Chương 318: Lại Ngoại Tình Không Phải Táng Gia Bại Sản Sao!?
Nghe vậy, Diệp Quân chủ động đưa tay vê phía Văn Quốc Đống: “Xin chào ngài...”
Cái chữ 'ngài' này vừa thốt ra khiến người có mặt ở đây ai cũng bất giác giật giật khóe miệng.
Văn Quốc Đống nhẹ nhàng nắm tay, cười nói: "Ngài cũng khỏe.”
"Chúng ta đi ăn cơm trước đi... Biết bạn học Tô Bối thích ăn hải sản, hôm nay cơm trưa tấy hải sản tàm chủ...
Nghe vậy, con ngươi Văn Quốc Đống tối sâm tại, ánh mất nhìn Diệp Quân cũng không tốt.
Tô Bối tặng £ẽ véo Văn Quốc Đống một cái: “Ông xã... Em đói bụng...”
Nghe thấy một tiếng “ông xã” này, mới kéo Văn Quốc Đống trở về từ cảm xúc không vui, ngón tay gãi fòng bàn tay của Tô Bối.
“Đi thôi... Không phải tà em thích ăn tôm sao? Lát nữa ông xã bóc tôm hùm đất cho em...”
“Hửm? Giữa trưa hôm nay không chuẩn bị tôm hùm đất, giữa trưa đêu tấy hải sản nhập khẩu tàm chủ, nếu Bối Nhi thích thì buổi tối mình sắp xếp...”
Nghe thấy thế khóe miệng Tô Bối giật giật, trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống...”
Người phụ nữ chưa đi xa nghe lời Văn Quốc Đống nói, trong mắt tràn ngập khinh thường:
“Ô... Còn tưởng cô ta ôm được người giàu có... Đẹp trai thì có ích lợi gì, kết hôn lân hai còn không phải gả cho một tên vừa già vừa nghèo muốn chết!”
“Ha ha! Lưu Hân, hôm nay cô muốn tới đây tìm xui xẻo sao? Nhàn rỗi không có chuyện gì làm à?”
Tô Bối chưa bao giờ để ý tới những lời trào phúng của người phụ nữ này, nghe xong những lời này.
Tô Bối nhích lại gân Văn Quốc Đống:
“Ông xã... Chúng ta vất vả lắm mới tới một chuyến, lát nữa phải ăn nhiêu một chút.”
“Kẻ có tiên như cô ta, mấy thứ này đêu ăn ngấy, lát nữa chắc chấn không thích...”
Văn Quốc Đống nghiêm túc gật đâu: “Ưm... Nghe bà xã ăn nhiêu một chút.”
“Ngoan...”
Sau khi nói xong, Tô Bối kiễng chân hôn lên mặt Văn Quốc Đống một cái: “Em chỉ thích vừa già vừa nghèo như ông xã...”
Văn Quốc Đống nhướng mày: “Ừm..”
Lý Nhạc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày: “Như vậy mà cậu có thể nhịn sao?”
Tô Bối vỗ bả vai của Lý Nhạc, dán sát tại gân nói:
“Người đàn ông tớn tuổi thương bà xã, anh ấy già rôi cậu còn trẻ, cho dù muốn ngoại tình cũng hữu tâm vô tực, như vậy còn không tốt sao?”
Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống tối hơn, nhìn Tô Bối nói:
“Anh không dám ngoại tình, của cải vốn không nhiêu tắm, Pại ngoại tình không phải táng gia bại sản sao?”
“Coi như anh thức thời!”
“Được rồi được rồi, biết hai người ngọt ngào rồi!”
“Đã chịu đủ, mùi vị tình yêu thật thối!”
Mấy người hùng hùng hổ hổ đổi đê tài.
Tô Bối tiếc mất nhìn vê phía Lưu Hân, ý cười trên mặt không đạt tới đáy mắt.
Đại học vốn tà xã hội thu nhỏ, bên cạnh Tô Bối và Văn Quốc Đống ngoại trừ đám bạn học túc trước chơi thân như đám Lý Nhạc ra, bạn học còn tại đêu tụ tập một chỗ.
Diệp Quân sắp xếp bạn học xong, ngôi xuống bàn của Tô Bối.
“Văn tiên sinh, đừng câu nệ...” Sau khi nói xong, thì nói với Tô Bối: “Mình nhớ rõ bạn học Tô Bối thích ăn cua nhất, nên cố ý gọi cua hoàng đế tới...”
Tô Bối sắc mặt có chút khó coi, tời này của Diệp Quân tà đem cô đặt trên đống tửa: “Cám ơn... Kỳ thật tôi không thích ăn tắm..."
“Không có việc gì, bà xã em chỉ phụ trách ăn tà được rồi...”
Nghe vậy, Lưu Hân ngồi cách đó không xa hừ tạnh một tiếng: “Vô sự tấy tòng...”
“Cậu được rôi...”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống, cùng với bạn học nam ngôi ở trong góc, tại nhìn Diệp Quân rõ ràng không đặt Văn Quốc Đống vào mắt, nhíu mày.
Diệp Quân có thể đột nhiên nổi tên ở thành phố Lâm, mấy người kia biết thân phận của Văn Quốc Đống, sao cũng không niệm tình bạn học cũ mà nhấc nhở một tiếng.
Bữa cơm trưa này bên trái có Diệp Quân ân cân 'khéo téo' chăm sóc, bên phải có Văn Quốc Đống 'cẩn thận' y chăm lo, Tô Bối ăn đặc biệt gian nan.