Hách Liên Hiên đột nhiên nắm chặt song quyền! Những người này động tác cũng thật là nhanh!
"Nhưng có biết hắc y nhân đó đi nơi nào cuối cùng, trên đường từng gặp những ai?"
Thấy Hách Liên Hiên nổi cơn thịnh nộ, Thanh Phong âm thanh càng ngày càng âm trầm: "Hồi chủ tử, những người đi cùng đều bị diệt khẩu. Thanh Ảnh đến một căn nhà của thường dân đã phát hiện thi thể của bọn hắc y nhân kia. Căn nhà kia Thanh Ảnh cũng đi điều tra , theo chủ nhân căn nhà nói mấy tháng trước đã từng có người hướng bọn hắc y nhân thuê qua căn nhà này, nhưng là ai họ cũng không rõ ràng."
Hách Liên Hiên giương tay lên, Thanh Phong lập tức liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thật sự là sóng trước chưa yên sóng sau đã tới!
Trở lại Vương phủ, Lãnh Ly đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, cười nhẹ nhàng mà tiến đến nghênh đón Hách Liên Hiên: "Hiên, thế nào, tra ra cái gì không a?"
Hách Liên Hiên có chút uể oải lắc đầu, đương nhiên uể oải này cũng không phải là giả vờ.
Lãnh Ly đau lòng dựa vào bờ vai Hách Liên Hiên. Nàng cũng không trông cậy vào Hách Liên Hiên thật sự có thể tra ra cái gì, nhưng là chí ít Hách Liên Hiên nguyện ý đi thăm dò chuyện này, cái này nói rõ Hách Liên Hiên vẫn mong muốn trở thành Vương Gia tốt.
Ngày thứ hai, Lãnh Ly vẫn là quyết định tự mình đi tìm hiểu chuyện này, dặn dò Hách Liên Hiên xong, Lãnh Ly thay đổi nam trang, cưỡi ngựa đi đến bờ biển.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Ly đến bờ biển. Biển cả xanh thẳm mênh mông bát ngát ở trước mắt khiến lãnh ly trải dài mở rộng, nơi xa buồm trắng điểm điểm, có thuyền đánh cá dưới ánh mặt trời làm việc, các ngư dân phụ xướng trầm bổng,màu sắc tráng lệ.
Lãnh Ly xuống ngựa, để con ngựa tùy ý di chuyển, nàng đưa roi thúc ngựa dạo chơi đến bên bờ biển, xoay người nhặt lên những vỏ sò còn sót lại trên bờ biển, sau đó hít vào một hơi thật dài.
Nếu không phải nghe được Nguyên Tân Vương nói, Lãnh Ly vô luận như thế nào đều không tưởng tượng ra được dưới mặt biển yên tĩnh vậy mà lại có thủy quái làm nhiều việc ác.
" tiểu thư nhà ai gan lớn như thế, một mình đến bãi biển, chẳng lẽ không sợ thủy quái đột nhiên xông tới sao?".
Lãnh Ly xoay người, đứng phía sau là một nam tử mang theo mặt nạ thanh ngọc, thân hình cao lớn, hai tay chắp sau lưng, rất có hứng thú nhìn kỹ Lãnh Ly.
Nam tử này xuất hiện lúc nào, Lãnh Ly vậy mà một điểm phát hiện đều không có. Xem ra võ công của người này tu vi thực sự là cao thâm khó rò.
Mà để Lãnh Ly càng thêm hiếu kì chính là rõ ràng nàng đã cải trang thành nam nhân, nam tử trước mắt đến cùng làm thế nào nhận ra thân phận nữ nhi của nàng đây?.
"Ngươi là ai?" Lãnh Ly tay phải đã xiết chặt túi thơm bên hông, cả người đều khẩn trương, phòng bị nam tử trước mặt mà đột nhiên phát động tập kích.
Nam tử kia nhìn ra động tác của Lãnh Ly, lập tức liền cười nói: "Cô nương tuyệt đối không được xúc động, tại hạ cởi mặt nạ xuống là được".
Sau đó, nam tử liền nhẹ nhàng đem mặt nạ thanh ngọc cởi xuống.
"Là ngươi!"
Lãnh Ly nghẹn ngào kêu lên, nguyên lai nam tử này chính là vị công tử lần trước gặp tại vùng ngoại ô kia!
Trách không được hắn nhận ra mình.
Lãnh Ly hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đến cùng là ai, làm sao cũng tới nơi này?"
Nam tử hoàn toàn bày ra mặt mày tà mị, có một loại mị hoặc nói không nên lời: "Tại hạ vân du tứ phương, bốn biển là nhà, tự nhiên nơi nào đều có thể đi, nơi này cũng không phải địa bàn của cô nương, vì sao cô nương có thể đến, tại hạ đến không được?"
"Ngươi!"
Lãnh Ly bị nghẹn nói không ra lời, đành phải hừ lạnh một tiếng, dạo chơi xa, không muốn tiếp tục để ý nam tử.
Ai biết nam tử lại đuổi theo: "Tại hạ tên Khanh Nho, xin hỏi quý danh cô nương?"
Lãnh Ly nhìn sang nam tử, trong lòng thực sự là không nghĩ nhiều cùng hắn tiếp xúc. Sự tình lần trước trong lòng Lãnh Ly lưu lại quá nhiều nghi vấn. Mới đầu Lãnh Ly còn tưởng rằng Khanh Nho là Hách Liên Hiên, về sau loại trừ khả năng này, đáy lòng Lãnh Ly liền có chút không chào đón Khanh Nho, một cái nam nhân có dáng dấp yêu mị như thế, cũng không là một chuyện tốt.
Huống chi Lãnh Ly hiện tại còn có chuyện trọng yếu hơn muốn đi làm. Lãnh Ly từ đầu đến cuối còn nhớ rõ mục đích của mình sống lại, chính là vì báo thù! Nàng muốn đem những người kia thiếu nàng đời trước toàn bộ đều đòi lại!
Khanh Nho còn theo đuổi không bỏ, đột nhiên từ đâu xông ra bốn người áo xám, quơ đại đao hướng về phía bọn họ!
"Thật là kỳ quái, vì cái gì mỗi lần đụng phải cô nương, đều sẽ gặp được thích khách?"
Khanh Nho phủi tay, giả vờ như vô ý mà hỏi thăm.
Lãnh Ly lại là nắm chặt nắm đấm, không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì nàng nhận biết được mấy người áo xám này!
Không sai, đây là thủ hạ của Hách Liên Trần!
Nếu như nói Lãnh Ly không có chút nào biết lai lịch của người móc câu, thế nhưng Lãnh Ly là rất quen thuộc mấy người áo xám này. Ở kiếp trước bên người Hách Liên Trần , Lãnh Ly cả ngày lẫn đêm nhìn xem những người xám tro này thao luyện, làm sao có thể không biết đây là thuộc về tâm phúc bên người Hách Liên Trần—— người vô ảnh đâu? Xem ra nàng ngược lại gây hấn với Hách Liên Trần, để Hách Liên Trần vậy mà đến muốn đem tâm phúc của mình phái ra gϊếŧ nàng!
Chẳng qua Lãnh Ly nhớ kỹ người xám tro từng người võ công đều rất lợi hại, nhất là một thanh đại đao đùa bỡn giọt nước không lọt , người bình thường căn bản cũng không phải là đối thủ của người xám tro này, mà trước mắt Khanh Nho lại có thể lấy một địch bốn, hơn nữa còn không cần tốn nhiều sức, liền đem người vô ảnh đánh chạy, cũng không phải nhân vật đơn giản gì.
"Khanh Nho, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lãnh Ly từ chối sự giúp đỡ của Khanh Nho, một mặt đầy sát khí. Hách Liên Trần quỷ kế đa đoan, Lãnh Ly không xác định tên gia hỏa Khanh Nho đến cùng phải hay không là người Hách Liên Trần phái tới tiếp cận nàng. Bây giờ bên người nàng còn có Hách Liên Hiên, hơi không cẩn thận, rất có thể sẽ đem Hách Liên Hiên cũng lôi xuống nước.
Khanh Nho người này toàn thân cao thấp đều không có chút sát khí nào,khiến người ta cảm giác không tranh quyền thế ôn nhuận như ngọc, nhìn ra Lãnh Ly hoài nghi hắn, hắn vậy mà cũng không sinh khí, chỉ nhẹ lay động quạt xếp, nhàn nhạt cười nói: "Giúp cho ngươi."
Lãnh Ly nhướng mày liễu: "Giúp thế nào?"
