Nguyên Tân Vương ở một bên nhìn thấy khẽ lắc đầu, đã sớm nghe nói Ngũ vương gia đần độn, không nghĩ tới hắn lại vô dụng như vậy, may mắn cưới được một vị Vương phi thông tuệ, nếu không còn không biết hắn đã thành cái dạng gì rồi.

Mà Nguyên Tân Vương không nghĩ tới chính là, đây là Hách Liên Hiên cố tình muốn cho Nguyên Tân Vương có ấn tượng không tốt về mình. Chính vì hắn trong lòng mọi người vốn là một kẻ ngu ngốc nhu nhược, bây giờ vừa lập được một chút công lao khiến người khác chú ý, cho nên mới không thể bộc lộ tài năng quá sớm. Hắn cũng thật sự là may mắn khi cưới Lãnh Ly, để Lãnh Ly thay hắn gánh vác mọi chuyện, nếu không có nàng hắn thật đúng là không biết tiếp theo nên làm thế nào mới tốt.

"Xin hỏi Nguyên Tân Vương, thủy quái gần đây xuất hiện ở Đông Hải rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Nguyên Tân Vương vuốt vuốt râu, sắc mặt cũng có chút không hiểu: "Nhắc tới cũng kỳ quái, bản vương trấn thủ Đông Hải cũng vài chục năm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy thủy quái, vốn cho rằng là có người tung tin đồn nhảm, không nghĩ tới ngay tại mấy tháng trước nơi đây thật sự đã xuất hiện thủy quái. Bản vương hoài nghi là có người cố ý gây ra chuyện này"

Lãnh Ly nghe xong trong lòng cảm thấy có hứng thú: "Ồ? Nguyên Tân Vương vì sao lại cho rằng như vậy?"

Nguyên Tân Vương đầu tiên là nhìn thoáng qua Hách Liên Hiên đã sớm mất kiên nhẫn một cái, âm thầm thở dài một hơi sau đó mới hướng Lãnh Ly nói: "Vương phi có chỗ không biết, dân chúng Đông Hải từ xưa đã có một Truyền Thuyết, nói là trong đông hải có một loại thủy quái, thân có cánh, miệng có răng nanh, chính là do người bị hàm oan mà chết biến thành. Bản vương luôn luôn không tin những lời nói vô căn cứ này, ai nghĩ đến mấy tháng trước, đột nhiên có thủy quái gây ra tai họa cho ngư dân, theo người còn sống sót nói lại, những con thủy quái này hình dạng so với trong truyền thuyết vô cùng giống nhau, mà những thủy quái này ở trong nước có tốc độ cực nhanh, thuyền đánh cá bình thường đều không phải là đối thủ của chúng. Bản vương xưa nay không tin quỷ thần nên cảm thấy đây là có người cố ý mà làm ra"

Hách Liên Hiên nắm lấy tay Lãnh Ly, có chút sợ nói: "Ly nhi, chúng ta vẫn là trở về đi. Ta không muốn tra cái gì thủy quái, sau này phụ hoàng nếu hỏi đến chúng ta tùy tiện tìm một lý do thoái thác là được"

Nguyên Tân Vương lần nữa thở dài một hơi.

Lãnh Ly vỗ vỗ tay Hách Liên Hiên, ôn nhu an ủi: "Hiên, ngươi đừng sợ, chúng ta hiện tại ở trên mặt đất, những con thủy quái này sẽ không thể làm hại chúng ta, lại nói, còn có ta ở đây mà"

Nguyên Tân Vương gật gật đầu, không hổ là nữ nhi của Lãnh Thiệu Lãnh tướng quân, quả nhiên là can đảm hơn người, chỉ tiếc là đã gả cho Ngũ Vương gia, nghe nói Hoàng Thượng luôn luôn coi trọng Tam Vương gia, mà mẫu phi của Tam Vương gia lại là Liễu Quý Phi, nếu nha đầu trước mắt có thể gả cho Tam Vương gia, Tam Vương gia tất nhiên sẽ dễ dàng chiến thắng trong cuộc chiến tranh giành hoàng vị.

Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, nha đầu này vậy mà lại bị gả cho Ngũ Vương gia. Chẳng qua như vậy cũng tốt, nghe nói Tam Vương gia sắp cưới đích nữ của Vân Tương làm vương phi, cũng coi là có thêm một thế lực lớn.

"Nguyên Tân Vương, ngài đã từng thấy qua lũ thủy quái kia chưa?"

Nguyên Tân Vương lắc đầu, "Những này thủy quái tới không thấy hình đi không thấy bóng, trừ những người sống sót trở về, căn bản cũng không có người thấy tận mắt"

Lãnh Ly cũng rơi vào trong trầm tư, hai người đều không nói thêm gì nữa, Hách Liên Hiên thừa cơ nói: "Xem hôm nay sắc cũng đã muộn, Ly nhi, chúng ta liền để ngày khác hỏi kĩ lại chuyện này đi, về sớm một chút đi ngủ, có được hay không?"

