Nghe được lời này từ Hách Liên Hiên, Lãnh Ly và tế ty đều giật mình, Lãnh Ly nghĩ thầm: Hách Liên Hiên muốn điên theo tên điên Miêu vương kia sao? Tế ty này nhìn qua rất bình thường, sao có thể dễ dàng tin lời của Hách Liên Hiên.

Quả nhiên tế ti đầy mặt không tín nhiệm:

"Sao nàng ta có thể là thần nữ!"

Vốn Hách Liên Hiên cũng chỉ nói bừa, lời đã ra khỏi miệng liền dứt khoát theo đến cùng:

"Vậy ngươi giải thích cho ta tại sao nàng có thể chế ngự kim xà đặc thù của ngươi?"

Tế ti quả nhiên nghẹn lời, kim xà này vốn của thần nữ nuôi dưỡng, về sau ban cho hắn dùng để chống lại quân địch, kim xà nghe theo lời thần nữ kêu gọi cũng là đương nhiên, nhưng thần nữ đã sớm không biết tung tích từ hai mươi năm trước, ông ta và Miêu vương cấu kết lừa gạt bách tính, tìm một thế thân thay thế, sao kẻ tiểu tốt không đáng để tâm kia lại biết cách chế ngự kim xà? Lãnh Ly nghe xong lời của Hách Liên Hiên cũng giật mình, bình thường Hách Liên Hiên trước mặt người ngoài rất kiệm lời lại rất trầm mặc, hôm nay lại có thể giao thiệp cùng tế ty Miêu Cương, hắn bây giờ. . . hình như không giống bình thường lắm.Võ công và bản lĩnh dùng độc giải độc của Lãnh Ly đều học được từ mẫu thân đã qua đời, hiểu biết của mẫu thân về độc vật trong thiên hạ rõ như lòng bàn tay, tất cả đều truyền lại cho nàng, kiếp trước trừ Hách Liên Trần, nàng chưa bao giờ công khai thể hiện bản lĩnh thật, người Miêu giỏi dùng độc, chẳng lẽ, mẹ của nàng và người Miêu có liên quan? Mẫu thân đã qua đời, có đi tìm cũng không thể nào tra được, huống hồ bây giờ thân phận của nàng là Lãnh Ly, nếu bị nhìn thấu thân phận thì đại kế báo thù liền không thể thực hiện, vì vậy nàng không muốn Hách Liên Hiên và tế ti trò chuyện nhiều hơn.Lãnh Ly âm thầm nắm tay, kim xà trong tay bỗng nhiên khôi phục dáng vẻ dữ tợn, rướn nửa người trên ngẩng cao đầu, phun lưỡi đỏ tươi, mở to con mắt đỏ tươi nhìn thẳng về hướng tế ti đang đứng. Sắc mặt tế ty đại biến:

"Ngươi muốn làm gì?!"

"Ăn miếng trả miếng."

Lãnh Ly lạnh giọng, vừa dứt lời kim xà trên cổ tay liền bổ nhào lên mặt tế ty, con rắn nhỏ từ lỗ mũi hắn nhanh chóng chui vào cơ thể. "A!" Tế ti gào to một tiếng, lại không cách nào ngăn cản kim xà vào trong cơ thể mình, tốc độ di chuyển của kim xà cực nhanh, theo huyết dịch lưu động một đường thẳng tắp hướng đến tâm mạch của ông ta. Tế ty chỉ cảm thấy con rắn nhỏ vặn vẹo trong mạch máu, ngực truyền đến cảm giác đau đớn, toàn thân dần trở nên lạnh buốt, làn da cũng bắt đầu chuyển thành màu đồng quỷ dị.Ông ta ngã trên mặt đất không ngừng giãy giụa, tay ôm chặt lồng ngực của mình muốn ngăn cản kim xà bò qua bò lại trong cơ thể, nhưng tất cả chỉ là tốn công vô ích.

"Cứu. . . Cứu mạng. . ." Cổ họng tế ti nhả ra mấy chữ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Mà Hách Liên Hiên và Lãnh Ly nhìn dáng vẻ đau khổ của ông ta lại mang nhiều suy nghĩ. Hách Liên Hiên âm thầm nghĩ đến hành động ngày thường của Lãnh Ly và khi giao thủ với người khác, còn có công phu dùng độc giải độc nhanh chóng đến quỷ dị của nàng, cộng với hôm nay được Miêu vương quỳ lạy, trong lòng có một chút suy nghĩ, sau khi chiến sự kết thúc muốn phái nhiều ám vệ hơn đi điều tra. Trong lòng Lãnh Ly càng thêm nóng như lửa đốt, cách đùa bỡn kim xà cũng là bản lĩnh mẫu thân truyền lại, mắt thấy kim xà sắp lấy mạng tế ti, nàng chợt đưa tay phải ra cách không vận khí, dùng dòng khí vỗ xuống đỉnh đầu tế ti, rắn nhỏ liền chui ra từ trong mũi của ông ta, lại bay trở về cổ tay nàng. Sắc mặt tế ti dần dần hòa hoãn trở lại, sau khi hoàn toàn thanh tỉnh liền quay lại quỳ lạy Lãnh Ly:

"Thần nữ về Miêu Cương, là phúc của Miêu Cương ta, bản ti nguyện giao ra tất cả trong tay, đổi lấy an bình của bách tính Miêu Cương!"

Tế ti Miêu Cương chưởng quản binh quyền, hắn nói lời này chẳng khác nào đồng ý Duyên Quốc sẽ không gây chuyện nữa, mà Duyên Quốc muốn cũng chỉ là biên cảnh được bình yên. Tưởng lão tướng quân dẫn đầu trung quân đã bắt toàn bộ quân Miêu làm tù binh, ông bước tiến vào địa cung tụ hợp cùng Hách Liên Hiên, thấy Tưởng lão tướng quân xuất hiện, Lãnh Ly thả tay áo xuống, kim xà bị giấu trong tay áo. Thấy tế ti đã tâm phục khẩu phục, Tưởng lão tướng quân cười ha ha:

"Ngũ vương gia quả nhiên là hiền tế Lãnh tướng quân đã chọn, không tổn hao một binh một tốt nào đã làm cho tế ti tâm phục khẩu phục, lão hủ kính nể!"

Hách Liên Hiên khôi phục miệng lưỡi vụng về ngày thường, chỉ mặt đỏ lên trả lời: "Là hai vị tướng quân bố trí thỏa đáng, ta chẳng qua chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi."



Tưởng lão tướng quân ra hiệu thuộc hạ trói tế ti lại, quát một câu với tế ti đang bị trói gô:

"Dám âm thầm hạ độc Lãnh tướng quân, người Miêu quá âm độc!"

Tế ti vốn cũng khinh thường hạ độc Lãnh Thiệu, chỉ là ông ta có ước định ngầm với Hách Liên Trần, ông giúp Hách Liên Trần diệt trừ Lãnh Thiệu và Hách Liên Hiên, đồng thời âm thầm giúp hắn ta đăng cơ, sau này Miêu Cương sẽ có năm tòa thành trì. Lãnh thổ Miêu Cương nhỏ hẹp, tế ti đã sớm nuôi dã tâm nuốt được một phần lãnh thổ Duyên Quốc, nhưng so với Duyên Quốc đất đai rộng lớn, Miêu Cương chỉ là một con sâu nho nhỏ, chỉ có thể quấy rối Duyên Quốc một chút, lại nuốt không trôi con voi này. Nếu Hách Liên Trần có thể chủ động cắt đất nhường thành, tế ti cũng không để ý tới đạo nghĩa gì nữa. Bây giờ hắn bị Tưởng lão tướng quân sỉ nhục, vừa định quát lại, đã thấy Lãnh Ly trừng mắt, dùng ánh mắt ngăn cản liếc ông một cái, nghĩ đến kim xà còn trên người Lãnh Ly, ông ta đành phải nhịn xuống cơn tức, đi theo Tưởng lão tướng quân trở về Chùy thành. Vết thương của Lãnh tướng quân qua mấy ngày uống thuốc và tĩnh dưỡng đã tốt hơn phân nửa, binh lính Duyên Quốc chiến thắng trở về, còn mang theo hai kẻ đứng đầu, ông quá đỗi vui mừng, vỗ vai Hách Liên Hiên tán thưởng nói:

"Về triều ta sẽ bẩm báo chiến công của ngươi với Thánh thượng, ngoài Vương gia ra ngươi ít nhất cũng được một cái phong hàm!"

