Lãnh Ly trong lòng tự giễu, Liễu Quý phi này vừa mới khỏi bệnh nặng, lại đến gây sự. Thái hậu nghe Liễu Quý phi tới, nụ cười tràn đầy niềm vui vừa rồi bỗng chốc cứng nhắc, thở dài bực nhọc nói với tiểu thái giám: "Cho vào đi."
“Vâng.” Tiểu thái giám đáp lời, lập tức lui ra ngoài.
Trong giây lát, nghe thấy tiếng leng keng của dây ngọc bội ở ngoài cửa, một mùi hương nồng nặc của son môi lan tỏa ra lắp đầy căn phòng gỗ đàn hương, cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng dìu Liễu quý phi bước đến, trên người khoác bộ trang phục hoàng cung màu đỏ lựu, váy được trang trí hình phượng hoàng và hoa mẫu đơn màu vàng, duyên dáng và sang trọng, sự xa hoa hấp dẫn.
Gương mặt mấy ngày trước cũng trở nên hoàn hảo, không còn thương tích, khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da mịn màng thánh thoát, xem ra thực sự rất ổn.
“Thỉnh an mẫu hậu” Lưu quý phi cúi đầu hành lễ. Hoàng Thái Hậu thần sắc đã trở nên nghiêm hơn, dáng vẻ có chút đắc ý, miễn lễ cho Liễu quý phi ngồi vào ghế.
Lãnh Ly nhanh chóng đứng dậy hành lễ với Liễu quý phi, “thỉnh an quý phi nương nương”.
Liễu quý phi nhìn chằm chằm Lãnh Ly với đôi mắt phượng dữ tợn, hận không thể xé nàng ra tám miếng, băm thành trăm mảnh. Nếu không phải tại nàng ta, bản thân không thể phục vụ cho hoàng đế những ngày này, làm sao có thể để những thứ ti tiện đó có thể ngồi lên kỹ rồng của hoàng thượng chứ. Càng khó chịu hơn nữa khi những thứ ti tiện đó đang nghĩ bà ta đang dần dần thất sủng.
Để giúp bà ta chữa lành vết thương trên mặt càng sớm càng tốt, Hứa Liên Trần không ngừng tìm kiếm thái y và dược phẩm, càng khiến họ muốn nhanh chóng tiến hành kế hoạch của Hách Liên Trần thì lại càng bị trì hoãn. Cũng bởi vì chuyện này mà Hách Liên Trần không đặt một chút suy nghĩ của mình vào triều đình. Dù đã mang tiếng là người con hiếu thảo, nhưng đâu mới là quyền lực quan trong cho cái danh này. Nhìn vẻ mặt không sóng không gió bình thản như nước của nàng, sự tức giận của bà ta càng không thể nhịn được.
Thái hậu nhìn thấy Liễu quý phi nhất quyết không để cho Lãnh Lyđứng dậy, vốn đã bất mãn với Liễu quý phi, liền bênh vực Lãnh Ly và nói: “ chẳng phải đến đây để thỉnh an sao, có vẻ giống như để trả thù hơn đó”. Hoàng thái hậu liếc nhìn Lãnh Ly, “Mau đứng dậy, tuy rằng hành lễ chỉ là hơi quỳ, nhưng cứ tiếp tục như thế này thì mệt lắm”.
“Đa tạ tình cảm của Hoàng thái hậu”. Quả nhiên, được sự bảo vệ của thái hậu, Lãnh ly cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nàng từ từ đứng dậy ngồi xuống ghế.
“Hoàng thái hậu thật sự rất yêu quý cháu trai và cháu dâu.” Liễu quý phi nhướng mày nói: “Cũng thật thông minh lanh lợi, nhất định sẽ lấy được sủng ái từ Hoàng thái hậu”
Nhìn thấy Liễu quý phi nghiến răng nghiến lợi, Lãnh Ly đã bình tĩnh, chỉ đáp: "Đều là cháu gái của Thái hậu. Sau này khi Vân Tuyền và Tam hoàng tử kết hôn, Thái hậu nhất định cũng sẽ yêu thương nàng nhiều hơn."
Hoàng thái hậu biết Liễu quý phi đang oán trách rằng mình thiên vị Lãnh Ly, nàng đang thầm nói người cũng sủng ái người khác, nhưng lời nói của Lãnh Ly lấy lại thể diện cho thái hậu. Suy cho cùng Vân Tuyền vẫn chưa thành thân với Hách Liên Trần, Hoàng thái hậu sao có thể đem con gái người ta vẫn chưa bước ra khỏi thê phòng mà ràng buộc bên cạnh người chứ.
Cảm tình của thái hậu dành cho Lãnh Ly càng tăng lên gấp bội. Cho dù Lưu Quý phi là cháu gái ruột của bà( hoàng thái hậu), nhưng cháu gái này không biết giữ cho người mặt mũi, cuối cùng cũng không bằng "người ngoài"! Thực sự gây phiền phức.
Nếu không phải bà ngồi làm hoàng hậu tiếp nối vinh quang của nhà họ Liễu, còn con trai của bà lại lập người khác làm hoàng hậu, thì làm sao bản thân có thể xảy ra xích mích với con trai, cuối cùng khiến bà chán nản, thất vọng. Bà không thể không ở trong cung mà không hỏi về chuyện thế sự.
Và người cũng biết rằng Liễu quý phi là người hẹp hòi và cực kỳ mưa mô. Mưu kế của bà ta đã gϊếŧ chết hoàng tử, tiếp đó là hại chết hoàng hậu. Cuối cùng, thậm chí đến Như Phi bà ta kết giao thân thiết cũng không bỏ qua. Không biết có phải ông trời có mắt không, bởi vì bà ta nham hiểm độc ác mà chưa từng ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, thái hậu biết bà ta không cam tâm, cho nên hiện tại bắt đầu hãm hại người nối ngôi hoàng đế, diệt trừ mọi bất lợi cho Hách Liên Trần lên đứng đầu đế vị.
Chỉ là Liễu quý phi không ngờ rằng hòn đá Lãnh Ly này quá lớn và nặng như núi Thái Cực, nên bà ta không thể dời nó được.
Liễu quý phi khó chịu trừng mắt nhìn Lãnh Ly. Bà cảm thấy rằng Lãnh Ly đang đẩy mối quan hệ của mình với Hoàng thái hậu. Chỉ là con gái thanh lâu mà tự phụ như vậy, thật sự cho rằng không đối phó được với nàng ta sao! Liễu quý phi khóe mắt lóe lên, đôi mắt phượng híp lại nói với vẻ khinh thường và khiêu khích: “Mấy ngày trước, Liễu Thiên Thiên tiến cung gặp ta. Nghe được chuyện mở cuộc thi phong nhã, nghe nói các cô nương trong thành, có tài sắc cùng nhau đánh đàn, còn mời đệ tử của Mộ Bạch làm giám khảo, lúc đó học trò của Mộ Bạch đã đánh khúc “Hồ Bất Phá” khiến tất cả các cô nương thưởng thức một cách say mê. Nếu con đã quen biết được đệ tử của Mộ Bạch chi bằng để hắn đi tìm sư phụ của hắn đến diễn tấu một khúc cho Hoàng Thượng thưởng thức đi.
Lãnh Ly từ từ ngước mắt lên chống lại ánh mắt bất tuân của Liễu quý phi, Mộ Bạch từ trước đến nay đều là tự do phiêu bạc, vậy nàng biết tìm ở đâu chứ.
" Lưu Quý phi thực sự đang đánh giá cao con rồi. Mặc dù con đã gặp đệ tử của Mộ Bạch tiên sinh, nhưng Mộ Bạch tiên sinh tiêu diêu tự tại, hành tung bí ẩn. Con e rằng tìm không thấy."
Liễu quý phi đang đợi nàng nói ra câu này, nghe vậy liền tức giận vỗ bàn, trên bàn toàn bộ nước trà trong chén đều tràn ra ngoài. Bất mãn nói: "Yến Vương phi, lão Mộ Bạch này quá không biết thăng quan tiến chức cho mình. Mười lăm năm trước, Tiên Hoàng đã cho ông ấy nhập cung, nhưng không ngờ ông ấy lại chống lại sắc chỉ và bất kính với người. May thay Tiên Hoàng rộng lượng không suy xét ông ấy! Bây giờ Hoàng Thượng đã nghe chuyện này, biết được con không liên lạc được với lão Mộ Bạch. Vì Hoàng Thượng xem trọng Tiên Hoàng nên nhất định phải mời được lão Mộ Bạch vào cung. Tại sao đứa cháu dâu hiếu thảo, được Thái hậu hết lời khen ngợi, đến chút việc nhỏ vậy, lại không lo được chuyện này cho hoàng thượng?”
Lãnh Ly thật sự cảm thấy bản thân đang tím đến phiền phức, nhưng nếu đã đích thân mời nhưng ông ấy không đến thì ông ấy sẽ không đến.
"Yến Vương phi, con phải nhanh lên, hoàng thượng vẫn đang chờ! Nhất định phải tìm lão Mộ Bạch đến đây!"
Liễu quý phi oai phong lẫm liệt, thái hậu thấy vậy tuy rằng tức giận nhưng cũng không có đả kích, hôm nay lớn gan thật, dám chỉ trích họ trong điện Bích Tiêu của mình,thật là cháu gái tốt của ta!
Liễu quý phi nhìn thấy Lạnh Ly im lặng, không khỏi chế nhạo, sau đó quỳ xuống cáo lui Hoàng thái hậu và rời khỏi cung Bích Tiêu cung cùng với một đám cung nữ và thái giám đầy kiêu hãnh.
“Tốt tốt, Liễu quý phi này thật sự là càng ngày càng tự phụ!” Ngay khi Liễu quý phi rời đi, Hoàng thái hậu vỗ một cái rất mạnh vào ghế.
Lãnh Ly lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh thái hậu an ủi: "Người đừng nóng giận, chú ý thân thể."
“Hừm, hỗn xược như vậy, ta giữ thân thể này làm gì chứ!” Thái hậu càng không muốn tiếp đón Liễu quý phi, người cũng biết rõ ràng nếu Hách Liên Trần lên ngôi, với tính cách hẹp hòi và độc ác của Liễu quý phi, e rằng hậu cung không biết bao nhiêu người sẽ chết dưới dao của cô ta.
Sau khi an ủi một hồi, săn sóc cho Hoàng thái hậu nghĩ trưa, Lãnh Ly rời khỏi tẩm điện, sau khi trở về cung, nhớ lại dáng vẻ mà Liễu quý phi rời đi, nàng nhất định sẽ đến cáo trạng
với hoàng thượng. Đến lúc đó lại thêu dệt thêm cho lời cáo trạng, lúc đó sẽ đều là những phiền phức không cần thiết.
Lãnh Ly thật sự gặp rắc rối, vì không thể tránh được, nên nàng vẫn phải thử. Nàng lập tức bước đến cái bàn trước cây hoa lê lấy giấy và bút ra, viết một bức thư gửi đến Miêu Cương cho Hách Liên Hiên, và nhờ Thanh Âm mang nó ra khỏi cung điện để tìm người nhanh chóng gửi cho Hách Liên Hiên, để chàng nghĩ ra cách liên lạc với lão Mộ Bạch.
Quay lại chỗ ngồi, lúc đầu nàng nghĩ rằng lần đó đã dạy cho Liễu Quý phi một bài học, thì bà ta sẽ trung thực hơn, nhưng không ngờ bản thân lại gặp rắc rối,xem ra nàng quá nhân từ.
Hừ, ánh mắt nàng lạnh lùng, nghĩ đến việc Hách Liên Trần đối với nàng đã ra tay tàn nhẫn như vậy, nàng còn có lý do gì để khoan dung.
Bức thư của Lãnh Ly rất nhanh đã được gửi đến Miêu Cương.
Trấn giữ Miêu Cương rất khổ cực, nhưng Hách Liên Hiên cảm thấy ấm áp khi nhận được bức thư từ Lãnh Ly. Ngồi trong lều một mình, hắn mở lá thư ra thì thấy Lãnh Ly nói rằng Liễu quý phi nhờ nàng mời lão Mộ Bạch, và ông ấy cũng không thuận ý.
Hơn nữa, chuyện biên giới không thể sơ suất, bản thân không thể rời đi được, lão Mộ Bạch nhàn cư nhàn hạ,lang thang,vốn dĩ không thể liên lạc được, chàng cũng biết đây không phải là việc nhỏ, nếu như không tìm được lão Mộ Bạch, thì đến cả Lãnh Ly cũng sẽ bị trách phạt, dù thế nào đi nữa, chàng cũng phải tìm cách.
Nửa đêm, Hoàng Thượng một mình soi đuốc để phê duyệt bản tấu, đau đầu nhứt óc, lúc thì hoa mắt, nhưng bản tấu này lại khiến người cảm thấy minh mẫn đi rất nhiều.
Hóa ra đây là bản tấu của quan phủ ở đất Thục, bản tấu nói rằng, đất Thục là nơi sinh ra những đứa con hiếu thảo, tuy rằng gia cảnh bần hàn nhưng đối mẫu thân phi thường hiếu thuận, các quan phủ và bá tánh rất cảm động. Ngoài cảm động còn nghĩ đến nơi đây còn có rất nhiều người già cô độc không nơi nương tựa, không ai chăm sóc, cuộc sống cơ cực, vất vả, khiến lòng người xót xa, mong Hoàng Thượng thượng xây dựng một mái ấm cho người già. Một phần kinh phí của quan phủ và một phần được nhân dân quyên góp để xây dựng nó nhằm tạo điều kiện cho những người già neo đơn, không con cái có nơi ở, hy vọng tạo ra một phong khí hiếu thuận, và mong hoàng thượng chấp thuận.
Hoàng Thượng nhìn bản tấu trên tay, càng nhìn, tâm càng nặng.
Điều này khiến người nghĩ đến mẫu thân, Hoàng thái hậu. Mẫu thân rất kỳ vọng vào hắn, nên từ nhỏ đến lớn bà luôn để mắt đến hắn, mọi ngày dậy sớm đọc thuộc lòng các bài thơ và ký sử, chăm chỉ rèn luyện, luyện đao múa kiếm. Dù rất vất vả nhưng chính nhờ vậy mà hắn mới ngồi trên ngai vàng. Nhưng hai người đã sảy ra hiềm khích ngay sau đó. Nhưng cuối cùng, thái hậu trở bệnh, nhưng vẫn tuân theo nguyện vọng của hắn và lập người mình yêu quý nhất làm hoàng hậu.
Nhưng mà hoàng hậu vốn hồng nhan bạc mệnh, ngay cả con trai của bọn họ thái tử đều chôn thây biển lửa, hoàng thượng trong lòng vô cùng xúc động, nghĩ đến Hoàng thái hậu ít giao du với bên ngoài, ngày thường người cũng rất ít đi đi lại lại, bây giờ lại muốn gặp gỡ Hoàng thái hậu rồi.
“Vâng.” Tiểu thái giám đáp lời, lập tức lui ra ngoài.
Trong giây lát, nghe thấy tiếng leng keng của dây ngọc bội ở ngoài cửa, một mùi hương nồng nặc của son môi lan tỏa ra lắp đầy căn phòng gỗ đàn hương, cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng dìu Liễu quý phi bước đến, trên người khoác bộ trang phục hoàng cung màu đỏ lựu, váy được trang trí hình phượng hoàng và hoa mẫu đơn màu vàng, duyên dáng và sang trọng, sự xa hoa hấp dẫn.
Gương mặt mấy ngày trước cũng trở nên hoàn hảo, không còn thương tích, khuôn mặt trái xoan thanh tú, làn da mịn màng thánh thoát, xem ra thực sự rất ổn.
“Thỉnh an mẫu hậu” Lưu quý phi cúi đầu hành lễ. Hoàng Thái Hậu thần sắc đã trở nên nghiêm hơn, dáng vẻ có chút đắc ý, miễn lễ cho Liễu quý phi ngồi vào ghế.
Lãnh Ly nhanh chóng đứng dậy hành lễ với Liễu quý phi, “thỉnh an quý phi nương nương”.
Liễu quý phi nhìn chằm chằm Lãnh Ly với đôi mắt phượng dữ tợn, hận không thể xé nàng ra tám miếng, băm thành trăm mảnh. Nếu không phải tại nàng ta, bản thân không thể phục vụ cho hoàng đế những ngày này, làm sao có thể để những thứ ti tiện đó có thể ngồi lên kỹ rồng của hoàng thượng chứ. Càng khó chịu hơn nữa khi những thứ ti tiện đó đang nghĩ bà ta đang dần dần thất sủng.