Hách Liên Hiên cũng không phải quá mệt mỏi, chỉ là hắn biết mấy ngày nay ngồi xe ngựa vất vả, trông sắc mặt Lãnh Ly có chút không được thoải mái, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ nàng sẽ không chịu được mà sinh bệnh.

Thấy thực tế hỏi cũng không được gì, Lãnh Ly cũng chỉ đành cùng Nguyên Tân Vương cáo từ, kéo Hách Liên Hiên trở lại phòng.

Kỳ thật Lãnh Ly mình cũng có chút không chống đỡ nổi. Cơ thể này cũng quá yếu rồi đi, mặc dù khả năng dùng độc là vẫn còn nhưng thể chất này của nàng quả thực là không thích hợp làm mấy chuyện tiêu tốn thể lực.

Hai người vừa nằm xuống giường, Lãnh Ly liền có chút mơ hồ. Khí hậu Đông Hải cùng kinh thành rất không giống nhau, nơi này thuộc vùng đất đại hàn, mặc dù chăn đệm rất dày, trong phòng còn để lò sưởi, trong chăn cũng dùng bình nước nóng sưởi qua, nhưng Lãnh Ly vẫn cảm thấy lạnh, thân thể liền không tự chủ được dịch gần về phía lò sưởi một chút.

Cảm giác được Lãnh Ly co rúm lại, Hách Liên Hiên dứt khoát duỗi tay ra, đem Lãnh Ly ôm vào lòng: "Ly nhi, ta có một vấn đề rất hiếu kì"



Lãnh Ly hai mắt đã khép lại, thân thể được Hách Liên Hiên ôm lấy, trong lòng cũng rất thỏa mãn, lúc này liền như mèo con lười biếng, mơ mơ màng màng nói: "Vấn đề gì?"

Hách Liên Hiên nghiêng nghiêng chống người lên, nhìn giai nhân trong lòng, khẽ cười nói: "Ly nhi, ngươi biết ngươi vì sao lại mang họ Lãnh không?"

Lãnh Ly trong lòng giật mình một cái, chẳng lẽ Hách Liên Hiên đã phát hiện cái gì? Sẽ không, chuyện nàng là A Khí trên đời này chỉ có một mình nàng biết.

Hoặc là nói Hách Liên Hiên biết thân thế thật sự của Lãnh Ly? Lãnh Ly tỉnh cả ngủ, hai mắt mặc dù vẫn là nhắm chặt, kỳ thật toàn bộ người cũng đã thanh tỉnh lại: "Vì cái gì a?"

Hách Liên Hiên liền đắc ý cười nói: "Ly nhi ngốc quá! Cái này cũng không biết! Ôi ôi, ta sẽ nói với ngươi, bởi vì Ly nhi lạnh quá a, cho nên mới họ Lãnh a!"

Lãnh Ly lập tức không nhịn được "Phốc" một tiếng cười lớn, lập tức xoay người lại, đôi tay nhỏ dùng sức đẩy Hách Liên Hiên: "Ha, Hiên, ngươi học thói xấu! Vậy mà lại trêu ghẹo ta!"

Hách Liên Hiên cười lớn bắt lấy tay Lãnh Ly, đặt ở trong lồng ngực nhẹ nhàng vuốt ve, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm Lãnh Ly: "Ly nhi, ta nguyện ý làm lò sưởi cho nàng cả đời"

Lãnh Ly hốc mắt lập tức liền cảm thấy ướŧ áŧ, ngàn vạn lời đều ngăn ở lồng ngực của mình, cái gì cũng không thể nói ra, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Nhìn thấy Lãnh Ly xấu hổ, Hách Liên Hiên bụng dưới một trận khô nóng, không kịp suy nghĩ nhiều cái gì, Hách Liên Hiên cúi người đem môi của mình dán lên môi Lãnh Ly.

Tập kích xảy ra bất ngờ khiến Lãnh Ly không kịp phòng bị, đôi môi nhỏ vô ý khẽ mở, Hách Liên Hiên thừa cơ cạy mở hàm răng Lãnh Ly, dùng lưỡi của mình quấn lấy lưỡi đối phương, hương thơm chỉ một thoáng liền tràn ngập khoang miệng Hách Liên Hiên.

Hai người cứ như vậy trải qua một đêm kiều diễm phong quang vô hạn, sáng sớm Lãnh Ly có chút không dậy nổi, vốn là mấy ngày ngựa xe vất vả, lại thêm tối hôm qua. . . Lãnh Ly quả thực muốn đánh Hách Liên Hiên một trận.

Sáng sớm tỉnh lại Hách Liên Hiên vẫn là như cũ không có ở bên người, Lãnh Ly được cung nữ hầu hạ rửa mặt mới miễn cưỡng rời giường, toàn thân đau nhức vô cùng, trên cổ càng còn có mấy vết hôn ngân do Hách Liên Hiên hôm qua để lại.

Lãnh Ly nhìn qua một chút liền thở dài, nàng sao có thể mang theo những vết tích này ra đường chứ.

"Ly nhi lười biếng, nàng tỉnh dậy rồi sao?"

Hách Liên Hiên tinh thần dường như rất tốt, hướng về phía Lãnh Ly cười không ngừng.

Lãnh Ly lúc này hận không thể đem Hách Liên Hiên đập cho một trận, chỉ vào vết tích trên cổ mình, thẹn thùng quát Hách Liên Hiên: "Ngươi xem! Đây đều là do ngươi hại! Ta hôm nay sao có thể ra ngoài a!"

Hách Liên Hiên một mặt ngây thơ, xích lại gần Lãnh Ly nhìn một chút, sau đó sờ sờ tóc, ngượng ngùng cười nói: "Ly nhi, cái này làm sao có thể trách ta a? Là ngươi đêm qua một mực nói "Còn muốn". . ."



"Ngậm miệng!"

Lãnh Ly thẹn quá hoá giận, quay lại ngồi lên giường.

Hách Liên Hiên lại cảm thấy Lãnh Ly như vậy rất đáng yêu, không còn hình ảnh nữ cường ngoan độc mọi khi, hình ảnh Lãnh Ly thẹn thùng thiếu nữ lại càng say đắm lòng người.

"Ly nhi, ngươi giận ta sao?" Hách Liên Hiên ngồi bên cạnh Lãnh Ly, nắm lấy hai tay Lãnh Ly, tỏ ra đáng thương nhìn y.

Lãnh Ly thở dài một hơi, nàng cũng không phải là thật sự giận Hách Liên Hiên, chỉ là vì hôm nay không có cách nào đi ra ngoài điều tra chuyện thủy quái nên có chút sốt ruột. Aizz... được rồi, chuyện thủy quái ngày mai đi điều tra cũng được, dù sao cách đại thọ Nguyên Tân Vương còn hơn hai mươi ngày nữa, chậm rãi điều tra nghe ngóng cũng được.

"Hiên, ta cũng không có giận ngươi, chỉ là. . ."

Hách Liên Hiên hưng phấn cắt ngang lời Lãnh Ly: "Ly nhi không giận ta là được rồi!"

Hắn vốn là không muốn để Lãnh Ly trong lúc này đi điều tra cái gì thủy quái, bởi vì Lãnh Ly đối với Hách Liên Trần vẫn là có quan hệ mờ ám, Hách Liên Hiên hiện tại còn chưa thể hoàn toàn tín nhiệm Lãnh Ly. Chuyện thủy quái trước cứ để Thanh Phong tra qua một lượt, sau đó mới có thể yên tâm để Lãnh Ly tùy ý điều tra.

Lãnh Ly lại muốn đem tất cả lợi hại trong chuyện này đều phân tích cho Hách Liên Hiên nghe một lượt, Hách Liên Hiên mặc dù rất đơn thuần nhu nhược, nhưng dù sao cũng là một Vương Gia, một ngày nào đó phải gánh vác công việc quốc gia đại sự.

"Hiên, ngươi nghe ta nói, chuyện làm rõ vấn đề thủy quái cực kì cấp bách, nếu bây giờ chúng ta chậm trễ một ngày, lão bách tính tổn thất liền sẽ kéo dài thêm một ngày. . ." Lãnh Ly trên mặt tràn đầy lo lắng, đôi mày liễu cũng nhíu lại thật sâu.

Hách Liên Hiên lập tức lấy lòng nói: "Ly nhi, những chuyện này ta đều biết, không bằng hôm nay Ly nhi đợi trong phòng, ta sẽ thay nàng đi điều tra, có được hay không?"

Lãnh Ly ánh mắt sáng lên, mặc dù biết Hách Liên Hiên chưa hẳn có thể tìm hiểu được cái gì, nhưng là Hách Liên Hiên chỉ cần có lòng đi làm việc liền có thể thấy hắn đã bắt đầu trưởng thành hơn trước.

"Tốt, vậy ngươi cẩn thận một chút, sớm trở về, ta chờ ngươi về cùng nhau dùng bữa"

Hách Liên Hiên dùng sức gật gật đầu, sau đó liền đi ra cửa.

Ra khỏi Vương phủ, Hách Liên Hiên đầu tiên là cà lơ phất phơ đi khắp nơi trên đường cái, sau đó thừa dịp không có người chú ý, nhanh chóng rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Thanh Phong đã sớm chờ ở trong ngõ nhỏ, lúc này liền hướng phía Hách Liên Hiên

hành lễ: "Chủ tử"

Hách Liên Hiên khoát khoát tay, ra hiệu Thanh Phong không cần đa lễ, lạnh nhạt nói: "Chuyện của Thanh Trúc tra được những gì rồi?"

"Hồi chủ tử, đám người hắc y nhân kia đã bị diệt khẩu hoàn toàn"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện