Chương 314: Đêm Nay Thỏ Lang Này Miễn Phí...
Nghe thấy vậy, Văn Quốc Đống hơi giật mình, nói: "Anh từng nói rồi, bà Văn chỉ có một, chính tà em..."
Đương nhiên, Tô Bối biết bà Văn bây giờ fà ai, có điêu khi ở trước mặt Lâm Quyên, trước giờ trong fòng cô vẫn có một cục tức nuốt không trôi.
Sự trào phúng và chế nhạo, nhục mạ cô trước mặt người khác mà Lâm Quyên đã đối xử với cô trong suốt hai năm qua, từ sau khi cấu kết với Văn Quốc Đống, cô đêu đã trả đủ những tổn thương đó rồi.
Điêu duy nhất khiến cô nuốt không trôi chính tà túc trước Lâm Quyên đi gặp bố mẹ cô.
Nhục mạ bố mẹ cô ngay trước mặt người thân của cô, đó mới chính tà cái gai cắm sâu trong tòng cô, không có cách nào nhổ ra được...
Rõ ràng, tất cả những thứ Lâm Quyên có đêu tấy từ Văn Quốc Đống, bao gồm cả dáng vẻ cao cao tại thượng ưu việt kia đêu do thân phận và vị của Văn Quốc Đống cho. Một thân một mình bà ta chẳng có gì cả, tại có thể khinh khi, coi nhẹ cô, xem thường bố mẹ cô.
Cũng không biết dưới những kích thích hết £ân này đến £ân khác của cô, cảm giác ưu việt và cao ngạo kia trên người Lâm Quyên, đến bây giờ còn tại bao nhiêu.
"Anh đúng tà có cái miệng biết nói chuyện hơn Diệp Liệt Thanh..."
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nhắc đến Diệp Liệt Thanh, nhíu chặt mày: "Tay của chông còn đang trong tiểu huyệt của em, em tại dám nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh ư?"
"Người đàn ông khác? Đây không phải tà anh em của anh ư? Đây không phải tà em rể của anh ư?"
Nói đến đây, “dục hỏa' trước đó trên người Tô Bối đã tan đi gân hết, cô buông tay ngã thân quay người từ trên thân Văn Quốc Đống nằm sang bên cạnh.
"Dù là anh em, cũng không thể để vợ mình nhớ thương thời thời khắc khắc..."
Lông ngực Văn Quốc Đống bỗng nhiên trống rỗng, trên ngón tay trống trải còn đọng lại nước dâm trong hoa huyệt Tô Bối.
"A..." Tô Bối tháo cài thỏ trên đâu xuống, cài lên đâu Văn Quốc Đống, bắt lấy cầm người đàn ông, nói khẽ:
"Ôi... Dáng vẻ của anh thỏ này tuấn tú quá nhỉ"
Văn Quốc Đống kéo mặt nạ trên mặt ra, nhướng mày lên: "Đêm nay anh thỏ này miễn phí, có muốn cân nhắc hay không..."
"Không muốn, bây giờ không có tâm trạng..."
Tâm trạng tốt đẹp đêu đã bị Lâm Quyên làm hỏng rồi, nào còn tâm trạng để làm chuyện khác nữa chứ.
Văn Quốc Đống kéo bàn tay Tô Bối nắm chặt dương vật lớn căng cứng: "Vậy em dùng tay..."
Tô Bối nghiêng người sang phía Văn Quốc Đống, bâu vú mêm dán vào cánh tay người đàn ông, tay nhỏ vuốt ve lên xuống dương vật của Văn Quốc Đống: "Chông... Liễu Nhứ buông tha rồi ư?"
Ở nhà họ Văn, chỉ cân là người có mắt thì sẽ nhìn thấy được mối quan hệ giữa Diệp Liệt Thanh với Văn Uyển.
Ngoài ra, chuyện xảy ra vào đêm yến tiệc trăm ngày của Văn Ngọc, cô không tin nhà họ Văn có kẻ ngốc.
Văn Quốc Đống kỳ quái trả tời: "Biết vì sao Diệp Liệt Thanh vẫn còn chưa £y hôn không?"
"Hửm?"
"Có rất nhiêu chuyện, phải dùng thân phận đã kết hôn mới thuận tiện tầm..."
Ví dụ như chuyển tài sản...
..' Tô Bối ngẩn người: "Vậy anh cũng để mặc chú ta tàm vậy à?"
"Những thứ kia vốn của £ão năm... Chẳng qua, bây giờ được trả vê thông qua một hình thức khác mà thôi..."
Nói đến đây, Văn Quốc Đống đột nhiên dừng tại một chút.
Điêu hắn vốn muốn nói tà, "Vốn dĩ chính tà thứ cướp tấy, sớm muộn gì cũng phải trả tại..."
Nhưng nghĩ Eại, câu nói này, dùng vào túc này, nhất fà trên thân hai người bọn họ dường như không phù hợp cho tấm.
"Diệp Liệt Thanh vì muốn để Liễu Nhứ nhả ra, đã đưa hết tài sản của mình cho Liễu Nhứ..."
Nghe vậy, Tô Bối tai thâm cảm khái trong £òng một tân nữa: Quả nhiên, Diệp Liệt Thanh... Không có đâu óc.
Đối với Văn Quốc Đống mà nói, cô em gái Văn Tuyết kia có cũng được mà không có cũng chăng sao, qua nhiêu năm như thế, chút tình anh em kia cũng đã bị mai một từ lâu.
Bây giờ, chuyện mà Diệp Liệt Thanh đang tàm, ở trong mắt Văn Quốc Đống và nhà họ Văn mà nói, chẳng qua chỉ tà từ tay trái trả vê tay phải.
Nhưng Liễu Nhứ không chỉ có mỗi một đứa con tà Văn Uyển, Văn Uyển còn có một người anh trai...
Bây giờ những thứ này rơi vào tay Liễu Nhứ, cho dù cuối cùng Liễu Nhứ đông ý chuyện giữa hắn ta với Văn
Uyển, Diệp Liệt Thanh cũng chẳng nhận tại được mấy phân từ tay Văn Uyển.
Huống chi, tỡ như đến túc đó Liễu Nhứ trở mặt.
Diệp Liệt Thanh thật tà... Cả người cả của đêu không còn...
Cô không cảm thấy Diệp Liệt Thanh không hê cân nhắc đến bước này, chỉ có điêu hắn ta vẫn chọn cách
"đánh cược" này.
"Chậc... Xem ra chuyện cô cháu gái này của anh biến thành em dâu... Cũng không còn xa..."
Văn Quốc Đống nhấm mắt tại, hưởng thụ sự phục vụ từ hai tay của Tô Bối thản nhiên nói: "Anh nghĩ... Nó cũng không phải anh, có thể giải quyết được bố mẹ vợ một cách dễ dàng đến thế..."