Hoàng đế nghe Lãnh Thiệu luôn luôn điệu thấp nay lại không tránh hiềm nghi vì con rể mình đến đòi chức quan, trong lòng ngài cũng khẽ giật mình, Lãnh Thiệu này xưa nay làm người khiêm tốn, không muốn đắc tội người khác cũng không kéo bè kết phái... Có điều, bây giờ ông ta chịu mở miệng cầu chức quan cho Hách Liên Hiên, chắc hẳn cũng rất coi trọng hắn, mà mục đích của ngài khi phái Hách Liên Hiên cùng ra chiến trường không phải là vì loại bỏ loại cảm giác nhu nhược trên người hắn sao? Đối mặt với các con của mình, chung quy lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, huống hồ, Hách Liên Hiên là do nữ nhân ngài từng yêu nhất sinh ra. Hoàng đế gật đầu đáp ứng:
"Vậy trẫm liền phong Ngũ vương gia là Tuyên Uy tướng quân, thượng tứ phẩm." Hách Liên Trần bên dưới nghe được ban thưởng của Hoàng đế, hận đến hai mắt như muốn nhỏ ra máu, Hách Liên Hiên không có gì cả mà hắn vốn không để trong mắt, chỉ coi là quả hồng mềm, không nghĩ tới từ sau khi cưới nữ nhi của Lãnh Thiệu lại dần dần được Lãnh Thiệu giúp đỡ, thậm chí hiện tại còn được phong quan võ, về sau nếu có thêm quân công, khó đảm bảo những người đang ủng hộ hắn trong triều sẽ không quay lại cắn ngược. Nhưng Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, đã hạ lệnh là không có cách nào thu hồi, xem ra sau này hắn càng phải đề phòng Hách Liên Hiên nhiều hơn.
Hoàng đế lại hỏi: "Thế vì sao ái khanh muốn tuyết liên ngàn năm?"
Trong triều đương nhiên có không ít người biết trước đây nhi tử Lãnh Thiệu - Lãnh Phong bị hủy hai mắt, nghe nói đã dùng nhiều loại quý hiếm dị thảo cũng không thể trị khỏi hoàn toàn, mà kẻ đầu têu chính là Ngũ Hoàng tử phi, cũng là yêu nữ nhà Lãnh Tướng quân. Tuyết liên ngàn năm khó mà lấy được, trong quốc khố chỉ có hai đóa, đều do Hung Nô cống nạp nhiều năm trước. Lãnh Thiệu chắp tay nói qua loa: "Khuyển tử bị bệnh lạ làm mù hai mắt, thần muốn tuyết liên để chữa trị cho hắn."
Trước Lãnh Ly rời Chùy Thành hồi kinh đã đặc biệt nói cho Lãnh Thiệu, hai mắt của Lãnh Phong chỉ có tuyết liên ngàn năm mới cứu được, không đến nửa năm liền có thể khôi phục, chỉ có điều, nàng cũng đạt thành một cuộc giao dịch với Lãnh Thiệu, để Lãnh Thiệu đặc biệt yêu cầu một chức quan cho Hách Liên Hiên.