Hách Liên Hiên lễ độ cung kính cúi đầu nói: "Được hai vị tướng quân nâng đỡ, để ta đứng đầu quân tiên phong, quân của ta tư chất còn thấp, cũng không thể một mình dẫn quân, không dám tranh đoạt công lao với tướng quân."

Thái độ của Lãnh Ly đối với Lãnh Thiệu cũng không cung kính đến thế, vậy mà con rể lại rất có nhãn lực, Lãnh Thiệu liền có cảm giác rất thân thiết với Hách Liên Hiên, thấy Ngũ Hoàng tử ở kinh thành bị chèn ép đủ điều này có một sự đáng yêu theo cách rất đặc biệt, không cấp tiến lại trung hậu, hữu dũng hữu mưu thu phục được Miêu vương và tế ty, lập được đại công mà vẫn rất khiêm tốn, còn đáng tin cậy hơn nhiều so với tên hoàng tử lắm mưu nhiều kế ở xa xa kia. Bởi vậy, Lãnh Thiệu lại âm thầm cân nhắc, phải tranh đoạt chút địa vị trong triều cho Hách Liên Hiên, dù sao hắn cũng là con rể của mình, lại là hoàng tử, sau này cạnh tranh đế vị hắn không phải không có cơ hội, theo quan sát của Lãnh Thiệu, Hách Liên Hiên trừ tính cách có hơi nhu nhược đôn hậu, hiện tại thật sự là càng nhìn càng thuận mắt. Miêu vương và tế ty ở Chùy thành kí khế ước với Lãnh Thiệu, ước định không xâm lăng Duyên Quốc, còn có cuối năm phái sứ giả đến kinh đô Duyên Quốc làm hiệp ước thông thương, chỉ là bọn họ muốn một người của Duyên Quốc.Một tên lính quèn.

"Nàng thực sự là hậu nhân của người Miêu Cương chúng ta, ta với Miêu vương nhất định muốn nàng ở lại Miêu Cương."

Tế ty nhìn Lãnh Thiệu nói,

"Đại kế an dân của Miêu Cương còn cần thần nữ giúp đỡ, rất mong thần nữ bỏ qua hiềm khích lúc trước."

Lãnh Thiệu nghe, tức đến trợn trừng mắt:

"Thần nữ cái gi? Nói bậy nói bạ! Đây là con gái ruột của bản tướng quân! Ngươi còn nói nhảm thêm câu nữa, ta liền sai người san bằng Miêu Cương!"

Miêu vương và tế ti hai mặt nhìn nhau, nàng rõ ràng là thần nữ, sử dụng tự nhiên những độc vật độc dược ở Miêu Cương như thế, ngay cả Miêu vương cũng không thể đến gần kim xà mà nàng còn có thể chế ngự, làm sao lại thành con gái của Lãnh Thiệu rồi? "Ngươi có ký hay không? !"

Phía trên bàn đàm phán Lãnh Thiệu đã không còn kiên nhẫn.Miêu Vương và tế ty dù trong lòng không muốn thả thần nữ đi, nhưng lại bất lực trước tên Lãnh Thiệu bá đạo này, suy ngẫm trong chốc lát rồi vẫn gia hạn khế ước, mà lúc này Lãnh Ly đã sớm trên đường trở lại kinh thành.Trong cung Liễu Quý phi, vẻ mặt Hách Liên Hiên lo lắng:

"Mẫu phi, vậy mà người tên tế ti kia phái đi không thể làm gì Lãnh Thiệu với Hách Liên Hiên, còn để bọn chúng đắc thắng!"

Liễu Quý Phi nghe xong, đôi mi thanh tú dựng thẳng: "Không phải nói bản lĩnh dùng độc của tế ti đó là thiên hạ đệ nhất à, sao lại không thành công?"



"Nghe nói trong quân có một binh lính am hiểu giải độc giúp hắn!" Hách Liên Hiên nhíu mày, "

“Ta định phái người điều tra xem rốt cuộc tên lính quèn kia lai lịch thế nào!"

Chớ rút dây động rừng".

Liễu Quý phi nói:

"Đối phó hai người bọn chúng còn cần bàn bạc kỹ hơn, bây giờ chúng đắc thắng trở về, hiển nhiên Hoàng thượng càng thêm coi trọng, coi như chúng ta không đối phó, cũng có người muốn áp chế chúng, chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi mọi chuyện."

"Vẫn là mẫu phi suy nghĩ chu toàn" Hách Liên Trần gật đầu "Chúng ta liền làm bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau!"

Trong mắt hai mẫu tử đều lóe lên tia âm ngoan.

Trên Kim Loan điện, Lãnh Thiệu và Hách Liên Hiên quỳ gối, một thân bụi đất, long nhan Hoàng đế vô cùng vui mừng:

"Lãnh ái khanh bình thân! Lần này ngươi có công diệt giặc, thương vong cũng ít, tất nhiên trẫm phải khen thưởng ngươi xứng đáng, ngươi cứ việc nói muốn ban thưởng gì!"

Cả đời Lãnh Thiệu quân công to lớn, tất nhiên muốn gì cũng có, bình thường ông trung thành tuyệt đối với Hoàng thượng, chủ động muốn ban thưởng là điều sẽ không xảy ra, mà Hách Liên Hiên bình thường khúm núm, trước mặt phụ hoàng còn không dám thở mạnh, càng không mở miệng đòi hỏi, những lời này của Hoàng đế chẳng qua là khách khí với thần tử, thể hiện hoàng ân cuồn cuộn mà thôi, nhưng ngoài dự liệu là sau đó .

"Khởi bẩm Hoàng thượng, thần lại có hai vật cả gan muốn Hoàng thượng ban thưởng, mong Hoàng thượng ban ân!" Lãnh Thiệu cung kính đáp lời.

"Ồ?" Hoàng đế có hơi bất ngờ, trước đó bất kể chiến công lớn như nào, Lãnh Thiệu cũng chưa hề chủ động mở miệng muốn ban thưởng,

"Ngươi muốn vật gì?"

Lãnh Thiệu dập đầu: "Một là chức quan xứng với quân công của Ngũ Vương gia Hách Liên Hiên, một là đóa tuyết liên ngàn năm trong quốc khố!"

Lời này nói ra làm các triều thần hiểu rõ hắn tính tình ngày thường của ông ngẩn người. Lãnh Thiệu là võ tướng, nói ít làm nhiều lòng dạ thẳng thắn, lại không ở trước triều đường thiên vị bất kì ai, bởi vậy các hoàng tử cũng chỉ coi hắn là là một tên mãng phu thô lỗ, không định mượn sức, dù muốn tới gần cùng lắm là vì Lãnh gia binh được huấn luyện nghiêm chỉnh trong tay ông. Nhưng mà Lãnh Thiệu được người đời gọi là Thường Thắng tướng quân, cả đời chưa từng thua trận, dựa vào chiến công hiển hách ở triều đường một mình tự tại, cũng chưa từng phỉa cầu xin kẻ khác.Hôm nay ông lại vì Hách Liên Hiên mở miệng yêu cầu chức tước, không khỏi làm mọi người sửng sốt.Các hoàng tử còn lại đã sớm được phân chức quan theo năng lực từng người, quản lí các loại sự vụ, duy chỉ có Ngũ Hoàng tử vì vụng về lại không địa vị, vẫn chỉ treo danh hiệu Vương gia nhưng không có thực quyền, hiện tại triều thần đắc lực Lãnh Thiệu chủ động mở miệng yêu cầu chức tước với Hoàng đế, không biết ngài sẽ trả lời thế nào. Đám người đều cúi đầu suy tư, trong nhất thời triều đình sóng ngầm cuồn cuộn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện