Chương 313: Ông Đây Muốn Tiếp Tục Nhét Nó Vào Trong Cái Lỗ Nhỏ Của Bối Nhi
Diệp Liệt Thanh bị kẹp giữa hai người phụ nữ trong túc nhất thời đau đâu dữ dội, hai người này người nào hắn ta cũng không thể trêu vào.
"Chị dâu, thừa dịp thân thể anh cả còn đang cường tráng, hai người vẫn nên cho Tiểu Ngọc thêm mấy người em đi, miễn cho anh cả chỉ hành mỗi Tiểu Ngọc thôi..."
Nghe vậy, Tô Bối tiếc mắt nhìn tên nhóc ngốc đang cười ngây ngô bên cạnh cha ruột, ý chỉ tiếc mắt nhìn
Văn Uyển: “Chúng tôi cũng không vội... Ngược tại em rể cũng có tuổi rồi thì nên £o £ắng cho chính mình đi...”
Văn Uyển tuổi còn nhỏ, còn chưa mất đi tính trẻ con, Diệp Liệt Thanh đã quá già để chờ đợi thì không nói, hiện tại còn chưa ty hôn với Văn Tuyết...
Hai cô cháu này còn không biết phải dây dưa tới khi nào...
Có đôi khi cô còn £o tắng rằng em trai em gái của Văn Ngọc đều biết đi mua nước tương rồi, mà Diệp Liệt Thanh vẫn còn đang ngủ trên giường tạnh tẽo.
Diệp Liệt Thanh nghe ra ẩn ý trong fời nói của Tô Bối, nhìn Văn Uyển bên cạnh chỉ fo ăn cơm, con ngươi sâu hơn.
“Khu khu...”
Văn Quốc Đống vẫn không tên tiếng bất mãn ho khan hai cái: “Sao em không quan tâm anh!?”
Tô Bối hừ nhẹ một tiếng, tàm mặt tạnh tùng nói: "Quan tâm anh?! Trước hết tàm cho quả trứng kho bên cạnh anh trở tại màu sắc ban đâu cho em rồi tính tiếp!”
Văn Ngọc tuy rằng không hiểu ba mẹ đang nói cái gì, nhưng thấy Tô Bối nhìn bé, hai nắm tay nhỏ vung lên đặc biệt vui vẻ: “A ô... A..."
Văn Quốc Đống sờ sờ đâu đứa con trai ngốc nhà mình: “Em xem... Tiểu Ngọc rất có tinh thân, mỗi ngày dẫn nó ra ngoài cũng không thẹn thùng nữa..."
“Em chỉ muốn đứa con trai mập mạp trắng trẻo của em...”
“Vậy... Sinh thêm một đứa?”
Tô Bối liếc người một cái, tức giận quay đâu đi.
Đêm trước buổi họp lớp
Văn Quốc Đống đã sớm đắp mặt nạ lên giường nằm.
Tô Bối nghĩ đến việc họp lớp sẽ ở cùng nhau hai ba ngày, ở trong khách sạn không thể sung sướng làm càn được, liếc mắt nhìn Văn Quốc Đống gân đây vẫn luôn một mực 'Tu thân dưỡng tính'.
Vào phòng tấm thay một bộ nội y tình thú nóng bỏng gợi cảm, xoay người lên giường trèo lên người Văn
Quốc Đống, thì thâm vào tai người: "Ông xã..."
“Ngoan, ngủ sớm một chút, tốt cho sức khỏe...”
Văn Quốc Đống vừa nói vừa đặt tay lên eo Tô Bối, chạm vào làn da mỏng manh của phụ nữ, vừa mở mắt, một cô gái thỏ bông bông xù đập vào mắt, bàn tay to lớn của hắn dọc theo thất lưng đi xuống, sở vào âm đạo ướt át.
Tô Bối nâng cái mông nhỏ bóng loáng, dùng huyệt hoa đón ý hùa với ngón tay của Văn Quốc Đống: “Ưm...
Ông xã...”
“Đô lắng lơ!” Văn Quốc Đống cắn răng, ngón tay ở ngoài huyệt hoa ướt át nhưng không chịu cắm vào:
“Ngày mai không đi họp lớp nữa hả!?”
Tô Bối Bối cắn nhẹ môi: “Bởi vì phải đi vài ngày... Hôm nay mới muốn chồng mà...”
Văn Quốc Đống híp híp mắt: “Hôm nay muốn?”
Nghe vậy, Tô Bối nằm ở trên cổ Văn Quốc Đống mút ra một vệt đỏ: “Chăng lẽ anh còn muốn làm ở khách y sạn? Xung quanh toàn là bạn học, để cho người ta nghe thấy được... Á”
Lời còn chưa dứt, ngón tay thô ráp của Văn Quốc Đống đã cắm vào huyệt hoa đây nước dâm của Tô Bỡi.
“Không phải em thích làm nhất trong bâu không khí như vậy sao? Hả? Mỗi lân em làm ở bên cạnh Lâm
Quyên, bên trong tiểu huyệt của Bối Nhi không phải như muốn lũ lụt luôn sao? Vừa ướt vừa trơn vừa chặt, sảng khoái đến nỗi ông đây muốn để thứ này vẫn luôn nhét vào bên trong tiểu huyệt của Bối Nhi!"
Tô Bối hung hăng trừng mắt nhìn Văn Quốc Đống: "Để em nghe thấy anh nhắc đến bà ta thử xem!?”
“Chính em... Hừ...”
Dưới thân Văn Quốc Đống căng thẳng, cự côn bị Tô Bối nắm trong tay: “Aizz... Bà, bà xã... Nhẹ, nhẹ một chút...”
"Em tầm trước mặt bà ta... đương nhiên tà đang nói cho bà ta biết, hiện tại vợ của Văn Quốc Đống tà ai...
bà Văn tà aI..."
"Từ đâu đến cuối bà ta chưa từng để em vào mắt... Cho dù bà ta biết rõ Văn Ngọc fà con của em và anh, vẫn không để em vào mắt, còn nghĩ anh có thể quay đâu tại nhớ đến bà ta..."