Ban đầu Lãnh Thiệu đã định bẩm báo lên công trạng của Hách Liên Hiên, lại thêm Lãnh Ly trái ngược với thái độ trước đó nói cho ông biện pháp chữa trị, ông liền mừng rỡ thuận nước đẩy thuyền. Mặc dù Lãnh Phong và Lãnh Sương Linh từ nhỏ được mình cưng chiều, nhưng chung quy tính cách bướng bỉnh lại không biết kiêng kị, bây giờ nghĩ lại bị Lãnh Ly giáo huấn hẳn là rút được kinh nghiệm xương máu, sau khi trải qua chuyện này nếu khiêm tốn được đôi chút, chỉ có lợi chứ không có hại. Năm đó ông chuộc mẫu thân Lãnh Ly từ thanh lâu về tướng quân phủ, là thích tính cách không tranh quyền thế của nàng, đáng tiếc nàng lại sinh ra một đứa con gái đần độn, lúc ấy ông có hơi lạnh nhạt, thêm việc nàng ấy qua đời, nên liền xem nhẹ nữ nhi này nhiều năm, hiện tại mới thấy, dường như đây mới là chỗ dựa sau này của ông. Hoàng đế sau khi ban thưởng cho Lãnh Thiệu và Hách Liên Hiên thì tâm trạng rất tốt, hạ lệnh mười lăm tháng này trong cung tổ chức đại yến, vì hai người mở tiệc đón gió tẩy trần, chúng thần hô vạn tuế rồi bãi triều. Sau khi Hách Liên Hiên hồi kinh thì đến thẳng hoàng cung, hiện tại hạ triều một người một ngựa đi về Vương phủ, nghĩ đến Lãnh Ly ở Vương phủ chờ mình trở về, hắn nghĩ thôi đã thấy thoải mái từ tận tâm can. Lãnh Ly đang rửa mặt trong phòng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hách Liên Hiên như một cơn gió xông tới ôm nàng vào lòng. Hắn chưa cởi thiết giáp, lóe lên ánh sáng lạnh băng nhưng trên mặt lại là tràn đầy ấm áp thỏa mãn.
"Ly Nhi, ta đã là quan tứ phẩm, sau này không còn là hoàng thân nhàn tản nữa. Về sau nếu có người ức hϊếp, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng!"
Nghe được những lời thì thầm của Hách Liên, trong lòng Lãnh Ly bỗng nhiên chua xót, đương nhiên nàng hi vọng Hách Liên Hiên có chức vị cao, tốt nhất là có thể ảnh hưởng đến địa vị Hách Liên Trần, thù hận không giờ phút nào không quấn lấy tâm nàng, chỉ mong một ngày Hách Liên Trần rơi xuống đáy cốc mặc nàng giày xéo, giống như là ngày ấy hắn ta khinh thường nàng, chà đạp nàng. Nhưng nam nhân trước mặt là một điều ngoài ý muốn trên con đường báo thù của nàng, hắn cho nàng tha thiết chân thành và ấm áp, dù hắn không giỏi ăn nói nhưng nhất cử nhất động đều quan tâm nàng, nàng lại lợi dụng hắn như vậy—— thật là không đúng? Mười lăm trăng tròn, trong ngự hoa viên bố trí tiệc rượu, đại yến quần thần và gia quyến, cung nữ cùng nội thị đi lại không ngừng, người người trong tay bưng mỹ thực ngự ban, trong lúc nhất thời ngự hoa viên ăn uống linh đình, ngọc dịch quỳnh tương nhân gian mỹ vị thu hết vào bụng. Mà Hách Liên Trần chỉ bưng một chén rượu trầm ngâm, bên kia mẫu phi hắn Liễu Quý phi gọi Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đến phía trước chủ tọa của Hoàng đế nhận ban thưởng của bà.
"Hiên Nhi cuối cùng đã được phong quan, Ly Nhi ở Vương phủ lo liệu trên dưới gọn gàng, phu thê các ngươi giúp đỡ lẫn nhau, cống hiến cho Đại Duyên quốc."
Liễu Quý phi tư thái cao quý, nâng tay ra hiệu cung nữ bưng lên lễ vật,
"Ngọc Như Ý này là cống phẩm của Miến Điện, được chạm khắc từ ngọc thạch nguyên khối, là vật quý khó tìm, bây giờ ban thưởng cho các ngươi, mong sau này phu thê đồng lòng."
Hách Liên Hiên biểu tình được sủng mà lo sợ nói: "Đa tạ Liễu mẫu phi ban thưởng!"
