Trong bữa tiệc Hách Liên Trần quả nhiên không còn mời rượu Hách Liên Hiên, nói hết lời khách sáo mà mấy vị vương gia còn lại cũng là cùng Hách Liên Trần phối hợp châm ngòi quan hệ của Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly.
Hách Liên Thiệu từ trước đến nay là không biết giữ mồm giữ miệng, hắn vừa tán dương mỹ nhân nhà mình còn vừa phóng khoáng nói: "Ngũ hoàng huynh, ngươi nên chọn một ngày đến phủ ta xem một chút, mỹ nhân nhà ta đều là tính cách cực kỳ ôn nhu, ngươi nhìn trúng ai liền có thể mang đi, trở về áp chế nhuệ khí của tẩu tử, ngày sau Hoàng gia khai chi tán diệp cũng không thể dựa vào một mình nàng ta, ngươi xem, các ngươi thành thân lâu như vậy, nàng không phải cũng không có mang thai a? Đợi ngươi tìm được những nữ nhân khác có tiểu hài tử, tẩu tử tất nhiên sau này ở nhà sẽ không dám ra oai nữa, ngươi cũng không cần sợ nàng nữa."
Hách Liên Hiên trộm liếc trộm Lãnh Ly một cái, thấy nàng trừng mắt Hách Liên Thiệu liền cảm thấy buồn cười, lại nghiêm mặt nói: "Ly nhi năm trước theo ta đi U Châu bình dịch, năm nay lại theo ta đi Đông Hải điều tra thủy quái, sức khỏe vẫn luôn không tốt, sao có thể mang bầu vào lúc này. Tam hoàng huynh không phải còn chưa thành hôn a, ta cũng không cần gấp."
"Ngươi không gấp nhưng phụ hoàng gấp." Hách Liên Thiệu dừng một chút lại nói: "Đại hoàng huynh trước đó cũng không lưu lại dòng dõi, Nhị hoàng huynh cùng Tứ hoàng huynh đều chỉ có nữ hài tử, Tam hoàng huynh chưa thành thân, chỉ có ngươi bây giờ còn chưa có một tiểu thái tử nào, phụ hoàng sợ là đã sớm ngóng trông."
Hách Liên Thiệu bỗng nhiên nhắc đến ba từ tiểu Thái tử, trên bàn bầu không khí bỗng nhiên trì trệ, tất cả mọi người dừng đũa ngẩn ra một chút.
Hách Liên Trần không kiên nhẫn mở miệng: "Lục hoàng đệ, ngươi nếu là có thể sớm ngày nạp Vương phi, sợ là đã sớm nhi tử thành đàn đi."
Nghe được Hách Liên Trần giọng nói có chút mất kiên nhẫn, Hách Liên Thiệu biết mình nói sai liền cũng không nhiều lời nữa.
Chuyện Thái tử qua đời là việc mà trong triều ai cũng không muốn nhắc đến.
Năm đó, thời điểm Hoàng Thượng đăng cơ, Đại hoàng tử Hách Liên Hành vừa ra đời không lâu, Hoàng Thượng vừa đăng cơ liền muốn phong hắn làm Thái tử, chuyện này trong lịch sử cực kì hiếm thấy, triều thần đều nhao nhao thượng tấu nói Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, lúc này nếu sắc phong Thái Tử là không hợp với lễ pháp, nhưng lúc ấy phụ hoàng khư khư cố chấp nói y là con trai trưởng, lại là do hoàng hậu hạ sinh, sớm muộn cũng sẽ ngồi lên vị trí này, trước sự khuyên ngăn của triều thần hoàng thượng cuối cùng vẫn phong Hách Liên Hành làm Thái tử. Mà Hách Liên Hành cũng không phụ sự mong muốn của hắn, từ khi còn bé đã thể hiện ra trí tuệ hơn người.
Sau đó hoàng thượng cũng sinh được thêm mấy vị hoàng tử, nhưng là Hách Liên Hành tựa như mặt trời ban trưa, chói mắt lạ thường. Hoàng Thượng nhiều lần khen thưởng hắn, hắn vừa qua tuổi thành niên đã bắt đầu giao cho hắn sử lý chính sự, một lòng muốn để hắn nhanh chóng có thành tựu, ngày sau có thể đảm đương chức trách lớn.
Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, cung Thái tử bỗng nhiên bốc cháy, Hách Liên Hành không thể thoát khỏi, phải bỏ mạng trong biển lưa. Hoàng hậu hay tin cũng vì đau thương mà đổ bệnh, không lâu sau liền qua đời.
Hoàng Thượng cực kỳ bi thương, ban chết cho tất cả thái giám cung nữ chịu trách nhiệm quản lý bảo vệ cung thái tử, đồng thời chưa từng nhắc đến chuyện sắc phong tân hậu cùng tân thái tử. Cũng có mấy vị quan văn không sợ chết dâng tấu để Hoàng Thượng lập hậu cùng thái tử, đều bị Hoàng Thượng dùng nhiều lý do cho bãi quan(cách chức đuổi về quê), sau này trong triều cũng không ai dám đem tiền đồ của mình ra đặt cược để dâng tấu thỉnh hoàng thượng phong hậu.
Thời điểm Thái tử qua đời, Hách Liên Mặc mười ba tuổi, Hách Liên Trần tròn mười hai tuổi, mà Hách Liên Hiên vừa được mười tuổi.
Trong cung trừ thân mẫu Như phi ra thì hoàng hậu là người duy nhất đối tốt với Hách Liên Hiên, Như phi cùng hoàng hậu quan hệ rất tốt, lúc ấy cũng rất được hoàng thượng sủng hạnh, chỉ là ân tình của quân vương không dễ nhận, hai người rất nhanh đã bị kẻ ghen ghét hãm hại.
Hách Liên Hiên nhớ rõ ngày thân mẫu Như phi bị hại, hôm ấy trời âm u đến đáng sợ, hắn được Hoàng hậu sắp xếp cho đi theo Trương ma ma đến nhà lao gặp mẫu thân, dù chỉ được gặp qua một lần ngắn ngủi nhưng hắn vẫn không thể nào quên được.
Sắc mặt Như phi hôm ấy trắng bệch không còn hồng hào mỹ mạo như ngày thường, con ngươi đen nhánh dù có chút tiều tụy nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp khiến lòng người nhung nhớ.
"Hiên nhi, trong cung hiểm ác, con ngày sau nhất định phải từng bước cẩn thận, trừ hoàng hậu cùng Thái tử ra những người còn lại đều không đáng tin. Tranh không được thì đừng tranh, nhớ kĩ cho mẫu thân."
Trương ma ma bị cai ngục thúc giục liền vội vã ôm hắn đi, qua song cửa nhà giam u ám hắn thấy trên mặt mẫu thân chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt long lanh.
Mà không lâu sau khi mẫu thân bị xử chết Thái tử liền xảy ra chuyện, ngay sau đó hoàng hậu cũng qua đời, bỗng nhiên hắn đã trở nên cô độc, không còn ai ở bên cạnh.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ kỹ lời mẫu thân, không tin tưởng bất luận kẻ nào, chỉ là hắn không đáp ứng nửa câu sau của Như phi. Cùng người tranh chấp là chết, không cùng người tranh chấp cũng là chết, vậy không bằng làm một cường giả, để người khác chết trước mình mới là đạo lý đúng đắn.
Nằm gai nếm mật những năm này hắn đã cẩn thận từng li từng tí, hắn thường trốn khỏi cung tìm người dạy võ, lại lén lút bồi dưỡng ám vệ.
Hách Liên Trần bởi vì có Liễu Quý Phi chống lưng, những năm này bồi dưỡng ám vệ không hề mất công sức, mà Hách Liên Hiên lại trải qua trăm ngàn gian khổ. Hắn chịu đựng mọi người vũ nhục, cuối cùng cũng đã trở thành đại bàng đủ lông đủ cánh, chỉ chờ thời cơ đến liền có thể giương cánh bay thẳng về hướng thái dương rực rỡ.
Bọn chúng không biết, Hách Liên Hiên mà bọn chúng vẫn luôn coi thường khinh miệt lại nhìn thấu hết lòng dạ bọn chúng, chỉ chờ thời cơ đến liền một mẻ tiêu diệt tất cả bọn chúng.
Những năm này Hoàng Thượng sợ là đã từ từ quên đi nỗi đau trước kia, cũng bởi vì tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, có lẽ đã nghĩ đến chuyện lập thái tử, hắn ban cho mấy vị hoàng tử tước vị vương gia, lại để cho mỗi người bọn họ xuất cung, mà Hách Liên Trần chính là vào lúc này trổ hết tài năng để cho Hoàng Thượng dần dần chú ý đến hắn.
Mà mấy vị hoàng tử khác, Hách Liên Mặc một mực gò bó theo khuôn phép không có hành động gì, Hách Liên Sở tính tình qua loa vội vàng, Hách Liên Hiên lại nhu nhược mềm yếu, mà Hách Liên Thiệu tuổi nhỏ ham chơi, chỉ có Hách Liên Trần, sau lưng còn có gia tộc Liễu Quý Phi ủng hộ, sợ không bao lâu nữa liền sẽ được phong làm thái tử.
Lúc này Hách Liên Hiên lại thể hiện ra tài năng hơn người không nhu nhược như trước nữa, để Hoàng Thượng có chút do dự, mà gần nửa năm qua đủ loại dấu hiệu cũng nói lên Hách Liên Hiên cũng không vô dụng như tưởng tượng, chỉ là bởi vì mất đi mẫu thân từ khi còn nhỏ, mình lại không quan tâm dưỡng dục nên mới có chút nhu nhược, thế nhưng nửa năm này hắn lại biểu lộ xuất chúng, làm được những chuyện mà không mấy ai làm được. Điều này khiến hắn nên suy nghĩ kĩ hơn về việc chọn người thay hắn gánh vác giang sơn này.
Bây giờ trong triều hình thành hai phe đối kháng nhau, một phe là Vân Tương cùng tộc nhân Liễu thị, một phe là Lãnh Thiệu cũng mấy vị võ tướng, Hoàng Thượng cũng âm thầm suy tính thiệt hơn, sau này chọn thái tử e rằng cũng chỉ có thể chọn ra từ một trong hai người này.
Chỉ là Hách Liên Hiên tính tình vẫn là mềm yếu như vậy, không phải trong thời gian ngắn có thể thay đổi được, thêm nữa trong nhà có Lãnh Ly một tay che trời, sợ vẫn là phần thắng của Hách Liên Trần sẽ lớn hơn chút.
Trong bữa tiệc đám người bởi vì lời của Hách Liên Thiệu, đều trong lòng tự mình có tính toán, trong lúc nhất thời đều không ai tiếp tục vui vẻ hô hào.
Hách Liên Sở buông đũa xuống, chắp tay nói: "Tam hoàng huynh, mặt ta bỗng nhiên lại có chút ngứa, sợ là chưa bôi đủ thuốc đi, ta xin cáo lui trước." Nói xong liền đứng dậy cùng hạ nhân rời đi.
Thấy Hách Liên Sở đã cáo biệt, mấy người khác cũng đều nhao nhao từ biệt, Hách Liên Hiên cũng cáo biệt Hách Liên Trần, cùng hạ nhân của mình lên xe ngựa rời đi.
Vừa lên xe Hách Liên Hiên liền thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật là kém chút liền để người ta biết được con người thật của mình rồi, nếu không phải Hách Liên Thiệu nói đến hai chữ Thái tử liền không biết buổi tiệc này còn tiếp diễn đến khi nào.
