Đám người thấy Hách Liên Hiên khôi phục bộ dáng nhu nhược sợ vợ thường ngày thì không khỏi có chút khinh bỉ, Lãnh Ly gì đó cũng chỉ là một nữ nhân, mà Hách Liên Hiên đường đường là một Vương gia tôn quý lại không dám thẳng lưng nói chuyện với lão bà, quả thật là làm nhục mặt mũi của hoàng gia.
Hách Liên Trần lấy lại tinh thần cười ha ha: "Ngũ hoàng đệ, vừa rồi ngươi không phải có khí phách lắm sao, sao bây giờ lại nhu nhược như vậy rồi? Yên tâm, ta chẳng qua là cảnh cáo hắn một chút, để bọn hắn đừng quên chủ nhân vương phủ là ngươi chứ không phải Vương phi kia, ngươi nên tiếp nhận tâm ý của vi huynh mới phải a!"
Hách Liên Hiên nhìn Càn Phong đã bị dọa đến run rẩy quỳ trên mặt đất, lại nhìn một đám vương gia khoanh tay chống nạnh chờ xem kịch, trong lòng âm thầm mắng Hách Liên Trần ngoan độc, hiện tại mình đã tỏ thái độ muốn bảo hộ Càn Phong tất nhiên không thể lùi bước, chỉ là lại không thể hoàn toàn chống lại lời Hách Liên Trần, vạn nhất hắn cố chấp cưỡng ép muốn trừng phạt Càn Phong, Lãnh Ly tất nhiên sẽ bại lộ thân phận.
"Tam hoàng huynh." Hách Liên Hiên một mực cung kính hướng Hách Liên Trần hành lễ nói "chuyện dạy dỗ hạ nhân trong phủ trước nay đều là Ly nhi quản, ta cũng không tiện nhúng tay. Đừng nói là chúng ta, đến cả phụ hoàng cung trong cũng như thế, phụ hoàng quản chuyện quốc gia đại sự, mẫu hậu chưởng quản sự vụ trong cung, ta chính là bắt chước phụ hoàng, bản thân quản chuyện bên ngoài, Ly nhi quản mấy chuyện thường ngày trong phủ, nàng vốn là không có gì sai, chỉ là ta không thể như Tam hoàng huynh đảm nhiệm nhiều việc, nếu không ta cũng sẽ không để Ly nhi mệt mỏi."
Hách Liên Hiên là dùng thái độ cung kính nói, còn nói mình là bắt chước Hoàng Thượng cùng Liễu Quý Phi mà hành sự, để Hách Liên Trần không thể phản bác.
"Ta biết nhà ngươi có gia quy, nhưng là lần này ngươi nên lập uy một chút ở trong nhà để cho hết thảy mọi người đều biết ai mới là chủ nhân Vương phủ. Hôm nay trở về nhất định phải răn dạy bọn chúng thật tốt, miễn cho có một ngày bọn hắn leo đến trên đầu của ngươi ngồi a!" Hách Liên Trần từ bỏ ý nghĩ trừng phạt Càn Phong nhưng lời nói lại không nhượng bộ chút nào, muốn ép Hách Liên Hiên chịu thua.
Hách Liên Hiên chiều theo hắn lộ ra một mặt thành khẩn: "Tam hoàng huynh nói chí phải, là ta ngày thường sơ sẩy, sau này ta sẽ quản giáo bọn họ thật tốt, không để bọn họ nhiều lời sau lưng ta."
"Nếu đã vậy thì ba chén rượu này ngươi nên uống hết rồi, đừng nên để một nữ nhân kiểm soát mình, chưa nói đến ngươi thân là con cháu Hoàng tộc nàng chẳng qua chỉ là con gái thần tử, ngay cả gia đình bình thường cũng hiếm thấy nam nhân sợ vợ như ngươi, hôm nay ba chén này ngươi nhất định phải tự phạt."
Hách Liên Hiên đương nhiên biết trong rượu này hẳn là có gì đó, nếu không Hách Liên Trần sẽ không ép hắn uống đến vậy, nghĩ đến Hách Liên Trần sẽ không ở trước mặt bao nhiêu người như vậy bỏ độc hại chết mình, sợ là thứ trong rượu có lẽ là loại dược nào đó để trêu đùa mình, trước đó Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Sở đã hạ thôi tình tán vào rượu, sợ là hôm nay trong rượu này cũng không phải thứ gì tốt lành.
Hách Liên Hiên đắn đo một chút, vừa chuẩn bị tiến lên uống rượu, không nghĩ tới Càn Phong đang quỳ trên mặt đất chợt mở miệng: "Tam vương gia, Vương Gia nhà ta vừa từ Đông Hải trở về còn nhiều mệt nhọc. Nô tài trước lúc rời phủ Vương phi đặc biệt phân phó, vương gia thân thể không được tốt, không nên uống rượu, ba chén này vẫn là để nô tài thay ngài ấy uống đi."
Hách Liên Trần còn chưa trả lời, Hách Liên Thiệu lại trừng mắt một cái: "Ngươi là cái thá gì, bằng thân phận của ngươi cũng xứng thay Ngũ Vương Gia uống rượu?"
Càn Phong lại từ trong sự sợ hãi lấy lại tinh thần, vừa rồi hắn kém chút liền trở thành phế nhân, nếu không phải chủ tử nhà mình vì mình ra mặt, sợ là tai mắt của mình đã sớm bị hủy rồi. Nghĩ đến Vương phi từng dặn dò mình bảo vệ vương gia an toàn, hắn không rõ sự tình trước đó, không biết Ngũ vương gia sẽ bị huynh đệ ruột thịt khi dễ, không nghĩ tới hoàng gia thân tình còn không bằng bách tính, Ngũ vương gia chẳng qua là tính tình có chút mềm yếu, liền bị mấy vị vương gia khác lăng nhục, cảnh tượng này hắn không thể nhìn thêm được. Lại nói Vương phi đối với mình có ơn tri ngộ, Hách Liên Hiên vừa rồi đối với mình có nghĩa xả thân, hiện tại hắn cho dù mất mạng cũng phải bảo vệ tốt Ngũ vương gia.
Rượu này hẳn là không bình thường, nhìn Tam vương gia cười âm hiểm như vậy liền có thể đoán được, không bằng hắn thay Ngũ vương gia uống rượu này, để tránh cho ngài ấy gặp phải phiền phức.
Hách Liên Trần thấy Càn Phong ra mặt muốn thay Hách Liên Hiên uống rượu ngược lại cũng không tỏ ra tức giận: "Ngũ hoàng đệ, tên gia nô này của ngươi cũng không tệ, hắn nếu như nguyện ý đem bầu rượu này thay ngươi uống hết, vậy ngươi hôm nay dù không uống rượu ta cũng không có ý kiến."
Hách Liên Thiệu thấy Hách Liên Trần như vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, mà Hách Liên Trần trong lòng đã sớm có tính toán khác.
Trong rượu này quả thức là có bỏ thêm một chút đồ, nhưng không phải thôi tình tán, cũng không phải độc dược chết người gì. Thứ ở trong rượu chẳng qua là một chút dược liệu đặc biệt khiến người dùng tính khí không được tốt Hách Liên Trần là muốn cho Hách Liên Hiên uống rượu xong về nhà cùng Lãnh Ly tốt nhất là cãi nhau một phen, bởi vì sau đó hắn đã có sẵn kế hoạch phá hoại tình cảm của bọn họ.
Nếu lần này để cho kẻ kia uống rượu, lát nữa hắn sẽ bị dược lực phát tác mà làm loạn một phen. Sau đó trở về Lãnh Ly nếu phát hiện sẽ cho rằng người của mình bị Hách Liên Hiên đem ra làm lá chắn, nếu không phát hiện nói không chừng còn muốn trách cứ Hách Liên Hiên nhu nhược không ra dáng một Vương gia.
Bất kể hôm nay ai là người uống rượu này, quan hệ giữa Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đều sẽ có điểm rạn nứt, vậy nên hắn mới không quan trọng người uống là ai.
Càn Phong đương nhiên biết uống hết bầu rượu này bản thân sẽ sảy ra chuyện, nhưng trước mắt cũng không lo được nhiều như vậy, hắn dùng sức dập đầu với Hách Liên Trần nói: "Tạ Tam vương gia thành toàn!" Nói xong liền tiến lên định uống hết rượu trên bàn.
Hắn tay vừa đụng tới bầu rượu, lại bị một cây quạt nhẹ nhàng chặn lại: "Đừng vội, ta còn chưa đồng ý."
Càn Phong kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà lại là Nhị vương gia Hách Liên Mặc.
Hách Liên Mặc sắc mặt từ đầu vẫn luôn trầm tĩnh, lúc này lại hướng Hách Liên Trần nói: "Tam Hoàng đệ thật sự là sảng khoái, một bầu rượu liền coi như giải quyết xong vấn đề, ta lại có vài chủ ý tốt hơn."
Hách Liên Trần không biết Hách Liên Mặc lại có ý định gì, nhíu mày: "Ồ? Nhị hoàng huynh, mời nói."
Hách Liên Mặc mở quạt xếp lắc lắc, nhẹ như không nói: "Hạ nhân thay chủ tử phạt rượu là có thể, nhưng mà dùng rượu này thì quả thật là không có ý vị gì rồi, không bằng Tam Hoàng đệ dùng loại rượu trong hầm kia cho hắn uống, đệ thấy ý này ổn không?"
Nghe được lời này, Hách Liên Sở cùng Hách Liên Thiệu đều hiểu ý đồ của Hách Liên Mặc.
Rượu thuốc mà Hách Liên Mặc nói là một vò rượu ngâm rắn độc, là Hách Liên Trần sưu tầm được, nghe nói năm đó Phủ thành có ôn dịch, Vân Tương từng cùng một vị lang trung dân gian cùng nhau thương lượng phương pháp bình dịch, người thầy thuốc kia y thuật cao minh, từng cứu vô số tính mạng, đối với công cuộc dập dịch khi đó đóng góp không ít công lao. Chỉ là không lâu sau khi bình dịch, hắn đã đóng cửa y quán rồi biến mất không tung tích, sau đó nhiều kẻ tham của lẻn vào y quán phát hiện vò rượu ngâm đầy rắn độc, bọn hắn trộm rồi đem bán với giá cao.
Hách Liên Trần có sở thích sưu tầm kì trân dị bảo, nghe được chuyện này, hắn liền nghĩ trăm phương ngàn kế mua trở về, vốn cho rằng đây là chí bảo cường kiện thân thể, sau đó liền triệu tập Hách Liên Mặc Hách Liên Sở Hách Liên Thiệu cùng nhau đánh giá, chẳng qua là lúc đó Hách Liên Mặc kĩ tính đề nghị Hách Liên Trần trước vẫn là nên tìm người thử qua một lần, Hách Liên Trần liền để một hạ nhân thử uống một ngụm nhỏ, không ngờ một canh giờ sau hạ nhân kia lại thất khiếu chảy máu mà chết.
Hách Liên Trần lúc ấy mặt xám như tro, vốn là nghĩ mua được một vò rượu thuốc quý báu, lại không ngờ bản thân mua phải một vò độc dược, liền cho người xử lý xác chết rồi đem vò rượu độc cất trong hầm đến tận hôm nay không động vào.
Hôm nay Hách Liên Mặc lại đề nghị đem vò rượu ấy ra cho Càn Phong uống nói rõ chính là không muốn để lại đường sống cho hắn, như vậy cũng là một nước cờ độc, để hắn sau khi hồi phủ mới phát độc mà chết, ngày sau Lãnh Ly hỏi tới cũng đều có thể phủi sạch quan hệ.
Thế là Hách Liên Trần gọi người đến nói: "Người đâu, xuống hầm lấy một bình rượu thuốc đến ban cho hắn."
Hách Liên Hiên không biết lai lịch của rượu thuốc, đành phải án binh bất động. Mà sau lưng cách đó không xa Lãnh Ly nghe được là "rượu thuốc từ Phủ thành" lại là chợt nhớ tới một việc.
Độc thuật cùng y thuật của nàng đều được mẫu thân kiếp trước truyền lại, mẫu thân điệu thấp (* khiêm tốn), chưa từng quan tâm đến chuyện trong phủ, chỉ an phận ở Thiên viện cùng mình sống qua ngày. Khi nàng còn bé từng nghe mẫu thân nói qua, bà từng ở Phủ thành ủ một vò rượu quý, đáng tiếc lại bị người ta trộm đi, thật đáng tiếc. Hiện nay Hách Liên Mặc nói lời này khiến nàng nghĩ đến chuyện cũ, rượu này có phải là do mẫu thân nàng lưu lại tại Phủ Thành? Không không lâu sau đám hạ nhân bưng lên một bầu rượu, đưa tới trước mặt Càn Phong.
Càn Phong cắn răng, cầm lấy bình rượu nhắm mắt uống xuống một ngụm lớn.
Rượu này khác hẳn các loại mà hắn từng uống trước kia, sợ là rượu này đã ngâm được mấy chục năm, hương rượu mười phần nồng đậm, uống một ngụm xuống dưới toàn thân đều đắm chìm trong hương rượu, chỉ là bên trong còn mang theo một loại hương vị kỳ quái, một mùi tanh nồng xông vào mũi.
Hắn ấm ức uống từng ngụm lớn, uống xong mấy ngụm liền rồi để bầu rượu xuống lại hướng Hách Liên Trần dập đầu nói: "Tạ vương gia thành toàn!"
Hách Liên Trần trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị: "Ngươi đi qua một bên chờ Vương Gia nhà ngươi đi, huynh đệ chúng ta phải thật tốt cùng Vương Gia nhà ngươi tụ họp một chút."
Hách Liên Trần lấy lại tinh thần cười ha ha: "Ngũ hoàng đệ, vừa rồi ngươi không phải có khí phách lắm sao, sao bây giờ lại nhu nhược như vậy rồi? Yên tâm, ta chẳng qua là cảnh cáo hắn một chút, để bọn hắn đừng quên chủ nhân vương phủ là ngươi chứ không phải Vương phi kia, ngươi nên tiếp nhận tâm ý của vi huynh mới phải a!"
Hách Liên Hiên nhìn Càn Phong đã bị dọa đến run rẩy quỳ trên mặt đất, lại nhìn một đám vương gia khoanh tay chống nạnh chờ xem kịch, trong lòng âm thầm mắng Hách Liên Trần ngoan độc, hiện tại mình đã tỏ thái độ muốn bảo hộ Càn Phong tất nhiên không thể lùi bước, chỉ là lại không thể hoàn toàn chống lại lời Hách Liên Trần, vạn nhất hắn cố chấp cưỡng ép muốn trừng phạt Càn Phong, Lãnh Ly tất nhiên sẽ bại lộ thân phận.
"Tam hoàng huynh." Hách Liên Hiên một mực cung kính hướng Hách Liên Trần hành lễ nói "chuyện dạy dỗ hạ nhân trong phủ trước nay đều là Ly nhi quản, ta cũng không tiện nhúng tay. Đừng nói là chúng ta, đến cả phụ hoàng cung trong cũng như thế, phụ hoàng quản chuyện quốc gia đại sự, mẫu hậu chưởng quản sự vụ trong cung, ta chính là bắt chước phụ hoàng, bản thân quản chuyện bên ngoài, Ly nhi quản mấy chuyện thường ngày trong phủ, nàng vốn là không có gì sai, chỉ là ta không thể như Tam hoàng huynh đảm nhiệm nhiều việc, nếu không ta cũng sẽ không để Ly nhi mệt mỏi."
Hách Liên Hiên là dùng thái độ cung kính nói, còn nói mình là bắt chước Hoàng Thượng cùng Liễu Quý Phi mà hành sự, để Hách Liên Trần không thể phản bác.
"Ta biết nhà ngươi có gia quy, nhưng là lần này ngươi nên lập uy một chút ở trong nhà để cho hết thảy mọi người đều biết ai mới là chủ nhân Vương phủ. Hôm nay trở về nhất định phải răn dạy bọn chúng thật tốt, miễn cho có một ngày bọn hắn leo đến trên đầu của ngươi ngồi a!" Hách Liên Trần từ bỏ ý nghĩ trừng phạt Càn Phong nhưng lời nói lại không nhượng bộ chút nào, muốn ép Hách Liên Hiên chịu thua.
Hách Liên Hiên chiều theo hắn lộ ra một mặt thành khẩn: "Tam hoàng huynh nói chí phải, là ta ngày thường sơ sẩy, sau này ta sẽ quản giáo bọn họ thật tốt, không để bọn họ nhiều lời sau lưng ta."
"Nếu đã vậy thì ba chén rượu này ngươi nên uống hết rồi, đừng nên để một nữ nhân kiểm soát mình, chưa nói đến ngươi thân là con cháu Hoàng tộc nàng chẳng qua chỉ là con gái thần tử, ngay cả gia đình bình thường cũng hiếm thấy nam nhân sợ vợ như ngươi, hôm nay ba chén này ngươi nhất định phải tự phạt."
Hách Liên Hiên đương nhiên biết trong rượu này hẳn là có gì đó, nếu không Hách Liên Trần sẽ không ép hắn uống đến vậy, nghĩ đến Hách Liên Trần sẽ không ở trước mặt bao nhiêu người như vậy bỏ độc hại chết mình, sợ là thứ trong rượu có lẽ là loại dược nào đó để trêu đùa mình, trước đó Hách Liên Mặc cùng Hách Liên Sở đã hạ thôi tình tán vào rượu, sợ là hôm nay trong rượu này cũng không phải thứ gì tốt lành.
Hách Liên Hiên đắn đo một chút, vừa chuẩn bị tiến lên uống rượu, không nghĩ tới Càn Phong đang quỳ trên mặt đất chợt mở miệng: "Tam vương gia, Vương Gia nhà ta vừa từ Đông Hải trở về còn nhiều mệt nhọc. Nô tài trước lúc rời phủ Vương phi đặc biệt phân phó, vương gia thân thể không được tốt, không nên uống rượu, ba chén này vẫn là để nô tài thay ngài ấy uống đi."
Hách Liên Trần còn chưa trả lời, Hách Liên Thiệu lại trừng mắt một cái: "Ngươi là cái thá gì, bằng thân phận của ngươi cũng xứng thay Ngũ Vương Gia uống rượu?"
Càn Phong lại từ trong sự sợ hãi lấy lại tinh thần, vừa rồi hắn kém chút liền trở thành phế nhân, nếu không phải chủ tử nhà mình vì mình ra mặt, sợ là tai mắt của mình đã sớm bị hủy rồi. Nghĩ đến Vương phi từng dặn dò mình bảo vệ vương gia an toàn, hắn không rõ sự tình trước đó, không biết Ngũ vương gia sẽ bị huynh đệ ruột thịt khi dễ, không nghĩ tới hoàng gia thân tình còn không bằng bách tính, Ngũ vương gia chẳng qua là tính tình có chút mềm yếu, liền bị mấy vị vương gia khác lăng nhục, cảnh tượng này hắn không thể nhìn thêm được. Lại nói Vương phi đối với mình có ơn tri ngộ, Hách Liên Hiên vừa rồi đối với mình có nghĩa xả thân, hiện tại hắn cho dù mất mạng cũng phải bảo vệ tốt Ngũ vương gia.
Rượu này hẳn là không bình thường, nhìn Tam vương gia cười âm hiểm như vậy liền có thể đoán được, không bằng hắn thay Ngũ vương gia uống rượu này, để tránh cho ngài ấy gặp phải phiền phức.
Hách Liên Trần thấy Càn Phong ra mặt muốn thay Hách Liên Hiên uống rượu ngược lại cũng không tỏ ra tức giận: "Ngũ hoàng đệ, tên gia nô này của ngươi cũng không tệ, hắn nếu như nguyện ý đem bầu rượu này thay ngươi uống hết, vậy ngươi hôm nay dù không uống rượu ta cũng không có ý kiến."
Hách Liên Thiệu thấy Hách Liên Trần như vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, mà Hách Liên Trần trong lòng đã sớm có tính toán khác.
Trong rượu này quả thức là có bỏ thêm một chút đồ, nhưng không phải thôi tình tán, cũng không phải độc dược chết người gì. Thứ ở trong rượu chẳng qua là một chút dược liệu đặc biệt khiến người dùng tính khí không được tốt Hách Liên Trần là muốn cho Hách Liên Hiên uống rượu xong về nhà cùng Lãnh Ly tốt nhất là cãi nhau một phen, bởi vì sau đó hắn đã có sẵn kế hoạch phá hoại tình cảm của bọn họ.
Nếu lần này để cho kẻ kia uống rượu, lát nữa hắn sẽ bị dược lực phát tác mà làm loạn một phen. Sau đó trở về Lãnh Ly nếu phát hiện sẽ cho rằng người của mình bị Hách Liên Hiên đem ra làm lá chắn, nếu không phát hiện nói không chừng còn muốn trách cứ Hách Liên Hiên nhu nhược không ra dáng một Vương gia.
Bất kể hôm nay ai là người uống rượu này, quan hệ giữa Hách Liên Hiên và Lãnh Ly đều sẽ có điểm rạn nứt, vậy nên hắn mới không quan trọng người uống là ai.
Càn Phong đương nhiên biết uống hết bầu rượu này bản thân sẽ sảy ra chuyện, nhưng trước mắt cũng không lo được nhiều như vậy, hắn dùng sức dập đầu với Hách Liên Trần nói: "Tạ Tam vương gia thành toàn!" Nói xong liền tiến lên định uống hết rượu trên bàn.
Hắn tay vừa đụng tới bầu rượu, lại bị một cây quạt nhẹ nhàng chặn lại: "Đừng vội, ta còn chưa đồng ý."
Càn Phong kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà lại là Nhị vương gia Hách Liên Mặc.
Hách Liên Mặc sắc mặt từ đầu vẫn luôn trầm tĩnh, lúc này lại hướng Hách Liên Trần nói: "Tam Hoàng đệ thật sự là sảng khoái, một bầu rượu liền coi như giải quyết xong vấn đề, ta lại có vài chủ ý tốt hơn."
Hách Liên Trần không biết Hách Liên Mặc lại có ý định gì, nhíu mày: "Ồ? Nhị hoàng huynh, mời nói."
Hách Liên Mặc mở quạt xếp lắc lắc, nhẹ như không nói: "Hạ nhân thay chủ tử phạt rượu là có thể, nhưng mà dùng rượu này thì quả thật là không có ý vị gì rồi, không bằng Tam Hoàng đệ dùng loại rượu trong hầm kia cho hắn uống, đệ thấy ý này ổn không?"
Nghe được lời này, Hách Liên Sở cùng Hách Liên Thiệu đều hiểu ý đồ của Hách Liên Mặc.
Rượu thuốc mà Hách Liên Mặc nói là một vò rượu ngâm rắn độc, là Hách Liên Trần sưu tầm được, nghe nói năm đó Phủ thành có ôn dịch, Vân Tương từng cùng một vị lang trung dân gian cùng nhau thương lượng phương pháp bình dịch, người thầy thuốc kia y thuật cao minh, từng cứu vô số tính mạng, đối với công cuộc dập dịch khi đó đóng góp không ít công lao. Chỉ là không lâu sau khi bình dịch, hắn đã đóng cửa y quán rồi biến mất không tung tích, sau đó nhiều kẻ tham của lẻn vào y quán phát hiện vò rượu ngâm đầy rắn độc, bọn hắn trộm rồi đem bán với giá cao.
Hách Liên Trần có sở thích sưu tầm kì trân dị bảo, nghe được chuyện này, hắn liền nghĩ trăm phương ngàn kế mua trở về, vốn cho rằng đây là chí bảo cường kiện thân thể, sau đó liền triệu tập Hách Liên Mặc Hách Liên Sở Hách Liên Thiệu cùng nhau đánh giá, chẳng qua là lúc đó Hách Liên Mặc kĩ tính đề nghị Hách Liên Trần trước vẫn là nên tìm người thử qua một lần, Hách Liên Trần liền để một hạ nhân thử uống một ngụm nhỏ, không ngờ một canh giờ sau hạ nhân kia lại thất khiếu chảy máu mà chết.
Hách Liên Trần lúc ấy mặt xám như tro, vốn là nghĩ mua được một vò rượu thuốc quý báu, lại không ngờ bản thân mua phải một vò độc dược, liền cho người xử lý xác chết rồi đem vò rượu độc cất trong hầm đến tận hôm nay không động vào.
Hôm nay Hách Liên Mặc lại đề nghị đem vò rượu ấy ra cho Càn Phong uống nói rõ chính là không muốn để lại đường sống cho hắn, như vậy cũng là một nước cờ độc, để hắn sau khi hồi phủ mới phát độc mà chết, ngày sau Lãnh Ly hỏi tới cũng đều có thể phủi sạch quan hệ.
Thế là Hách Liên Trần gọi người đến nói: "Người đâu, xuống hầm lấy một bình rượu thuốc đến ban cho hắn."
Hách Liên Hiên không biết lai lịch của rượu thuốc, đành phải án binh bất động. Mà sau lưng cách đó không xa Lãnh Ly nghe được là "rượu thuốc từ Phủ thành" lại là chợt nhớ tới một việc.
Độc thuật cùng y thuật của nàng đều được mẫu thân kiếp trước truyền lại, mẫu thân điệu thấp (* khiêm tốn), chưa từng quan tâm đến chuyện trong phủ, chỉ an phận ở Thiên viện cùng mình sống qua ngày. Khi nàng còn bé từng nghe mẫu thân nói qua, bà từng ở Phủ thành ủ một vò rượu quý, đáng tiếc lại bị người ta trộm đi, thật đáng tiếc. Hiện nay Hách Liên Mặc nói lời này khiến nàng nghĩ đến chuyện cũ, rượu này có phải là do mẫu thân nàng lưu lại tại Phủ Thành? Không không lâu sau đám hạ nhân bưng lên một bầu rượu, đưa tới trước mặt Càn Phong.
Càn Phong cắn răng, cầm lấy bình rượu nhắm mắt uống xuống một ngụm lớn.
Rượu này khác hẳn các loại mà hắn từng uống trước kia, sợ là rượu này đã ngâm được mấy chục năm, hương rượu mười phần nồng đậm, uống một ngụm xuống dưới toàn thân đều đắm chìm trong hương rượu, chỉ là bên trong còn mang theo một loại hương vị kỳ quái, một mùi tanh nồng xông vào mũi.
Hắn ấm ức uống từng ngụm lớn, uống xong mấy ngụm liền rồi để bầu rượu xuống lại hướng Hách Liên Trần dập đầu nói: "Tạ vương gia thành toàn!"
Hách Liên Trần trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị: "Ngươi đi qua một bên chờ Vương Gia nhà ngươi đi, huynh đệ chúng ta phải thật tốt cùng Vương Gia nhà ngươi tụ họp một chút."
Danh sách chương