Lãnh Ly cũng cho Liễu Quý phi đầy đủ mặt mũi:
"Tâm ý mẫu phi đối với chúng nhi thần, chúng nhi thần nhóm vô cùng cảm kích, đương nhiên cẩn tuân sự dạy bảo của mẫu phi, cùng Vương gia dốc sức vì Đại Duyên!"
Hách Liên Trần rầu rĩ không vui, tự rót tự uống một chén lại một chén, Vân Tuyền ở bên cạnh sớm đã nhìn ra được sự sa sút của hắn, mắt thấy hắn ta sắp uống hết một bình rượu, cuối cùng nhịn không được lên tiếng:
"Vương gia, uống nhiều hại thân, mong người bảo trọng thân thể."
Hách Liên Trần quay đầu, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của Vân Tuyền đập vào mắt hắn, nhìn nàng vì lo lắng cho hắn mà nhíu mày, Hách Liên Trần cảm thấy phiền muộn trong lòng hơi tan, đổi một sắc mặt ôn nhu:
"Sẽ nghe lời nàng."
Trong ngự hoa viên cảnh tượng hòa thuận, nhưng đằng sau lại là sóng ngầm mãnh liệt, Nhị Vương gia Hách Liên Mặc nhìn Hách Liên Hiên xuân phong đắc ý và Hách Liên Trần mượn rượu giải sầu, trong mắt lóe lên tia sáng không rõ ràng, hắn quay đầu phất tay ra hiệu cho nội thị sau lưng, nội thị gật đầu liền rời khỏi ngự hoa viên. Không lâu sau, một nội thị thϊếp thân bên người Hoàng đế tiến vào, ghé sát tai hoàng thượng bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng thượng, U Châu phái người đến báo, ở đó dùng phát ôn dịch, hiện tại ôn dịch bốn phía, đã mấy tháng chưa hết!"
Hoàng đế long nhan giận dữ: "Vì sao Tri phủ U Châu trì hoãn mấy tháng mới báo lên!"
Nội thị khúm núm ấp úng nói: "Tri phủ hắn nói Tứ Vương gia sai hắn xua đuổi dân chúng, nghiêm cấm tụ tập, ôn dịch tự nhiên sẽ tiêu tán, chỉ là hiện tại trong thành ôn dịch đã bắt đầu ảnh hưởng đến nơi khác, mười bốn châu phía tây đã có một nửa bị ôn dịch lan đến, Tri phủ kinh hoảng đành phải báo cáo lên..."
"Khốn nạn!" Hoàng đế vỗ long ỷ, ngự hoa viên vốn ầm ĩ tiếng người bỗng nhiên im ắng, trọng thần không biết chọc giận Hoàng thượng lúc nào, toàn bộ rời chỗ ngồi quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nghe Hoàng đế hạ chỉ.
"Tứ Vương gia, là ngươi bảo Tri phủ U Châu giấu diếm tình hình ôn dịch không báo phải không!"
Hoàng đế chỉ tay vào Hách Liên Trần mặt mày xanh xám đang quỳ,
"Trẫm để ngươi quản lý mười bốn châu phía tây, ngươi thì tốt rồi, giấu diếm không báo tình hình ôn dịch lớn như thế, cũng không đề ra nổi một cái phương pháp giải quyết, còn làm ôn dịch tràn lan đến mấy châu, không thèm đếm xỉa đến an nguy của lê dân bách tính, trẫm đã tin lầm ngươi!"
Hách Liên Trần cả kinh trong lòng, ôn dịch ở U Châu quả thực đã được mấy tháng, hắn chỉ coi đây là ôn dịch bình thường, dù sao trong mùa đông ôn dịch không phát tán nhanh chóng như mùa hè, chỉ xua đuổi dân chúng, nghiêm cấm tụ tập, lại thêm cách ly thì ôn dịch tự nhiên sẽ biến mất, sao bây giờ phát triển nghiêm trọng như vậy lại không có người báo cáo cho hắn? Bây giờ không phải lúc xét đến lũ thuộc hạ lơ là chủ quan, phụ hoàng đã chỉ trích hắn ngay trước mặt triều thần, hắn lập tức nhận sai rồi nghĩ biện pháp cứu vãn mới là thượng sách.Hách Liên Trần nghẹn ngào nói:
"Nhi thần biết sai rồi phụ hoàng, xin phụ hoàng cho nhi thần lập công chuộc tội, nhi thần nhất định xóa tan ôn dịch!"