Hắn vén rèm xe nhìn về phía sau, thấy Lãnh Ly cúi đầu khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, hắn buông rèm xem như không thấy, nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa vào trong phủ, Lãnh Ly liền thừa dịp Hách Liên Hiên còn chưa xuống ngựa trộm vào phòng thay xong quần áo rồi nằm xuống giường, không lâu sau liền nghe tiếng bước chân của Hách Liên Hiên ngày càng gần, nàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng trong lòng lại không nhịn được muốn cười lớn.
Hôm nay biểu hiện của Hách Liên Hiên so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn nhiều, hắn có thể cự tuyệt Hách Liên Trần, còn khiến mình không cần lộ diện, hắn so với trước đây đã là có tiến bộ quá lớn.
Hách Liên Hiên đẩy cửa tiến vào, nhìn Lãnh Ly nằm ở trên giường không nhúc nhích, biết nàng đang vờ ngủ, vừa định đến trêu chọc nàng một chút, chợt nghe tiền viện có người phát ra một tiếng kêu thảm, thanh âm này. . Là càn phong!
Hách Liên Hiên lúc này mới nhớ tới, Càn Phong tại yến hội trước đó có uống một bầu rượu, lúc ấy nhìn hắn không có biểu hiện gì khác thường nên mình cũng không để ý, hiện tại sợ là đã xảy ra chuyện.
Mà trên giường Lãnh Ly nghe được Càn Phong hét thảm cũng là trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài liền thẳng đến tiền viện mà đi.
Hách Liên Hiên vội vàng bước nhanh theo sau Lãnh Ly, hai người mặt mũi đều tràn đầy lo lắng, đi vào tiền viện liền thấy Càn Phong ôm ngực của mình lăn lộn trên mặt đất, hô hấp dồn dập, mồ hôi hột trải rộng trên trán hắn, biểu cảm vì đau đơn nên có chút dữ tợn, nhìn vô cùng thống khổ.
Lãnh Ly không dám chậm trễ, nắm lấy tay Càn Phong bắt mạch, mạch tượng của hắn đập hỗn loạn không có quy tắc khiến nàng cũng có chút gấp gáp.
"Ly nhi. . . Hắn, hắn thế nào rồi?" Hách Liên Hiên khẩn trương hỏi, rồi lại bắt đầu tự trách: "Đều tại ta, ta không nên để hắn uống rượu của Tam hoàng huynh chắc chắn là huynh ấy đã hạ độc trong rượu."
"Đây không phải dấu hiệu trúng độc." Lãnh Ly nhíu mày nói: "Thứ hắn uống không phải rượu độc."
Hách Liên Hiên ngẩn người nói: "Nhị hoàng huynh lúc ấy nói để Tam hoàng huynh đi lấy rượu thuốc."
"Trong rượu này sợ là chứa nhiều loại dược liệu khiến máu trong người hắn chảy có chút nhanh." Lãnh Ly nhìn Càn Phong đau khổ lăn lộn trên mặt đất nói: "Càn Phong hiện tại không phải trúng độc, cảm giác giống như một người có võ công không cao đột nhiên được truyền rất nhiều nội lực, bởi vì năng lực của hắn không đủ nên máu huyết lưu thông quá nhanh, dẫn đến tâm mạch không thể thừa nhận nên mới vậy. Nếu là người không có võ công, liền sẽ bị cỗ nội lực to lớn này hại đến mất mạng, mà Càn Phong có võ công cơ bản, nếu như có thể vượt qua lần này công lực sẽ tăng thêm mấy lần."
"Lượng lớn nội lực?" Hách Liên Hiên trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, chẳng lẽ rượu thuốc kia vốn là kỳ trân dị bảo gia tăng công lực, mà Hách Liên Trần lại coi đây là độc dược hại người? Nếu quả thật như vậy lần này hắn đi dự bữa tiệc đó không chỉ không có tổn thất mà ngược lại còn có được thu hoạch lớn.
Hách Liên Thiệu từ trước đến nay là không biết giữ mồm giữ miệng, hắn vừa tán dương mỹ nhân nhà mình còn vừa phóng khoáng nói: "Ngũ hoàng huynh, ngươi nên chọn một ngày đến phủ ta xem một chút, mỹ nhân nhà ta đều là tính cách cực kỳ ôn nhu, ngươi nhìn trúng ai liền có thể mang đi, trở về áp chế nhuệ khí của tẩu tử, ngày sau Hoàng gia khai chi tán diệp cũng không thể dựa vào một mình nàng ta, ngươi xem, các ngươi thành thân lâu như vậy, nàng không phải cũng không có mang thai a? Đợi ngươi tìm được những nữ nhân khác có tiểu hài tử, tẩu tử tất nhiên sau này ở nhà sẽ không dám ra oai nữa, ngươi cũng không cần sợ nàng nữa."
Hách Liên Hiên trộm liếc trộm Lãnh Ly một cái, thấy nàng trừng mắt Hách Liên Thiệu liền cảm thấy buồn cười, lại nghiêm mặt nói: "Ly nhi năm trước theo ta đi U Châu bình dịch, năm nay lại theo ta đi Đông Hải điều tra thủy quái, sức khỏe vẫn luôn không tốt, sao có thể mang bầu vào lúc này. Tam hoàng huynh không phải còn chưa thành hôn a, ta cũng không cần gấp."
"Ngươi không gấp nhưng phụ hoàng gấp." Hách Liên Thiệu dừng một chút lại nói: "Đại hoàng huynh trước đó cũng không lưu lại dòng dõi, Nhị hoàng huynh cùng Tứ hoàng huynh đều chỉ có nữ hài tử, Tam hoàng huynh chưa thành thân, chỉ có ngươi bây giờ còn chưa có một tiểu thái tử nào, phụ hoàng sợ là đã sớm ngóng trông."
Hách Liên Thiệu bỗng nhiên nhắc đến ba từ tiểu Thái tử, trên bàn bầu không khí bỗng nhiên trì trệ, tất cả mọi người dừng đũa ngẩn ra một chút.
Hách Liên Trần không kiên nhẫn mở miệng: "Lục hoàng đệ, ngươi nếu là có thể sớm ngày nạp Vương phi, sợ là đã sớm nhi tử thành đàn đi."
Nghe được Hách Liên Trần giọng nói có chút mất kiên nhẫn, Hách Liên Thiệu biết mình nói sai liền cũng không nhiều lời nữa.
Chuyện Thái tử qua đời là việc mà trong triều ai cũng không muốn nhắc đến.
Năm đó, thời điểm Hoàng Thượng đăng cơ, Đại hoàng tử Hách Liên Hành vừa ra đời không lâu, Hoàng Thượng vừa đăng cơ liền muốn phong hắn làm Thái tử, chuyện này trong lịch sử cực kì hiếm thấy, triều thần đều nhao nhao thượng tấu nói Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ, lúc này nếu sắc phong Thái Tử là không hợp với lễ pháp, nhưng lúc ấy phụ hoàng khư khư cố chấp nói y là con trai trưởng, lại là do hoàng hậu hạ sinh, sớm muộn cũng sẽ ngồi lên vị trí này, trước sự khuyên ngăn của triều thần hoàng thượng cuối cùng vẫn phong Hách Liên Hành làm Thái tử. Mà Hách Liên Hành cũng không phụ sự mong muốn của hắn, từ khi còn bé đã thể hiện ra trí tuệ hơn người.
Sau đó hoàng thượng cũng sinh được thêm mấy vị hoàng tử, nhưng là Hách Liên Hành tựa như mặt trời ban trưa, chói mắt lạ thường. Hoàng Thượng nhiều lần khen thưởng hắn, hắn vừa qua tuổi thành niên đã bắt đầu giao cho hắn sử lý chính sự, một lòng muốn để hắn nhanh chóng có thành tựu, ngày sau có thể đảm đương chức trách lớn.
Đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, cung Thái tử bỗng nhiên bốc cháy, Hách Liên Hành không thể thoát khỏi, phải bỏ mạng trong biển lưa. Hoàng hậu hay tin cũng vì đau thương mà đổ bệnh, không lâu sau liền qua đời.
Hoàng Thượng cực kỳ bi thương, ban chết cho tất cả thái giám cung nữ chịu trách nhiệm quản lý bảo vệ cung thái tử, đồng thời chưa từng nhắc đến chuyện sắc phong tân hậu cùng tân thái tử. Cũng có mấy vị quan văn không sợ chết dâng tấu để Hoàng Thượng lập hậu cùng thái tử, đều bị Hoàng Thượng dùng nhiều lý do cho bãi quan(cách chức đuổi về quê), sau này trong triều cũng không ai dám đem tiền đồ của mình ra đặt cược để dâng tấu thỉnh hoàng thượng phong hậu.
Thời điểm Thái tử qua đời, Hách Liên Mặc mười ba tuổi, Hách Liên Trần tròn mười hai tuổi, mà Hách Liên Hiên vừa được mười tuổi.
Trong cung trừ thân mẫu Như phi ra thì hoàng hậu là người duy nhất đối tốt với Hách Liên Hiên, Như phi cùng hoàng hậu quan hệ rất tốt, lúc ấy cũng rất được hoàng thượng sủng hạnh, chỉ là ân tình của quân vương không dễ nhận, hai người rất nhanh đã bị kẻ ghen ghét hãm hại.
Hách Liên Hiên nhớ rõ ngày thân mẫu Như phi bị hại, hôm ấy trời âm u đến đáng sợ, hắn được Hoàng hậu sắp xếp cho đi theo Trương ma ma đến nhà lao gặp mẫu thân, dù chỉ được gặp qua một lần ngắn ngủi nhưng hắn vẫn không thể nào quên được.
Sắc mặt Như phi hôm ấy trắng bệch không còn hồng hào mỹ mạo như ngày thường, con ngươi đen nhánh dù có chút tiều tụy nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp khiến lòng người nhung nhớ.
"Hiên nhi, trong cung hiểm ác, con ngày sau nhất định phải từng bước cẩn thận, trừ hoàng hậu cùng Thái tử ra những người còn lại đều không đáng tin. Tranh không được thì đừng tranh, nhớ kĩ cho mẫu thân."
Trương ma ma bị cai ngục thúc giục liền vội vã ôm hắn đi, qua song cửa nhà giam u ám hắn thấy trên mặt mẫu thân chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt long lanh.
Mà không lâu sau khi mẫu thân bị xử chết Thái tử liền xảy ra chuyện, ngay sau đó hoàng hậu cũng qua đời, bỗng nhiên hắn đã trở nên cô độc, không còn ai ở bên cạnh.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ kỹ lời mẫu thân, không tin tưởng bất luận kẻ nào, chỉ là hắn không đáp ứng nửa câu sau của Như phi. Cùng người tranh chấp là chết, không cùng người tranh chấp cũng là chết, vậy không bằng làm một cường giả, để người khác chết trước mình mới là đạo lý đúng đắn.
Nằm gai nếm mật những năm này hắn đã cẩn thận từng li từng tí, hắn thường trốn khỏi cung tìm người dạy võ, lại lén lút bồi dưỡng ám vệ.
Hách Liên Trần bởi vì có Liễu Quý Phi chống lưng, những năm này bồi dưỡng ám vệ không hề mất công sức, mà Hách Liên Hiên lại trải qua trăm ngàn gian khổ. Hắn chịu đựng mọi người vũ nhục, cuối cùng cũng đã trở thành đại bàng đủ lông đủ cánh, chỉ chờ thời cơ đến liền có thể giương cánh bay thẳng về hướng thái dương rực rỡ.
Bọn chúng không biết, Hách Liên Hiên mà bọn chúng vẫn luôn coi thường khinh miệt lại nhìn thấu hết lòng dạ bọn chúng, chỉ chờ thời cơ đến liền một mẻ tiêu diệt tất cả bọn chúng.
Những năm này Hoàng Thượng sợ là đã từ từ quên đi nỗi đau trước kia, cũng bởi vì tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, có lẽ đã nghĩ đến chuyện lập thái tử, hắn ban cho mấy vị hoàng tử tước vị vương gia, lại để cho mỗi người bọn họ xuất cung, mà Hách Liên Trần chính là vào lúc này trổ hết tài năng để cho Hoàng Thượng dần dần chú ý đến hắn.
Mà mấy vị hoàng tử khác, Hách Liên Mặc một mực gò bó theo khuôn phép không có hành động gì, Hách Liên Sở tính tình qua loa vội vàng, Hách Liên Hiên lại nhu nhược mềm yếu, mà Hách Liên Thiệu tuổi nhỏ ham chơi, chỉ có Hách Liên Trần, sau lưng còn có gia tộc Liễu Quý Phi ủng hộ, sợ không bao lâu nữa liền sẽ được phong làm thái tử.
Lúc này Hách Liên Hiên lại thể hiện ra tài năng hơn người không nhu nhược như trước nữa, để Hoàng Thượng có chút do dự, mà gần nửa năm qua đủ loại dấu hiệu cũng nói lên Hách Liên Hiên cũng không vô dụng như tưởng tượng, chỉ là bởi vì mất đi mẫu thân từ khi còn nhỏ, mình lại không quan tâm dưỡng dục nên mới có chút nhu nhược, thế nhưng nửa năm này hắn lại biểu lộ xuất chúng, làm được những chuyện mà không mấy ai làm được. Điều này khiến hắn nên suy nghĩ kĩ hơn về việc chọn người thay hắn gánh vác giang sơn này.
Bây giờ trong triều hình thành hai phe đối kháng nhau, một phe là Vân Tương cùng tộc nhân Liễu thị, một phe là Lãnh Thiệu cũng mấy vị võ tướng, Hoàng Thượng cũng âm thầm suy tính thiệt hơn, sau này chọn thái tử e rằng cũng chỉ có thể chọn ra từ một trong hai người này.
Chỉ là Hách Liên Hiên tính tình vẫn là mềm yếu như vậy, không phải trong thời gian ngắn có thể thay đổi được, thêm nữa trong nhà có Lãnh Ly một tay che trời, sợ vẫn là phần thắng của Hách Liên Trần sẽ lớn hơn chút.
Trong bữa tiệc đám người bởi vì lời của Hách Liên Thiệu, đều trong lòng tự mình có tính toán, trong lúc nhất thời đều không ai tiếp tục vui vẻ hô hào.
Hách Liên Sở buông đũa xuống, chắp tay nói: "Tam hoàng huynh, mặt ta bỗng nhiên lại có chút ngứa, sợ là chưa bôi đủ thuốc đi, ta xin cáo lui trước." Nói xong liền đứng dậy cùng hạ nhân rời đi.
Thấy Hách Liên Sở đã cáo biệt, mấy người khác cũng đều nhao nhao từ biệt, Hách Liên Hiên cũng cáo biệt Hách Liên Trần, cùng hạ nhân của mình lên xe ngựa rời đi.
Vừa lên xe Hách Liên Hiên liền thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật là kém chút liền để người ta biết được con người thật của mình rồi, nếu không phải Hách Liên Thiệu nói đến hai chữ Thái tử liền không biết buổi tiệc này còn tiếp diễn đến khi nào.
Hắn vén rèm xe nhìn về phía sau, thấy Lãnh Ly cúi đầu khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, hắn buông rèm xem như không thấy, nhắm mắt dưỡng thần.
Vừa vào trong phủ, Lãnh Ly liền thừa dịp Hách Liên Hiên còn chưa xuống ngựa trộm vào phòng thay xong quần áo rồi nằm xuống giường, không lâu sau liền nghe tiếng bước chân của Hách Liên Hiên ngày càng gần, nàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng trong lòng lại không nhịn được muốn cười lớn.
Hôm nay biểu hiện của Hách Liên Hiên so với trong tưởng tượng của nàng tốt hơn nhiều, hắn có thể cự tuyệt Hách Liên Trần, còn khiến mình không cần lộ diện, hắn so với trước đây đã là có tiến bộ quá lớn.
Hách Liên Hiên đẩy cửa tiến vào, nhìn Lãnh Ly nằm ở trên giường không nhúc nhích, biết nàng đang vờ ngủ, vừa định đến trêu chọc nàng một chút, chợt nghe tiền viện có người phát ra một tiếng kêu thảm, thanh âm này. . Là càn phong!
Hách Liên Hiên lúc này mới nhớ tới, Càn Phong tại yến hội trước đó có uống một bầu rượu, lúc ấy nhìn hắn không có biểu hiện gì khác thường nên mình cũng không để ý, hiện tại sợ là đã xảy ra chuyện.
Mà trên giường Lãnh Ly nghe được Càn Phong hét thảm cũng là trong lòng căng thẳng, bỗng nhiên ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài liền thẳng đến tiền viện mà đi.
Hách Liên Hiên vội vàng bước nhanh theo sau Lãnh Ly, hai người mặt mũi đều tràn đầy lo lắng, đi vào tiền viện liền thấy Càn Phong ôm ngực của mình lăn lộn trên mặt đất, hô hấp dồn dập, mồ hôi hột trải rộng trên trán hắn, biểu cảm vì đau đơn nên có chút dữ tợn, nhìn vô cùng thống khổ.
Lãnh Ly không dám chậm trễ, nắm lấy tay Càn Phong bắt mạch, mạch tượng của hắn đập hỗn loạn không có quy tắc khiến nàng cũng có chút gấp gáp.
"Ly nhi. . . Hắn, hắn thế nào rồi?" Hách Liên Hiên khẩn trương hỏi, rồi lại bắt đầu tự trách: "Đều tại ta, ta không nên để hắn uống rượu của Tam hoàng huynh chắc chắn là huynh ấy đã hạ độc trong rượu."
"Đây không phải dấu hiệu trúng độc." Lãnh Ly nhíu mày nói: "Thứ hắn uống không phải rượu độc."
Hách Liên Hiên ngẩn người nói: "Nhị hoàng huynh lúc ấy nói để Tam hoàng huynh đi lấy rượu thuốc."
"Trong rượu này sợ là chứa nhiều loại dược liệu khiến máu trong người hắn chảy có chút nhanh." Lãnh Ly nhìn Càn Phong đau khổ lăn lộn trên mặt đất nói: "Càn Phong hiện tại không phải trúng độc, cảm giác giống như một người có võ công không cao đột nhiên được truyền rất nhiều nội lực, bởi vì năng lực của hắn không đủ nên máu huyết lưu thông quá nhanh, dẫn đến tâm mạch không thể thừa nhận nên mới vậy. Nếu là người không có võ công, liền sẽ bị cỗ nội lực to lớn này hại đến mất mạng, mà Càn Phong có võ công cơ bản, nếu như có thể vượt qua lần này công lực sẽ tăng thêm mấy lần."
"Lượng lớn nội lực?" Hách Liên Hiên trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, chẳng lẽ rượu thuốc kia vốn là kỳ trân dị bảo gia tăng công lực, mà Hách Liên Trần lại coi đây là độc dược hại người? Nếu quả thật như vậy lần này hắn đi dự bữa tiệc đó không chỉ không có tổn thất mà ngược lại còn có được thu hoạch lớn.
Danh sách chương