Tấu chương trên tay người dùng hồng bút viết lên một chữ "duyệt", sau đó đặt tấu chương xuống, đi ra cung điện.

Thái giám thấy hoàng thượng từ bên trong đi ra, lập tức tiến đến đón hỏi: "Hoàng thượng người muốn đi đến cung của nương nương nào ngủ ạ?"

"Trẫm không đi đâu cả, Trẫm nghĩ nên đi đến điện Bích Tiêu để gặp gỡ Hoàng Thái hậu, cũng không biết mấy ngày nay sức khỏe của Lão nhân gia thế nào." Hoàng thượng lòng vẫn là rất quan tâm Hoàng thái hậu, nghĩ đến Hoàng Thái hậu vì mình mà trở bệnh, trong lòng hắn vô cùng tự trách và khổ não.

"Vâng." Chương Tuyên thái giám hướng về phía thị vệ ở cửa, thái giám hô: "Khởi giá tới Bích Tiêu cung."

Phía trước hai tiểu thái giám cầm trong tay đèn lồng dẫn hoàng thượng hướng về Bích Tiêu. Đi tới cửa Bích Tiêu, bên trong vô cùng yên tĩnh, liền nghĩ nên để Hoàng Thái Hậu nghỉ ngơi.

Nhìn vào khoảng sân yên tĩnh u tối của Bích Tiêu cung, hoàng thượng càng cảm thấy xúc động.

Chương Tuyên thái giám nhìn thấy hoàng thượng như vậy, cũng biết rõ hoàng thượng cùng Hoàng thái hậu trong lòng có khúc mắc, trấn an nói: "Hoàng thượng, ngài đừng thở ngắn than dài, người bận rộn vì chuyện triều đình không có cách nào để bên cạnh Hoàng thái hậu, nhưng trong lòng Hoàng thái hậu lúc nào cũng nhớ đến người thôi, Yến vương phi cũng không phải vào cung để chăm sóc Hoàng thái hậu sao, cũng coi như là thay hoàng thượng hết một phần hiếu tâm rồi."

Nghe xong, Hoàng Thượng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Lãnh Ly này quả nhiên rất thông minh, ở với Thái hậu thông minh lanh lợi như vậy, sẽ có thể lấy được lòng Thái hậu."

Nghĩ đến đây, Hoàng Thượng nói với thị vệ, thái giám bên cạnh: "Ta sẽ vào thăm người. Các ngươi đợi ở đây. Không được phép đi theo hay lên tiếng. Hãy cẩn thận, không ta sẽ trừng phạt các ngươi! ”

Trương Tuyền lập tức cúi đầu nói khiêm tốn:“ Vâng! ”

Hoàng thượng cất bước đi vào sân trước Bích Tiêu cung, sân trước hoa mộc sum suê, thanh đẹp tĩnh mịch. Không có trang trí hoa lệ như một Hoàng Thái Hậu nên có.

Trong lòng người có chút chua xót, xem ra chính mình quá bất hiếu, lại khiến thái hậu đau lòng.

Hoàng thượng chân trước bước vào chính điện Bích Tiêu, Lãnh Ly cũng đã nghe thấy được tiếng bước chân nhẹ nhàng, nàng còn chưa ngủ, còn đang khổ não ưu phiền vì không có cách nào tìm được lão Mộ Bạch.

Tiếng bước như thế nàng chắc chắn không phải nam nhân trong tẩm cung Hoàng Thái Hậu, vì để đề phòng, nàng phủ thêm lớp áo bên ngoài, từ trong điện đi ra.

Đúng như dự đoán, chỉ thấy hoàng thượng đứng ngay cửa phòng Hoàng thái hậu đang ngủ, nhìn vào cánh cửa chạm khắc đã đóng,sắc mặt u sầu.

Lãnh Ly lo lắng chuyện tình Hoàng thái hậu sẽ bại lộ, dù sao Hách Liên Hiên vẫn chưa trở về từ Miêu Cương, trong khoảng thời gian này vẫn nên dựa vào sự nâng đỡ và trợ giúp của Hoàng thái hậu.