Hoàng đế nghiêm mặt nói: "Xóa tan ôn dịch? Ngươi có biện pháp gì nói ra nghe thử!"
Hách Liên Trần có hơi nghẹn lời, hắn chỉ muốn nhanh nhanh thoát tội, hiện tại bảo hắn tìm cách, làm sao hắn nghĩ ra được? Thấy Hoàng đế lạnh lùng như vậy với Tứ Vương gia ngày thường ngài sủng ái nhất, đám đại thần quỳ đầy đất không dám ngẩng đầu, hành động này của Tứ Vương gia đúng là quá phận, giấu diếm ôn dịch không báo là tội khi quân, không biết hôm nay Hoàng đế sẽ làm gì Tứ Vương gia. Bỗng nhiên một giọng nữ thanh thúy truyền ra từ trong đám người:
"Khởi bẩm phụ hoàng, thần tức có biện pháp giải quyết ôn dịch."
Đám người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Vương phi Lãnh Ly bên cạnh Ngũ Hoàng tử Hách Liên Hiên ngẩng đầu, thẳng lưng tự tin nói với Hoàng thượng. Nghe được tiếng thì thầm thảo luận, Hoàng đế nhìn chằm chằm Lãnh Ly, không biết trong lòng là cảm giác gì.Một đám hoàng tử và quần thần thế mà cũng không bằng một tiểu nữ tử can đảm, quả là làm cho người ta tức giận.
"Ngươi có phương pháp gì, nói ra đi." Hoàng đế đưa tay ra hiệu Lãnh Ly cứ việc nói, đám đại thần trong triều tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Từ trước đến nay nữ tử không được can thiệp triều chính, hôm nay Hoàng đế để Lãnh Ly trước mặt quần thần thảo luận cách giải quyết ôn dịch, điều này không hợp lẽ thường, nhưng dưới cơn thịnh của hoàng thượng bọn họ không nói lời nào, chỉ nghe Lãnh Ly tỉnh táo phân tích tình huống.
"Vào mùa đông ôn dịch lẽ ra không nên lan rộng như thế, lần này thời gian ủ dịch quá dài, ngoài ra còn do ập đến quá nhanh nên mới dẫn đến ôn dịch tràn lan, lại không khống chế kịp thời, nhưng hiện tại vẫn còn kịp."
Lãnh Ly vừa phân tích tình hình ôn dịch vừa không quên cường điệu việc Hách Liên Trần kéo dài không báo, Hách Liên Trần nắm chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết lên, nhưng cũng đành phải cúi đầu nghe Lãnh Ly cố ý trách móc mình.
"Theo thần tức trước hết phong tỏa toàn bộ nơi có dịch bệnh, bách tính tới gần khu ôn dịch đều có khả năng bị lây nhiễm, bởi vậy chỉ có phong tỏa khu ôn dịch mới có thể ngăn chặn nguy cơ lây nhiễm. Lại để mỗi nơi chừa ra một khu vực để cách ly, đưa người đã gặp người bệnh đến đó, bách tính khỏe mạnh trong vùng ôn dịch sẽ có thể giảm bớt tỉ lệ lây nhiễm. Cách ly đồng thời để đại phu phát thuốc chữa bệnh, có chữa trị hoặc là miễn dịch, mới có thể làm ôn dịch lắng xuống."
Cách của Lãnh Ly cũng không phải là phương pháp cao minh gì, nhưng quan trọng nhất đó là cách ly, tình hình ôn dịch trước đó tràn lan như vậy cũng bởi Hách Liên Trần không cách ly hiệu quả mới dẫn đến tình huống nghiêm trọng hiện tại. Cho dù thế nào, trong tình huống này mà nàng có thể nhanh chóng phân tích đồng thời đưa ra phán đoán đúng đắn, đều đủ để người khác bội phục.
"Vậy trẫm liền phong Ngũ vương gia là Tuyên Uy tướng quân, thượng tứ phẩm." Hách Liên Trần bên dưới nghe được ban thưởng của Hoàng đế, hận đến hai mắt như muốn nhỏ ra máu, Hách Liên Hiên không có gì cả mà hắn vốn không để trong mắt, chỉ coi là quả hồng mềm, không nghĩ tới từ sau khi cưới nữ nhi của Lãnh Thiệu lại dần dần được Lãnh Thiệu giúp đỡ, thậm chí hiện tại còn được phong quan võ, về sau nếu có thêm quân công, khó đảm bảo những người đang ủng hộ hắn trong triều sẽ không quay lại cắn ngược. Nhưng Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, đã hạ lệnh là không có cách nào thu hồi, xem ra sau này hắn càng phải đề phòng Hách Liên Hiên nhiều hơn.
Hoàng đế lại hỏi: "Thế vì sao ái khanh muốn tuyết liên ngàn năm?"
Trong triều đương nhiên có không ít người biết trước đây nhi tử Lãnh Thiệu - Lãnh Phong bị hủy hai mắt, nghe nói đã dùng nhiều loại quý hiếm dị thảo cũng không thể trị khỏi hoàn toàn, mà kẻ đầu têu chính là Ngũ Hoàng tử phi, cũng là yêu nữ nhà Lãnh Tướng quân. Tuyết liên ngàn năm khó mà lấy được, trong quốc khố chỉ có hai đóa, đều do Hung Nô cống nạp nhiều năm trước. Lãnh Thiệu chắp tay nói qua loa: "Khuyển tử bị bệnh lạ làm mù hai mắt, thần muốn tuyết liên để chữa trị cho hắn."
Trước Lãnh Ly rời Chùy Thành hồi kinh đã đặc biệt nói cho Lãnh Thiệu, hai mắt của Lãnh Phong chỉ có tuyết liên ngàn năm mới cứu được, không đến nửa năm liền có thể khôi phục, chỉ có điều, nàng cũng đạt thành một cuộc giao dịch với Lãnh Thiệu, để Lãnh Thiệu đặc biệt yêu cầu một chức quan cho Hách Liên Hiên.
Ban đầu Lãnh Thiệu đã định bẩm báo lên công trạng của Hách Liên Hiên, lại thêm Lãnh Ly trái ngược với thái độ trước đó nói cho ông biện pháp chữa trị, ông liền mừng rỡ thuận nước đẩy thuyền. Mặc dù Lãnh Phong và Lãnh Sương Linh từ nhỏ được mình cưng chiều, nhưng chung quy tính cách bướng bỉnh lại không biết kiêng kị, bây giờ nghĩ lại bị Lãnh Ly giáo huấn hẳn là rút được kinh nghiệm xương máu, sau khi trải qua chuyện này nếu khiêm tốn được đôi chút, chỉ có lợi chứ không có hại. Năm đó ông chuộc mẫu thân Lãnh Ly từ thanh lâu về tướng quân phủ, là thích tính cách không tranh quyền thế của nàng, đáng tiếc nàng lại sinh ra một đứa con gái đần độn, lúc ấy ông có hơi lạnh nhạt, thêm việc nàng ấy qua đời, nên liền xem nhẹ nữ nhi này nhiều năm, hiện tại mới thấy, dường như đây mới là chỗ dựa sau này của ông. Hoàng đế sau khi ban thưởng cho Lãnh Thiệu và Hách Liên Hiên thì tâm trạng rất tốt, hạ lệnh mười lăm tháng này trong cung tổ chức đại yến, vì hai người mở tiệc đón gió tẩy trần, chúng thần hô vạn tuế rồi bãi triều. Sau khi Hách Liên Hiên hồi kinh thì đến thẳng hoàng cung, hiện tại hạ triều một người một ngựa đi về Vương phủ, nghĩ đến Lãnh Ly ở Vương phủ chờ mình trở về, hắn nghĩ thôi đã thấy thoải mái từ tận tâm can. Lãnh Ly đang rửa mặt trong phòng, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hách Liên Hiên như một cơn gió xông tới ôm nàng vào lòng. Hắn chưa cởi thiết giáp, lóe lên ánh sáng lạnh băng nhưng trên mặt lại là tràn đầy ấm áp thỏa mãn.