"Ba" một tiếng, Khanh Nho khép lại quạt xếp, thở dài nói: "Không biết."
Lãnh Ly khinh miệt cười một tiếng: "Vì sao muốn giúp ta?"
Khanh Nho giơ lên quạt xếp, hư hư chỉ chỉ nước biển, nói: "Vì thủy quái này, vì bá tánh thiên hạ, cho nên tại hạ muốn giúp người."
Khanh Nho này mở miệng vì đại nghĩa thiên hạ, Lãnh Ly chỉ sợ hắn nói một đằng làm một nẻo, ra vẻ đạo mạo, kết quả lại là một Hách Liên Trần khác, trong lòng liền chỉ tin hắn ba phần, như cũ lạnh lùng nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"
"Tại hạ không biết." Khanh Nho đáy mắt hiện lên một chút do dự.
Một tia do dự này vừa lúc để Lãnh Ly bắt được, Khanh Nho đang nói láo!
Hắn biết rất rõ thân phận của nàng, lại muốn nói dối không biết, khẳng định phía sau còn có ẩn tình. Lãnh Ly lập tức liền quyết định về sau nhất định phải cẩn thận đề phòng Khanh Nho.
"Ngươi đã không biết thân phận của ta, vì cái gì ba phen mấy bận trợ giúp ta?"
Khanh Nho mở ra quạt xếp, ở trước mắt nhẹ nhàng lay động: "Bởi vì ta nhìn cô nương là một người tốt a."
Lãnh Ly cười lạnh nói: "Có đôi khi mặt ngoài sự thật cũng không nhất định chính là chân tướng".
Dứt lời, Lãnh Ly cũng không tiếp tục để ý tới Khanh Nho, chỉ ném câu nói tiếp theo: "Ngươi thật muốn giúp ta tra ra thủy quái, ngày mai giờ Thìn ở nơi này chờ ta."
Trở lại Vương phủ, Hách Liên Hiên lại không ở đây, Thu Hà bẩm báo nói: "Vương phi điện hạ, Ngũ Vương Gia vừa rồi đã ra ngoài, nói là đi ngao du."
Lãnh Ly gật đầu, thay đổi nữ trang, vừa thay xong quần áo, Hách Liên Hiên liền vào cửa, sau lưng lại còn mang theo một nữ tử chưa từng gặp mặt.
Lãnh Ly cẩn thận dò xét nữ tử này, tướng mạo lại có mấy phần giống Thanh Ảnh hoa khôi thanh lâu.
Lãnh Ly lập tức liền cảnh giác lên, nghi ngờ hỏi Hách Liên Hiên: "Nữ nhân này là ai?"
Hách Liên Hiên gãi đầu một cái, có vẻ rất xấu hổ: "Ly Nhi, vừa rồi ta ở trên đường cái, nhìn thấy có người bán mình táng cha, cảm thấy nàng rất đáng thương, liền mua trở về."
Lúc này Thu Hà đã xuống dưới truyền cơm, Hách Liên Hiên liền lại đỏ mặt nói ra: "Mặc dù phụ hoàng đối với ta rất tốt, nhưng chung quy ta luôn cảm thấy nàng nên có a hoàn của mình".
Lãnh Ly thoáng chốc liền hiểu rõ ý tứ Hách Liên Hiên. Hách Liên Hiên mặc dù nhu nhược gan ít một chút, nhưng là kỳ thật không có đần chút nào. Hoàng Thượng vì sao lại đơn độc phái Xuân Yến, Thu Hà cũng một chút gã sai vặt tới, kỳ thật không chỉ là vì nể mặt mũi Liễu Quý Phi trợ giúp Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly mau chóng ở trong vương phủ dựng nên uy tín, còn có ý tứ giám thị bí mật Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên.
Hoàng Thượng bây giờ đang là tráng niên, mặc dù cũng rất hi vọng các con của mình đều rất có tiền đồ, nhưng lại tuyệt đối không muốn nhìn thấy các con vì tranh vị mà vụиɠ ŧяộʍ làm ra việc hại nhau. Mặc dù Hách Liên Hiên trước kia trong các hoàng tử không có chút nào nổi bật, nhưng trải qua mấy lần sự kiện về sau, Hách Liên Hiên đã dần dần bộc lộ tài năng.
Nhất là lúc cưới Lãnh Ly về sau. Lãnh Ly là Lãnh Thiệu nữ nhi, Lãnh Thiệu tự nhiên cũng sẽ trợ giúp Hách Liên Hiên, đây có lẽ là điều Hoàng Thượng không muốn thấy hiện tại. Cho nên Hoàng Thượng khẳng định sẽ xếp vào bên trong Vương phủ một chút tai mắt của mình.
Lãnh Ly gả vào Vương phủ, căn bản không hề mang nha đầu thân thiết, Hách Liên Hiên lại càng không cần phải nói, trước kia Vương phủ trên cơ bản chính là người Liễu Quý Phi, hiện tại Hoàng Thượng lại thu xếp người vào, vợ chồng bọn họ tại Vương phủ xem như tứ cố vô thân.
Trước mắt bé gái này thân thế mồ côi trong sạch, vừa vặn có thể bồi dưỡng thành người mình.
Lãnh Ly gật đầu, xem như nhận lấy bé gái mồ côi này, bé gái mồ côi vội vàng quỳ xuống dập đầu với Lãnh Ly: "Dân nữ Âm Nhi đa tạ Vương phi điện hạ thu lưu."
"Đứng lên đi."
Lãnh Ly gọi Thu Hà tiến đến, để Thu Hà mang người xuống dưới thu thập một phen, liền lôi kéo Hách Liên Hiên ngồi xuống.
Nàng cũng không định nói cho Hách Liên Hiên quan hệ của Khanh Nho.
Nguyên Tân Vương phủ ở lại mấy ngày nay, Lãnh Ly phát hiện Nguyên Tân Vương mặc dù mặt ngoài rộng rãi hào phóng, kỳ thật tâm tư kín đáo, rất khó đối phó. Mà để Hách Liên Hiên đơn thuần đi ứng phó sự tình không còn gì tốt hơn, nàng có thể thừa cơ đi điều tra sự tình của thủy quái , còn có thể thăm dò rõ ràng nội tình về Khanh Nho, ngược lại là nhất cử lưỡng tiện.
"Ly Nhi, Thái hậu Nương Nương giao cho ngươi cái hộp kia vẫn còn chứ?"
"Nhưng có biết hắc y nhân đó đi nơi nào cuối cùng, trên đường từng gặp những ai?"
Thấy Hách Liên Hiên nổi cơn thịnh nộ, Thanh Phong âm thanh càng ngày càng âm trầm: "Hồi chủ tử, những người đi cùng đều bị diệt khẩu. Thanh Ảnh đến một căn nhà của thường dân đã phát hiện thi thể của bọn hắc y nhân kia. Căn nhà kia Thanh Ảnh cũng đi điều tra , theo chủ nhân căn nhà nói mấy tháng trước đã từng có người hướng bọn hắc y nhân thuê qua căn nhà này, nhưng là ai họ cũng không rõ ràng."
Hách Liên Hiên giương tay lên, Thanh Phong lập tức liền biến mất không còn thấy bóng dáng.
Thật sự là sóng trước chưa yên sóng sau đã tới!
Trở lại Vương phủ, Lãnh Ly đã nghỉ ngơi không sai biệt lắm, cười nhẹ nhàng mà tiến đến nghênh đón Hách Liên Hiên: "Hiên, thế nào, tra ra cái gì không a?"
Hách Liên Hiên có chút uể oải lắc đầu, đương nhiên uể oải này cũng không phải là giả vờ.
Lãnh Ly đau lòng dựa vào bờ vai Hách Liên Hiên. Nàng cũng không trông cậy vào Hách Liên Hiên thật sự có thể tra ra cái gì, nhưng là chí ít Hách Liên Hiên nguyện ý đi thăm dò chuyện này, cái này nói rõ Hách Liên Hiên vẫn mong muốn trở thành Vương Gia tốt.
Ngày thứ hai, Lãnh Ly vẫn là quyết định tự mình đi tìm hiểu chuyện này, dặn dò Hách Liên Hiên xong, Lãnh Ly thay đổi nam trang, cưỡi ngựa đi đến bờ biển.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Ly đến bờ biển. Biển cả xanh thẳm mênh mông bát ngát ở trước mắt khiến lãnh ly trải dài mở rộng, nơi xa buồm trắng điểm điểm, có thuyền đánh cá dưới ánh mặt trời làm việc, các ngư dân phụ xướng trầm bổng,màu sắc tráng lệ.
Lãnh Ly xuống ngựa, để con ngựa tùy ý di chuyển, nàng đưa roi thúc ngựa dạo chơi đến bên bờ biển, xoay người nhặt lên những vỏ sò còn sót lại trên bờ biển, sau đó hít vào một hơi thật dài.
Nếu không phải nghe được Nguyên Tân Vương nói, Lãnh Ly vô luận như thế nào đều không tưởng tượng ra được dưới mặt biển yên tĩnh vậy mà lại có thủy quái làm nhiều việc ác.
" tiểu thư nhà ai gan lớn như thế, một mình đến bãi biển, chẳng lẽ không sợ thủy quái đột nhiên xông tới sao?".
Lãnh Ly xoay người, đứng phía sau là một nam tử mang theo mặt nạ thanh ngọc, thân hình cao lớn, hai tay chắp sau lưng, rất có hứng thú nhìn kỹ Lãnh Ly.
Nam tử này xuất hiện lúc nào, Lãnh Ly vậy mà một điểm phát hiện đều không có. Xem ra võ công của người này tu vi thực sự là cao thâm khó rò.
Mà để Lãnh Ly càng thêm hiếu kì chính là rõ ràng nàng đã cải trang thành nam nhân, nam tử trước mắt đến cùng làm thế nào nhận ra thân phận nữ nhi của nàng đây?.
"Ngươi là ai?" Lãnh Ly tay phải đã xiết chặt túi thơm bên hông, cả người đều khẩn trương, phòng bị nam tử trước mặt mà đột nhiên phát động tập kích.
Nam tử kia nhìn ra động tác của Lãnh Ly, lập tức liền cười nói: "Cô nương tuyệt đối không được xúc động, tại hạ cởi mặt nạ xuống là được".
Sau đó, nam tử liền nhẹ nhàng đem mặt nạ thanh ngọc cởi xuống.
"Là ngươi!"
Lãnh Ly nghẹn ngào kêu lên, nguyên lai nam tử này chính là vị công tử lần trước gặp tại vùng ngoại ô kia!
Trách không được hắn nhận ra mình.
Lãnh Ly hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đến cùng là ai, làm sao cũng tới nơi này?"
Nam tử hoàn toàn bày ra mặt mày tà mị, có một loại mị hoặc nói không nên lời: "Tại hạ vân du tứ phương, bốn biển là nhà, tự nhiên nơi nào đều có thể đi, nơi này cũng không phải địa bàn của cô nương, vì sao cô nương có thể đến, tại hạ đến không được?"
"Ngươi!"
Lãnh Ly bị nghẹn nói không ra lời, đành phải hừ lạnh một tiếng, dạo chơi xa, không muốn tiếp tục để ý nam tử.
Ai biết nam tử lại đuổi theo: "Tại hạ tên Khanh Nho, xin hỏi quý danh cô nương?"
Lãnh Ly nhìn sang nam tử, trong lòng thực sự là không nghĩ nhiều cùng hắn tiếp xúc. Sự tình lần trước trong lòng Lãnh Ly lưu lại quá nhiều nghi vấn. Mới đầu Lãnh Ly còn tưởng rằng Khanh Nho là Hách Liên Hiên, về sau loại trừ khả năng này, đáy lòng Lãnh Ly liền có chút không chào đón Khanh Nho, một cái nam nhân có dáng dấp yêu mị như thế, cũng không là một chuyện tốt.
Huống chi Lãnh Ly hiện tại còn có chuyện trọng yếu hơn muốn đi làm. Lãnh Ly từ đầu đến cuối còn nhớ rõ mục đích của mình sống lại, chính là vì báo thù! Nàng muốn đem những người kia thiếu nàng đời trước toàn bộ đều đòi lại!
Khanh Nho còn theo đuổi không bỏ, đột nhiên từ đâu xông ra bốn người áo xám, quơ đại đao hướng về phía bọn họ!
"Thật là kỳ quái, vì cái gì mỗi lần đụng phải cô nương, đều sẽ gặp được thích khách?"
Khanh Nho phủi tay, giả vờ như vô ý mà hỏi thăm.
Lãnh Ly lại là nắm chặt nắm đấm, không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì nàng nhận biết được mấy người áo xám này!
