi, một lát sau, hắn đành phải nói khẽ: "Vân Tương, nàng nghỉ ngơi trước đi, để ta nghĩ biện pháp khác."
Vân Tương vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi. Không trả lời hắn. Chỉ là tiếng nức nở, lại càng lúc càng vang. Hách Liên Trần trong lòng cảm thấy chua chát, liền quay người rời đi.
Bên trong phủ Yến Vương.
Hách Liên Hiên nằm trên ghế, khẽ nhắm mắt. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. Trên mặt bàn, là một tách trà mới pha, tỏa ra một mùi thơm nhẹ bay khắp nơi trong phòng.
Bên người là Lãnh Ly. Lúc này là một biểu cảm vô cùng thưởng thức, ngơ ngác nhìn về Hách Liên Hiên. nửa bên mặt vô cùng là mê lòng người, khiến cho Lãnh Ly âm thầm ngưỡng mộ, đồng thời lại âm thầm cảm thấy may mắn.
"Chàng đang suy nghĩ gì đấy?" Lãnh Ly thực sự không đành lòng quấy rầy một pho tượng đẹp mắt như thế, nhưng vẫn không kiềm được hỏi. Hách Liên Hiên mỗi lần nhắm mắt, dường như đều đang suy tư vấn đề nào đó. Nàng rất muốn chia sẻ cùng hắn.
Hách Liên Hiên mở mắt, hướng về phía nàng cười nhạt một tiếng, nói: "Cũng không chuyện gì to tát, chỉ là đang nghĩ, chuyện Hướng Tinh Bảo không biết có bị bại lộ không."
Ánh mắt linh động của Lãnh Ly lấp lóe, nói: "Chàng có phải vì tin tức của Thanh Âm vừa rồi mà lo âu không." Sắc mặt trắng nõn toát lên vẻ nghiêm túc."Chỉ mong đừng xảy ra vấn đề gì. Hồng Loan rất đáng tin, có lẽ sẽ không có vấn đề gì cả."
"Thế nhưng, trong cung vô cùng phức tạp, nếu như người mà Hách Liên Trần an bài vào trong đó chiếm số lượng lớn thì mọi chuyện sẽ khó mà nói được. Hồng Loan mặc dù đáng tin, nhưng mà chỉ có một mình nàng, đối phương lại có quá nhiều người, thực sự khó mà ứng phó nổi."
Những lo lắng của Hách Liên Hiên không phải là không hợp lý, Lãnh Ly nghe lời của hắn, lông mày không khỏi chau lại một chỗ. Đôi bàn tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng chống lấy đôi má hồng hào, trông xinh đẹp vô cùng. Hách Liên Hiên lập tức quên mất phiền não trong lòng, vô cùng mê luyến thưởng thức góc mặt nghiêng của Lãnh Ly.
Lãnh Ly rất nhanh liền chú ý tới ánh mắt ẩn tình của hắn, tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội nữa rồi, đẩy hắn một cái, sẵng giọng nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có nhìn người ta như thế chứ, không biết người ta sẽ ngượng ngùng à." Một gương mặt, sớm đã ngượng đến đỏ rực như một quả táo lớn đã chín muồi.
Thế nhưng Hách Liên Hiên vẫn không thỏa hiệp, sự ngượng ngùng của Lãnh Ly có khi lại là điểm hấp dẫn nhất của nàng, Hách Liên Hiên tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi. Nữ nhân vĩnh viễn không biết rằng, thật ra đôi má hồng hào của họ mới chính là điểm hấp dẫn nhất đối với đàn ông. Từ xưa đến nay, cũng không biết có bao nhiêu nam nhân đã phải lòng nữ nhân từ cái nhìn đầu tiên. Mà nguyên nhân trực tiếp khiến cho họ vừa gặp đã yêu, chính là nhìn thấy nàng ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, khuôn mặt trở nên đỏ hồng vì thẹn thùng.
Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên vẫn là không tránh né, càng cảm thấy xấu hổ giận dữ, thế nhưng sự xấu hổ giận dữ này lại xen lẫn niềm vui mừng. Có được trượng phu như thế, nàng đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Trên đời này có người đàn ông nào mà không có tam thê tứ thϊếp, chỉ chung tình với một người thôi chứ? Hách Liên Hiên không nhịn được nói đùa: "Ai bảo nàng vừa rồi nhìn ta. Chỉ cho phép nàng nhìn ta, không cho phép ta nhìn nàng ư, có vẻ như không có đạo lý như vậy." Lãnh Ly càng đỏ mặt thêm, cãi chày cãi cối nói: "Ai nhìn chàng chứ, chàng tự mình đa tình thì có." Nàng cười trách mắng rồi qua đó khóa lấy cánh tay của Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên vội vàng xin tha: "Ha ha, được rồi được rồi, nàng nói không có là không có. Ai, thế đạo này a......" Hắn không nhịn được cười nữa rồi. Lãnh Ly cũng cười lên không ngừng, bá đạo nói: "Về sau nhớ đấy nhé, chỉ cho phép ta nhìn chàng, chàng không được phép nhìn ta chằm chằm thế này. Nếu không, hôm nay chính là thí dụ."
Nhìn Lãnh Ly nhíu mày, tràn đầy phong tình, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cười nói: "Được rồi, nàng đã bá đạo như vậy, ta đây vì lợi ích toàn cục tạm thời nhân nhượng ạ.”
Lãnh Ly nhìn xem Hách Liên Hiên cố ý giả vờ tỏ ra khổ sở, hé miệng cười nói: "Ai bảo chàng lại xấu xa như vậy."
Danh sách chương