"Ly Nhi, ta đã là quan tứ phẩm, sau này không còn là hoàng thân nhàn tản nữa. Về sau nếu có người ức hϊếp, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng!"
Nghe được những lời thì thầm của Hách Liên, trong lòng Lãnh Ly bỗng nhiên chua xót, đương nhiên nàng hi vọng Hách Liên Hiên có chức vị cao, tốt nhất là có thể ảnh hưởng đến địa vị Hách Liên Trần, thù hận không giờ phút nào không quấn lấy tâm nàng, chỉ mong một ngày Hách Liên Trần rơi xuống đáy cốc mặc nàng giày xéo, giống như là ngày ấy hắn ta khinh thường nàng, chà đạp nàng. Nhưng nam nhân trước mặt là một điều ngoài ý muốn trên con đường báo thù của nàng, hắn cho nàng tha thiết chân thành và ấm áp, dù hắn không giỏi ăn nói nhưng nhất cử nhất động đều quan tâm nàng, nàng lại lợi dụng hắn như vậy—— thật là không đúng? Mười lăm trăng tròn, trong ngự hoa viên bố trí tiệc rượu, đại yến quần thần và gia quyến, cung nữ cùng nội thị đi lại không ngừng, người người trong tay bưng mỹ thực ngự ban, trong lúc nhất thời ngự hoa viên ăn uống linh đình, ngọc dịch quỳnh tương nhân gian mỹ vị thu hết vào bụng. Mà Hách Liên Trần chỉ bưng một chén rượu trầm ngâm, bên kia mẫu phi hắn Liễu Quý phi gọi Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đến phía trước chủ tọa của Hoàng đế nhận ban thưởng của bà.
"Hiên Nhi cuối cùng đã được phong quan, Ly Nhi ở Vương phủ lo liệu trên dưới gọn gàng, phu thê các ngươi giúp đỡ lẫn nhau, cống hiến cho Đại Duyên quốc."
Liễu Quý phi tư thái cao quý, nâng tay ra hiệu cung nữ bưng lên lễ vật,
"Ngọc Như Ý này là cống phẩm của Miến Điện, được chạm khắc từ ngọc thạch nguyên khối, là vật quý khó tìm, bây giờ ban thưởng cho các ngươi, mong sau này phu thê đồng lòng."
Hách Liên Hiên biểu tình được sủng mà lo sợ nói: "Đa tạ Liễu mẫu phi ban thưởng!"
Lãnh Ly cũng cho Liễu Quý phi đầy đủ mặt mũi:
"Tâm ý mẫu phi đối với chúng nhi thần, chúng nhi thần nhóm vô cùng cảm kích, đương nhiên cẩn tuân sự dạy bảo của mẫu phi, cùng Vương gia dốc sức vì Đại Duyên!"
Hách Liên Trần rầu rĩ không vui, tự rót tự uống một chén lại một chén, Vân Tuyền ở bên cạnh sớm đã nhìn ra được sự sa sút của hắn, mắt thấy hắn ta sắp uống hết một bình rượu, cuối cùng nhịn không được lên tiếng:
"Vương gia, uống nhiều hại thân, mong người bảo trọng thân thể."
Hách Liên Trần quay đầu, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp của Vân Tuyền đập vào mắt hắn, nhìn nàng vì lo lắng cho hắn mà nhíu mày, Hách Liên Trần cảm thấy phiền muộn trong lòng hơi tan, đổi một sắc mặt ôn nhu:
"Sẽ nghe lời nàng."
Trong ngự hoa viên cảnh tượng hòa thuận, nhưng đằng sau lại là sóng ngầm mãnh liệt, Nhị Vương gia Hách Liên Mặc nhìn Hách Liên Hiên xuân phong đắc ý và Hách Liên Trần mượn rượu giải sầu, trong mắt lóe lên tia sáng không rõ ràng, hắn quay đầu phất tay ra hiệu cho nội thị sau lưng, nội thị gật đầu liền rời khỏi ngự hoa viên. Không lâu sau, một nội thị thϊếp thân bên người Hoàng đế tiến vào, ghé sát tai hoàng thượng bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng thượng, U Châu phái người đến báo, ở đó dùng phát ôn dịch, hiện tại ôn dịch bốn phía, đã mấy tháng chưa hết!"
Hoàng đế long nhan giận dữ: "Vì sao Tri phủ U Châu trì hoãn mấy tháng mới báo lên!"
Nội thị khúm núm ấp úng nói: "Tri phủ hắn nói Tứ Vương gia sai hắn xua đuổi dân chúng, nghiêm cấm tụ tập, ôn dịch tự nhiên sẽ tiêu tán, chỉ là hiện tại trong thành ôn dịch đã bắt đầu ảnh hưởng đến nơi khác, mười bốn châu phía tây đã có một nửa bị ôn dịch lan đến, Tri phủ kinh hoảng đành phải báo cáo lên..."
"Khốn nạn!" Hoàng đế vỗ long ỷ, ngự hoa viên vốn ầm ĩ tiếng người bỗng nhiên im ắng, trọng thần không biết chọc giận Hoàng thượng lúc nào, toàn bộ rời chỗ ngồi quỳ trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nghe Hoàng đế hạ chỉ.
"Tứ Vương gia, là ngươi bảo Tri phủ U Châu giấu diếm tình hình ôn dịch không báo phải không!"
Hoàng đế chỉ tay vào Hách Liên Trần mặt mày xanh xám đang quỳ,
"Trẫm để ngươi quản lý mười bốn châu phía tây, ngươi thì tốt rồi, giấu diếm không báo tình hình ôn dịch lớn như thế, cũng không đề ra nổi một cái phương pháp giải quyết, còn làm ôn dịch tràn lan đến mấy châu, không thèm đếm xỉa đến an nguy của lê dân bách tính, trẫm đã tin lầm ngươi!"
Hách Liên Trần cả kinh trong lòng, ôn dịch ở U Châu quả thực đã được mấy tháng, hắn chỉ coi đây là ôn dịch bình thường, dù sao trong mùa đông ôn dịch không phát tán nhanh chóng như mùa hè, chỉ xua đuổi dân chúng, nghiêm cấm tụ tập, lại thêm cách ly thì ôn dịch tự nhiên sẽ biến mất, sao bây giờ phát triển nghiêm trọng như vậy lại không có người báo cáo cho hắn? Bây giờ không phải lúc xét đến lũ thuộc hạ lơ là chủ quan, phụ hoàng đã chỉ trích hắn ngay trước mặt triều thần, hắn lập tức nhận sai rồi nghĩ biện pháp cứu vãn mới là thượng sách.Hách Liên Trần nghẹn ngào nói:
"Nhi thần biết sai rồi phụ hoàng, xin phụ hoàng cho nhi thần lập công chuộc tội, nhi thần nhất định xóa tan ôn dịch!"