Không sai, đây là thủ hạ của Hách Liên Trần!
Nếu như nói Lãnh Ly không có chút nào biết lai lịch của người móc câu, thế nhưng Lãnh Ly là rất quen thuộc mấy người áo xám này. Ở kiếp trước bên người Hách Liên Trần , Lãnh Ly cả ngày lẫn đêm nhìn xem những người xám tro này thao luyện, làm sao có thể không biết đây là thuộc về tâm phúc bên người Hách Liên Trần—— người vô ảnh đâu? Xem ra nàng ngược lại gây hấn với Hách Liên Trần, để Hách Liên Trần vậy mà đến muốn đem tâm phúc của mình phái ra gϊếŧ nàng!
Chẳng qua Lãnh Ly nhớ kỹ người xám tro từng người võ công đều rất lợi hại, nhất là một thanh đại đao đùa bỡn giọt nước không lọt , người bình thường căn bản cũng không phải là đối thủ của người xám tro này, mà trước mắt Khanh Nho lại có thể lấy một địch bốn, hơn nữa còn không cần tốn nhiều sức, liền đem người vô ảnh đánh chạy, cũng không phải nhân vật đơn giản gì.
"Khanh Nho, ngươi rốt cuộc là ai?"
Lãnh Ly từ chối sự giúp đỡ của Khanh Nho, một mặt đầy sát khí. Hách Liên Trần quỷ kế đa đoan, Lãnh Ly không xác định tên gia hỏa Khanh Nho đến cùng phải hay không là người Hách Liên Trần phái tới tiếp cận nàng. Bây giờ bên người nàng còn có Hách Liên Hiên, hơi không cẩn thận, rất có thể sẽ đem Hách Liên Hiên cũng lôi xuống nước.
Khanh Nho người này toàn thân cao thấp đều không có chút sát khí nào,khiến người ta cảm giác không tranh quyền thế ôn nhuận như ngọc, nhìn ra Lãnh Ly hoài nghi hắn, hắn vậy mà cũng không sinh khí, chỉ nhẹ lay động quạt xếp, nhàn nhạt cười nói: "Giúp cho ngươi."
Lãnh Ly nhướng mày liễu: "Giúp thế nào?"
"Ba" một tiếng, Khanh Nho khép lại quạt xếp, thở dài nói: "Không biết."
Lãnh Ly khinh miệt cười một tiếng: "Vì sao muốn giúp ta?"
Khanh Nho giơ lên quạt xếp, hư hư chỉ chỉ nước biển, nói: "Vì thủy quái này, vì bá tánh thiên hạ, cho nên tại hạ muốn giúp người."
Khanh Nho này mở miệng vì đại nghĩa thiên hạ, Lãnh Ly chỉ sợ hắn nói một đằng làm một nẻo, ra vẻ đạo mạo, kết quả lại là một Hách Liên Trần khác, trong lòng liền chỉ tin hắn ba phần, như cũ lạnh lùng nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"
"Tại hạ không biết." Khanh Nho đáy mắt hiện lên một chút do dự.
Một tia do dự này vừa lúc để Lãnh Ly bắt được, Khanh Nho đang nói láo!
Hắn biết rất rõ thân phận của nàng, lại muốn nói dối không biết, khẳng định phía sau còn có ẩn tình. Lãnh Ly lập tức liền quyết định về sau nhất định phải cẩn thận đề phòng Khanh Nho.
"Ngươi đã không biết thân phận của ta, vì cái gì ba phen mấy bận trợ giúp ta?"
Khanh Nho mở ra quạt xếp, ở trước mắt nhẹ nhàng lay động: "Bởi vì ta nhìn cô nương là một người tốt a."
Lãnh Ly cười lạnh nói: "Có đôi khi mặt ngoài sự thật cũng không nhất định chính là chân tướng".
Dứt lời, Lãnh Ly cũng không tiếp tục để ý tới Khanh Nho, chỉ ném câu nói tiếp theo: "Ngươi thật muốn giúp ta tra ra thủy quái, ngày mai giờ Thìn ở nơi này chờ ta."
Trở lại Vương phủ, Hách Liên Hiên lại không ở đây, Thu Hà bẩm báo nói: "Vương phi điện hạ, Ngũ Vương Gia vừa rồi đã ra ngoài, nói là đi ngao du."
Lãnh Ly gật đầu, thay đổi nữ trang, vừa thay xong quần áo, Hách Liên Hiên liền vào cửa, sau lưng lại còn mang theo một nữ tử chưa từng gặp mặt.
Lãnh Ly cẩn thận dò xét nữ tử này, tướng mạo lại có mấy phần giống Thanh Ảnh hoa khôi thanh lâu.
Lãnh Ly lập tức liền cảnh giác lên, nghi ngờ hỏi Hách Liên Hiên: "Nữ nhân này là ai?"
Hách Liên Hiên gãi đầu một cái, có vẻ rất xấu hổ: "Ly Nhi, vừa rồi ta ở trên đường cái, nhìn thấy có người bán mình táng cha, cảm thấy nàng rất đáng thương, liền mua trở về."
Lúc này Thu Hà đã xuống dưới truyền cơm, Hách Liên Hiên liền lại đỏ mặt nói ra: "Mặc dù phụ hoàng đối với ta rất tốt, nhưng chung quy ta luôn cảm thấy nàng nên có a hoàn của mình".
Lãnh Ly thoáng chốc liền hiểu rõ ý tứ Hách Liên Hiên. Hách Liên Hiên mặc dù nhu nhược gan ít một chút, nhưng là kỳ thật không có đần chút nào. Hoàng Thượng vì sao lại đơn độc phái Xuân Yến, Thu Hà cũng một chút gã sai vặt tới, kỳ thật không chỉ là vì nể mặt mũi Liễu Quý Phi trợ giúp Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly mau chóng ở trong vương phủ dựng nên uy tín, còn có ý tứ giám thị bí mật Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên.
Hoàng Thượng bây giờ đang là tráng niên, mặc dù cũng rất hi vọng các con của mình đều rất có tiền đồ, nhưng lại tuyệt đối không muốn nhìn thấy các con vì tranh vị mà vụиɠ ŧяộʍ làm ra việc hại nhau. Mặc dù Hách Liên Hiên trước kia trong các hoàng tử không có chút nào nổi bật, nhưng trải qua mấy lần sự kiện về sau, Hách Liên Hiên đã dần dần bộc lộ tài năng.
Nhất là lúc cưới Lãnh Ly về sau. Lãnh Ly là Lãnh Thiệu nữ nhi, Lãnh Thiệu tự nhiên cũng sẽ trợ giúp Hách Liên Hiên, đây có lẽ là điều Hoàng Thượng không muốn thấy hiện tại. Cho nên Hoàng Thượng khẳng định sẽ xếp vào bên trong Vương phủ một chút tai mắt của mình.
Lãnh Ly gả vào Vương phủ, căn bản không hề mang nha đầu thân thiết, Hách Liên Hiên lại càng không cần phải nói, trước kia Vương phủ trên cơ bản chính là người Liễu Quý Phi, hiện tại Hoàng Thượng lại thu xếp người vào, vợ chồng bọn họ tại Vương phủ xem như tứ cố vô thân.
Trước mắt bé gái này thân thế mồ côi trong sạch, vừa vặn có thể bồi dưỡng thành người mình.
Lãnh Ly gật đầu, xem như nhận lấy bé gái mồ côi này, bé gái mồ côi vội vàng quỳ xuống dập đầu với Lãnh Ly: "Dân nữ Âm Nhi đa tạ Vương phi điện hạ thu lưu."
"Đứng lên đi."
Lãnh Ly gọi Thu Hà tiến đến, để Thu Hà mang người xuống dưới thu thập một phen, liền lôi kéo Hách Liên Hiên ngồi xuống.
Nàng cũng không định nói cho Hách Liên Hiên quan hệ của Khanh Nho.
Nguyên Tân Vương phủ ở lại mấy ngày nay, Lãnh Ly phát hiện Nguyên Tân Vương mặc dù mặt ngoài rộng rãi hào phóng, kỳ thật tâm tư kín đáo, rất khó đối phó. Mà để Hách Liên Hiên đơn thuần đi ứng phó sự tình không còn gì tốt hơn, nàng có thể thừa cơ đi điều tra sự tình của thủy quái , còn có thể thăm dò rõ ràng nội tình về Khanh Nho, ngược lại là nhất cử lưỡng tiện.
"Ly Nhi, Thái hậu Nương Nương giao cho ngươi cái hộp kia vẫn còn chứ?"
Danh sách chương