Để giúp bà ta chữa lành vết thương trên mặt càng sớm càng tốt, Hứa Liên Trần không ngừng tìm kiếm thái y và dược phẩm, càng khiến họ muốn nhanh chóng tiến hành kế hoạch của Hách Liên Trần thì lại càng bị trì hoãn. Cũng bởi vì chuyện này mà Hách Liên Trần không đặt một chút suy nghĩ của mình vào triều đình. Dù đã mang tiếng là người con hiếu thảo, nhưng đâu mới là quyền lực quan trong cho cái danh này. Nhìn vẻ mặt không sóng không gió bình thản như nước của nàng, sự tức giận của bà ta càng không thể nhịn được.
Thái hậu nhìn thấy Liễu quý phi nhất quyết không để cho Lãnh Lyđứng dậy, vốn đã bất mãn với Liễu quý phi, liền bênh vực Lãnh Ly và nói: “ chẳng phải đến đây để thỉnh an sao, có vẻ giống như để trả thù hơn đó”. Hoàng thái hậu liếc nhìn Lãnh Ly, “Mau đứng dậy, tuy rằng hành lễ chỉ là hơi quỳ, nhưng cứ tiếp tục như thế này thì mệt lắm”.
“Đa tạ tình cảm của Hoàng thái hậu”. Quả nhiên, được sự bảo vệ của thái hậu, Lãnh ly cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nàng từ từ đứng dậy ngồi xuống ghế.
“Hoàng thái hậu thật sự rất yêu quý cháu trai và cháu dâu.” Liễu quý phi nhướng mày nói: “Cũng thật thông minh lanh lợi, nhất định sẽ lấy được sủng ái từ Hoàng thái hậu”
Nhìn thấy Liễu quý phi nghiến răng nghiến lợi, Lãnh Ly đã bình tĩnh, chỉ đáp: "Đều là cháu gái của Thái hậu. Sau này khi Vân Tuyền và Tam hoàng tử kết hôn, Thái hậu nhất định cũng sẽ yêu thương nàng nhiều hơn."
Hoàng thái hậu biết Liễu quý phi đang oán trách rằng mình thiên vị Lãnh Ly, nàng đang thầm nói người cũng sủng ái người khác, nhưng lời nói của Lãnh Ly lấy lại thể diện cho thái hậu. Suy cho cùng Vân Tuyền vẫn chưa thành thân với Hách Liên Trần, Hoàng thái hậu sao có thể đem con gái người ta vẫn chưa bước ra khỏi thê phòng mà ràng buộc bên cạnh người chứ.
Cảm tình của thái hậu dành cho Lãnh Ly càng tăng lên gấp bội. Cho dù Lưu Quý phi là cháu gái ruột của bà( hoàng thái hậu), nhưng cháu gái này không biết giữ cho người mặt mũi, cuối cùng cũng không bằng "người ngoài"! Thực sự gây phiền phức.
Nếu không phải bà ngồi làm hoàng hậu tiếp nối vinh quang của nhà họ Liễu, còn con trai của bà lại lập người khác làm hoàng hậu, thì làm sao bản thân có thể xảy ra xích mích với con trai, cuối cùng khiến bà chán nản, thất vọng. Bà không thể không ở trong cung mà không hỏi về chuyện thế sự.
Và người cũng biết rằng Liễu quý phi là người hẹp hòi và cực kỳ mưa mô. Mưu kế của bà ta đã gϊếŧ chết hoàng tử, tiếp đó là hại chết hoàng hậu. Cuối cùng, thậm chí đến Như Phi bà ta kết giao thân thiết cũng không bỏ qua. Không biết có phải ông trời có mắt không, bởi vì bà ta nham hiểm độc ác mà chưa từng ngồi lên ngôi vị hoàng hậu, thái hậu biết bà ta không cam tâm, cho nên hiện tại bắt đầu hãm hại người nối ngôi hoàng đế, diệt trừ mọi bất lợi cho Hách Liên Trần lên đứng đầu đế vị.
Chỉ là Liễu quý phi không ngờ rằng hòn đá Lãnh Ly này quá lớn và nặng như núi Thái Cực, nên bà ta không thể dời nó được.
Liễu quý phi khó chịu trừng mắt nhìn Lãnh Ly. Bà cảm thấy rằng Lãnh Ly đang đẩy mối quan hệ của mình với Hoàng thái hậu. Chỉ là con gái thanh lâu mà tự phụ như vậy, thật sự cho rằng không đối phó được với nàng ta sao! Liễu quý phi khóe mắt lóe lên, đôi mắt phượng híp lại nói với vẻ khinh thường và khiêu khích: “Mấy ngày trước, Liễu Thiên Thiên tiến cung gặp ta. Nghe được chuyện mở cuộc thi phong nhã, nghe nói các cô nương trong thành, có tài sắc cùng nhau đánh đàn, còn mời đệ tử của Mộ Bạch làm giám khảo, lúc đó học trò của Mộ Bạch đã đánh khúc “Hồ Bất Phá” khiến tất cả các cô nương thưởng thức một cách say mê. Nếu con đã quen biết được đệ tử của Mộ Bạch chi bằng để hắn đi tìm sư phụ của hắn đến diễn tấu một khúc cho Hoàng Thượng thưởng thức đi.
Lãnh Ly từ từ ngước mắt lên chống lại ánh mắt bất tuân của Liễu quý phi, Mộ Bạch từ trước đến nay đều là tự do phiêu bạc, vậy nàng biết tìm ở đâu chứ.
" Lưu Quý phi thực sự đang đánh giá cao con rồi. Mặc dù con đã gặp đệ tử của Mộ Bạch tiên sinh, nhưng Mộ Bạch tiên sinh tiêu diêu tự tại, hành tung bí ẩn. Con e rằng tìm không thấy."
Liễu quý phi đang đợi nàng nói ra câu này, nghe vậy liền tức giận vỗ bàn, trên bàn toàn bộ nước trà trong chén đều tràn ra ngoài. Bất mãn nói: "Yến Vương phi, lão Mộ Bạch này quá không biết thăng quan tiến chức cho mình. Mười lăm năm trước, Tiên Hoàng đã cho ông ấy nhập cung, nhưng không ngờ ông ấy lại chống lại sắc chỉ và bất kính với người. May thay Tiên Hoàng rộng lượng không suy xét ông ấy! Bây giờ Hoàng Thượng đã nghe chuyện này, biết được con không liên lạc được với lão Mộ Bạch. Vì Hoàng Thượng xem trọng Tiên Hoàng nên nhất định phải mời được lão Mộ Bạch vào cung. Tại sao đứa cháu dâu hiếu thảo, được Thái hậu hết lời khen ngợi, đến chút việc nhỏ vậy, lại không lo được chuyện này cho hoàng thượng?”
Lãnh Ly thật sự cảm thấy bản thân đang tím đến phiền phức, nhưng nếu đã đích thân mời nhưng ông ấy không đến thì ông ấy sẽ không đến.
"Yến Vương phi, con phải nhanh lên, hoàng thượng vẫn đang chờ! Nhất định phải tìm lão Mộ Bạch đến đây!"
Liễu quý phi oai phong lẫm liệt, thái hậu thấy vậy tuy rằng tức giận nhưng cũng không có đả kích, hôm nay lớn gan thật, dám chỉ trích họ trong điện Bích Tiêu của mình,thật là cháu gái tốt của ta!
Liễu quý phi nhìn thấy Lạnh Ly im lặng, không khỏi chế nhạo, sau đó quỳ xuống cáo lui Hoàng thái hậu và rời khỏi cung Bích Tiêu cung cùng với một đám cung nữ và thái giám đầy kiêu hãnh.
“Tốt tốt, Liễu quý phi này thật sự là càng ngày càng tự phụ!” Ngay khi Liễu quý phi rời đi, Hoàng thái hậu vỗ một cái rất mạnh vào ghế.
Lãnh Ly lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh thái hậu an ủi: "Người đừng nóng giận, chú ý thân thể."
“Hừm, hỗn xược như vậy, ta giữ thân thể này làm gì chứ!” Thái hậu càng không muốn tiếp đón Liễu quý phi, người cũng biết rõ ràng nếu Hách Liên Trần lên ngôi, với tính cách hẹp hòi và độc ác của Liễu quý phi, e rằng hậu cung không biết bao nhiêu người sẽ chết dưới dao của cô ta.
Sau khi an ủi một hồi, săn sóc cho Hoàng thái hậu nghĩ trưa, Lãnh Ly rời khỏi tẩm điện, sau khi trở về cung, nhớ lại dáng vẻ mà Liễu quý phi rời đi, nàng nhất định sẽ đến cáo trạng
với hoàng thượng. Đến lúc đó lại thêu dệt thêm cho lời cáo trạng, lúc đó sẽ đều là những phiền phức không cần thiết.
Lãnh Ly thật sự gặp rắc rối, vì không thể tránh được, nên nàng vẫn phải thử. Nàng lập tức bước đến cái bàn trước cây hoa lê lấy giấy và bút ra, viết một bức thư gửi đến Miêu Cương cho Hách Liên Hiên, và nhờ Thanh Âm mang nó ra khỏi cung điện để tìm người nhanh chóng gửi cho Hách Liên Hiên, để chàng nghĩ ra cách liên lạc với lão Mộ Bạch.
Quay lại chỗ ngồi, lúc đầu nàng nghĩ rằng lần đó đã dạy cho Liễu Quý phi một bài học, thì bà ta sẽ trung thực hơn, nhưng không ngờ bản thân lại gặp rắc rối,xem ra nàng quá nhân từ.
Hừ, ánh mắt nàng lạnh lùng, nghĩ đến việc Hách Liên Trần đối với nàng đã ra tay tàn nhẫn như vậy, nàng còn có lý do gì để khoan dung.
Bức thư của Lãnh Ly rất nhanh đã được gửi đến Miêu Cương.
Trấn giữ Miêu Cương rất khổ cực, nhưng Hách Liên Hiên cảm thấy ấm áp khi nhận được bức thư từ Lãnh Ly. Ngồi trong lều một mình, hắn mở lá thư ra thì thấy Lãnh Ly nói rằng Liễu quý phi nhờ nàng mời lão Mộ Bạch, và ông ấy cũng không thuận ý.
Hơn nữa, chuyện biên giới không thể sơ suất, bản thân không thể rời đi được, lão Mộ Bạch nhàn cư nhàn hạ,lang thang,vốn dĩ không thể liên lạc được, chàng cũng biết đây không phải là việc nhỏ, nếu như không tìm được lão Mộ Bạch, thì đến cả Lãnh Ly cũng sẽ bị trách phạt, dù thế nào đi nữa, chàng cũng phải tìm cách.
Nửa đêm, Hoàng Thượng một mình soi đuốc để phê duyệt bản tấu, đau đầu nhứt óc, lúc thì hoa mắt, nhưng bản tấu này lại khiến người cảm thấy minh mẫn đi rất nhiều.
Hóa ra đây là bản tấu của quan phủ ở đất Thục, bản tấu nói rằng, đất Thục là nơi sinh ra những đứa con hiếu thảo, tuy rằng gia cảnh bần hàn nhưng đối mẫu thân phi thường hiếu thuận, các quan phủ và bá tánh rất cảm động. Ngoài cảm động còn nghĩ đến nơi đây còn có rất nhiều người già cô độc không nơi nương tựa, không ai chăm sóc, cuộc sống cơ cực, vất vả, khiến lòng người xót xa, mong Hoàng Thượng thượng xây dựng một mái ấm cho người già. Một phần kinh phí của quan phủ và một phần được nhân dân quyên góp để xây dựng nó nhằm tạo điều kiện cho những người già neo đơn, không con cái có nơi ở, hy vọng tạo ra một phong khí hiếu thuận, và mong hoàng thượng chấp thuận.
Hoàng Thượng nhìn bản tấu trên tay, càng nhìn, tâm càng nặng.
Điều này khiến người nghĩ đến mẫu thân, Hoàng thái hậu. Mẫu thân rất kỳ vọng vào hắn, nên từ nhỏ đến lớn bà luôn để mắt đến hắn, mọi ngày dậy sớm đọc thuộc lòng các bài thơ và ký sử, chăm chỉ rèn luyện, luyện đao múa kiếm. Dù rất vất vả nhưng chính nhờ vậy mà hắn mới ngồi trên ngai vàng. Nhưng hai người đã sảy ra hiềm khích ngay sau đó. Nhưng cuối cùng, thái hậu trở bệnh, nhưng vẫn tuân theo nguyện vọng của hắn và lập người mình yêu quý nhất làm hoàng hậu.
Nhưng mà hoàng hậu vốn hồng nhan bạc mệnh, ngay cả con trai của bọn họ thái tử đều chôn thây biển lửa, hoàng thượng trong lòng vô cùng xúc động, nghĩ đến Hoàng thái hậu ít giao du với bên ngoài, ngày thường người cũng rất ít đi đi lại lại, bây giờ lại muốn gặp gỡ Hoàng thái hậu rồi.
Danh sách chương