Hoàng đế nghiêm mặt nói: "Xóa tan ôn dịch? Ngươi có biện pháp gì nói ra nghe thử!"
Hách Liên Trần có hơi nghẹn lời, hắn chỉ muốn nhanh nhanh thoát tội, hiện tại bảo hắn tìm cách, làm sao hắn nghĩ ra được? Thấy Hoàng đế lạnh lùng như vậy với Tứ Vương gia ngày thường ngài sủng ái nhất, đám đại thần quỳ đầy đất không dám ngẩng đầu, hành động này của Tứ Vương gia đúng là quá phận, giấu diếm ôn dịch không báo là tội khi quân, không biết hôm nay Hoàng đế sẽ làm gì Tứ Vương gia. Bỗng nhiên một giọng nữ thanh thúy truyền ra từ trong đám người:
"Khởi bẩm phụ hoàng, thần tức có biện pháp giải quyết ôn dịch."
Đám người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Vương phi Lãnh Ly bên cạnh Ngũ Hoàng tử Hách Liên Hiên ngẩng đầu, thẳng lưng tự tin nói với Hoàng thượng. Nghe được tiếng thì thầm thảo luận, Hoàng đế nhìn chằm chằm Lãnh Ly, không biết trong lòng là cảm giác gì.Một đám hoàng tử và quần thần thế mà cũng không bằng một tiểu nữ tử can đảm, quả là làm cho người ta tức giận.
"Ngươi có phương pháp gì, nói ra đi." Hoàng đế đưa tay ra hiệu Lãnh Ly cứ việc nói, đám đại thần trong triều tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Từ trước đến nay nữ tử không được can thiệp triều chính, hôm nay Hoàng đế để Lãnh Ly trước mặt quần thần thảo luận cách giải quyết ôn dịch, điều này không hợp lẽ thường, nhưng dưới cơn thịnh của hoàng thượng bọn họ không nói lời nào, chỉ nghe Lãnh Ly tỉnh táo phân tích tình huống.
"Vào mùa đông ôn dịch lẽ ra không nên lan rộng như thế, lần này thời gian ủ dịch quá dài, ngoài ra còn do ập đến quá nhanh nên mới dẫn đến ôn dịch tràn lan, lại không khống chế kịp thời, nhưng hiện tại vẫn còn kịp."
Lãnh Ly vừa phân tích tình hình ôn dịch vừa không quên cường điệu việc Hách Liên Trần kéo dài không báo, Hách Liên Trần nắm chặt hai tay, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết lên, nhưng cũng đành phải cúi đầu nghe Lãnh Ly cố ý trách móc mình.
"Theo thần tức trước hết phong tỏa toàn bộ nơi có dịch bệnh, bách tính tới gần khu ôn dịch đều có khả năng bị lây nhiễm, bởi vậy chỉ có phong tỏa khu ôn dịch mới có thể ngăn chặn nguy cơ lây nhiễm. Lại để mỗi nơi chừa ra một khu vực để cách ly, đưa người đã gặp người bệnh đến đó, bách tính khỏe mạnh trong vùng ôn dịch sẽ có thể giảm bớt tỉ lệ lây nhiễm. Cách ly đồng thời để đại phu phát thuốc chữa bệnh, có chữa trị hoặc là miễn dịch, mới có thể làm ôn dịch lắng xuống."
Cách của Lãnh Ly cũng không phải là phương pháp cao minh gì, nhưng quan trọng nhất đó là cách ly, tình hình ôn dịch trước đó tràn lan như vậy cũng bởi Hách Liên Trần không cách ly hiệu quả mới dẫn đến tình huống nghiêm trọng hiện tại. Cho dù thế nào, trong tình huống này mà nàng có thể nhanh chóng phân tích đồng thời đưa ra phán đoán đúng đắn, đều đủ để người khác bội phục.
Danh sách chương