Nàng đi tới bên cạnh Hoàng Thượng, thỉnh an nói: "Bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng, Hoàng thái hậu đã ngủ say, chi bằng ngày mai hãy quay lại đi."

Hoàng thượng cũng không có nghĩ đến Lãnh Ly sẽ xuất hiện,người ngạc nhiên.

Trong phòng ngủ Hoàng thái hậu cũng nghe thấy động tĩnh, biết hoàng thượng ngay ở bên ngoài, nàng ra hiệu nam nhân bên trong tẩm điện đừng nói chuyện, miệng "Xuỵt" một tiếng, sau đó đưa hắn trốn đi. Nàng nằm trở lại trên giường lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài.



Hoàng thượng cũng lo lắng nói chuyện với Lạnh Ly sẽ đánh thức đến Hoàng thái hậu, người nhỏ giọng dặn dò nói: "Chúng ta đi bên ngoài nói chuyện, đừng làm phiền đến Hoàng thái hậu nghỉ ngơi."

"Vâng." Lãnh Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo phía sau Hoàng Thượng ra tẩm cung đi tới sân điện.

Hoàng thái hậu cũng cám ơn trời đất, nỗi lo sợ cuối cùng cũng lắng xuống. Trên mặt của người chậm rãi hiện ra nụ cười thỏa mãn, Lãnh Ly này quả nhiên là thông minh lanh lợi, thông suốt lòng người. Người cũng biết Lãnh Ly nhất định là biết rõ trong tẩm cung còn người nên mới có thể cố ý lớn tiếng báo cho mình, nhân cơ hội đi ra ngoài cùng Hoàng Thượng.

Chỉ là người không nghĩ tới hoàng thượng lại còn nhớ đến mình, mẹ con bọn hắn hai người tuy rằng sinh sống ở cái hoàng cung vuông vức này, nhưng từ khi họ xảy ra khúc mắt, sau đó ít giao du với bên ngoài, số lần họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng dù sao cũng là mẫu tử, huyết mạch tương liên, làm sao không lo lắng lẫn nhau chứ.

Sân Trước Bích Tiêu cung.

Màn đêm thăm thẳm, hoàng thượng đưa lưng về phía Lãnh Ly, hỏi: "Gần đây Hoàng thái hậu thân thể thế nào?"

Lãnh Ly đáp: "Hoàng thái hậu mỗi ngày tụng kinh lễ Phật, tâm tư an ổn, thêm vào thái y mỗi ngày đều đến bắt mạch, khí sắc tốt lên rất nhiều."

Hoàng thượng chậm rãi xoay người lại, "Cái này cũng là nhờ ngươi bên cạnh chăm sóc Hoàng thái hậu, và cũng có được sự ưu ái từ Hoàng Thái Hậu, quả thực khí sắc của Hoàng Thái Hậu đã tốt lên trong thấy."

"Đa tạ phụ hoàng khích lệ." Lạnh Ly tuy rằng không phải tranh công, nhưng chính mình hầu hạ Thái hậu mấy ngày nay, Thái hậu khí sắc đúng là rõ ràng chuyển biến tốt.

"Nếu đã như vậy, Trẫm sẽ tiếp tục để viêch chăm sóc Hoàng thái hậu giao cho ngươi." Hoàng thượng nhìn viên mãn tựa như mây bạc mặt trăng, không ngần ngại nói: "Nếu ta thường xuyên đến thăm Hoàng thái hậu, chỉ sợ Hoàng thái hậu thân thể sẽ càng ngày càng gay go đi." Dù sao người và Hoàng thái hậu trong lúc này khúc mắc càng ngày càng sâu rồi.

"Kỳ thực Hoàng thái hậu cũng là nhớ đến Hoàng Thượng." Lạnh Ly kỳ thực không nói gì thêm, vốn đã như vậy.

Hoàng thượng nhoẻn miệng cười, trong lòng được trấn an rất nhiều, người nhìn Lãnh Ly với ánh mắt lành lạnh, trên người đều là che đậy một luồng phong hoa nhàn nhạt, nói vậy bình thường Hách Liên Hiên cũng bởi vì cùng nàng thân cận mới có thể trở nên càng ngày càng trầm ổn có năng lực.

Vốn dĩ sau khi Thái Tử mất, Hoàng Thượng cứ vì người thừa kế ngôi vị hoàng đế mà khổ não không thôi. Sau đó bởi vì mình còn có thể trụ được, các hoàng tử lại quá nhỏ cũng không có vội vội vàng vàng chọn lựa người thừa kế mới.

Nhưng khi hắn già đi, các hoàng tử lớn lên, chuyện này hắn không thể không bắt đầu chú ý. Vốn dĩ Hách Liên Trần là một trong những hoàng tử có năng lực, hắn cũng có ý định truyền lại ngai vàng cho Hách Liên Trần. Nhưng Hách Liên Hiên thể hiện một cách rất bất ngờ.

Đầu tiên là dẹp yên chiến sự Miêu Cương, lại giải quyết ổn thỏa vấn đề dịch bệnh, thật sự là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, hiện tại cương vị thái tử, khởi đầu giữa Hách Liên Trần và Hách Liên Hiên.

Hách Liên Trần hiện tại có Liễu gia cùng Vân gia chống đỡ, được Văn Thần giúp đỡ, tuy rằng Hách Liên Hiên bên người có người vợ tốt Lãnh Ly , còn được sự hỗ trợ của Trấn Quốc tướng quân, luôn cảm thấy có ít sự nâng đỡ.

Cũng được thôi, hắn vẫn có thể đợi, để hắn có thể ngắm nghía cẩn thận những người con của hắn, rốt cuộc còn có tài năng gì.

"Con cùng Hiên nhi cứ xa cách nhau như vậy, tuy rằng trẫm cũng cảm thấy băn khoăn, nhưng người được chọn để trấn thủ biên cương, không có ai thích hợp hơn nó." Hoàng thượng nhàn nhạt mở miệng nói.

Lãnh Ly gật gù, tỏ ra là đã hiểu, nàng đương nhiên biết, kỳ thực đây coi như là hoàng thượng cho Hách Liên Hiên cơ hội để hiến công lập nghiệp, như vậy có nhiều khả năng chống lại Hách Liên Trần.



Cho nên Lãnh Ly làm bất cứ điều gì cho Hách Liên Hiên, nàng đều không cảm thấy khổ cực.

"Con hiểu, Hiên vương chàng ấy cũng hiểu. Đa tạ phụ hoàng đã san sẻ, đây vốn dĩ là bổn phận của nhi tử."

"Tốt lắm, con và Hiên nhi đều thông minh, hi vọng các con không làm cho trẫm thất vọng." Hoàng thượng biết mình cũng nên trở về, nói rằng: "Con cũng trở về nghỉ ngơi đi, trẫm đi trước."

"Cung tiễn phụ hoàng." Lãnh Ly cúi người tiễn hoàng thượng.

Lãnh Ly đứng dậy, nhìn ánh trăng sáng, liền nghĩ hiện tại Hách Liên Hiên cũng nhất định cũng đang nhìn ánh trăng như vậy, nhớ nhung đến mình.

Ngày hôm sau, sau khi Hoàng thái hậu lễ Phật, đưa Lãnh Ly đến bên cạnh người.

Hoàng Thái Hậu cho lui toàn bộ cung nữ, không còn một ai khác, chỉ còn lại hai người, chắc chắn là có điều gì muốn nói với mình.

Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó chờ Hoàng thái hậu lên tiếng.

Hoàng thái đoan hậu nhìn nàng, càng nhìn càng thích, nhìn nàng an tĩnh như nước, trong nét đẹp còn lộ ra một luồng cương nghị , liền biết nàng nhất định tài giỏi.

"Sự tình ngày hôm qua, ai gia vẫn phải cảm tạ ngươi." Giọng của Hoàng thái hậu như vậy mỗi ngày cất lên nặng trĩu, to mà rõ ràng.

Lãnh Ly biết Hoàng thái hậu nói đến chuyện tối ngày hôm qua tìm cớ với hoàng thượng, nàng không nói gì lẳng lặng chờ nghe tiếp.

"Kỳ thực trong điện của ta là có một người." Hoàng thái hậu ánh mắt nặng nề, nàng trầm ngâm một lát, do dự không quyết định, qua giây lát mới mở miệng nói rằng: "Hơn nữa còn là một người đàn ông. Ai gia chỉ là hi vọng ngươi không muốn đem chuyện này nói cho hoàng thượng biết, nếu không thì ai gia sẽ vạn kiếp bất phục rồi."

Lãnh Ly không nghĩ tới Hoàng thái hậu ngữ khí cuối cùng mềm mại như vậy thậm chí dáng vẻ còn có chút khẩn cầu, nàng lập tức nói rằng: "Hoàng thái hậu có thể yên tâm, con sẽ không nói bất cứ điều gì với Hoàng Thượng." Huống chi nói thì cũng chẳng có lợi ích gì cho nàng, nàng không ngu xuẩn như vậy.

"Ngươi hiểu là tốt rồi." Hoàng thái hậu cảm kích nở nụ cười, trên tai vòng tai màu xanh sẫm theo động tác của người chậm rãi đung đưa, nàng nói tiếp: "Kỳ thực, Yến Vương chính là Hiên nhi, đến cung cầu xin ta, để ta cho ngươi tiến vào Bích Tiêu cung . Hắn sợ sệt ngươi không đối phó được với những âm mưu của các hoàng tử kia, vì lẽ đó ta mới có thể để cho nó đi rồi lập tức tuyên chỉ cho ngươi tiến cung bên cạnh ta."

Lại có thể là Hách Liên Hiên, lại là chàng ấy. Lãnh Ly trong lòng ấm áp, giống như một dòng sông băng vào đầu mùa xuân, dần dần tan chảy bởi luồng gió, sau đó dòng nước nhỏ róc rách róc rách chảy xuống.

Lạnh ly giật mình trong lòng rất nhanh đã biến thành mừng rỡ, nàng kiếp trước gϊếŧ chóc đầy người, nhưng kiếp này, Hách Liên Hiên lại rất quan tâm và chân thành, nàng luôn cảm thấy trái tim mình tan chảy và phát ra âm thanh trong trẻo.

"Nhưng Hoàng thái hậu tại sao phải giúp ta như vậy?" Lãnh Ly thật sự là không nghĩ ra, theo thường lệ nói Hoàng thái hậu là người nhà họ Liễu, lại là cô ruột của Liễu quý phi, đối với Hách Liên Trần, người cháu này là thân thiết nhất, tại sao người lựa chọn giúp đỡ Hách Liên Hiên.

Vốn dĩ nàng không muốn hỏi chỉ chậm rãi đoán , nhưng Hoàng thái hậu đã nói đến đây, hiển nhiên là Lãnh Ly nàng cũng cảm thấy chính mình không cần phải nghi ngờ điều gì,cho nên liền lên tiếng hỏi.

Hoàng thái hậu nghĩ tới đây sắc khí bi thương , người bình tĩnh rồi nói một cách buồn bã: "Ngươi đừng xem ai gia là Hoàng thái hậu, là người của Liễu gia, nhưng hành động của Liễu quý phi , ta đều biết. Nàng mặc dù là cháu gái của ta, nhưng hại chết hoàng hậu, sát hại thái tử, thật sự là lòng dạ độc ác, bất nhân. Ai gia mặc dù là họ Liễu,là hoàng hậu đầu tiên của tiên hoàng, là mẫu hậu của Đương Kim hoàng thượng , giang sơn này là của họ Hách Liên , nếu ta vì Liễu gia vinh hoa phú quý còn đối với Liễu quý phi mở một con mắt nhắm một con mắt, như vậy sau khi ta chết xuống mồ, làm sao đối mặt với gia tộc liệt tổ liệt tông Hách Liên!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện