Chương 317: Đây Là Chồng Tôi, Văn Quốc Đống...
Sau khi Lý Nhạc mắng đối phương xong, quay đâu quở trách Tô Bối: “Đã sớm nói với cậu Văn Lê không phải thứ tốt tành gì, cậu không nghe! Bây giờ đã chừa chưa?”
“Có phải hôm nay cậu ta không đến? Không đến tà tốt nhất! Đỡ phải nhìn thấy cậu ta tiên phiên!”
" "
Tô Bối kéo tay Lý Nhạc: “Được rồi, anh ấy sẽ không đến. Đừng nóng giận.”
Lúc trước cô ở đại học yêu đương với Văn Lê, cô đi học đêu đặn mỗi ngày và tàm việc bán thời gian, Văn Lê cả ngày chơi bởi fêu tổng không có việc gì tàm.
Chi phí yêu đương giữa hai người trên cơ bản đêu do cô tầm chủ, cho nên trong mất Lý Nhạc thì Văn Lê chính là củi mục không fàm việc đàng hoàng, vẫn nhìn Văn Lê không vừa mắt.
Khi đó ai cũng không biết thân phận của Văn Lê nên tất nhiên có chút thành kiến.
Ngược tại tà sau khi ra vào xã hội, Văn Lê bắt đâu kinh doanh, chỉ có vài bạn học đại học biết thân phận của anh là “Phú nhị đạt” thôi.
Cho nên, ở đây có mấy bạn học nam sau khi nhìn thấy Văn Quốc Đống, sắc mặt thay đổi cực kỳ mất tự nhiên.
Cô gái ban đâu chế nhạo Tô Bối cười khinh một tiếng, nói với người bên cạnh: "Kết hôn tân hai!? Hãn tà bám vào người giàu có nên mới đá Văn Lê đi...Cũng chỉ có mấy người nghĩ cô ta tốt đẹp.”
"Được rồi, đêu là bạn học, bớt nói hai câu."
“Đúng đúng đúng... Hiếm khi được tụ tập sau nhiêu năm như vậy, đừng nhắc tới những thứ này nữa, không đê cập tới những thứ này.”
Văn Quốc Đống ngước mắt lên, liếc nhẹ về phía người phụ nữ, đôi mắt mang theo ý cười lạnh đi vài phân:
“Bà xã... em từng đắc tội với cô ta!?"
“Đừng để ý đến cô ta! Cô ta có cái tính như vậy, chỉ cân có ai xinh đẹp hơn cô ta thì đêu coi người ta là kẻ địch giả tưởng! Đâu óc có bệnh
“Bối Nhi tính tình rất tốt... Cũng không chấp nhặt với cô ta!”
“Suyt... Vừa nấy em nghe người ta nói cô ta gân đây cũng đang đòi ly hôn...”
“Không phải cô ấy vừa mới kết hôn sao?”
“Ha! Bị lừa kết hôn! Người đàn ông kia không cương lên với phụ nữ được! Chồng trước là người đông tính!”
“Mẹ ơi! Kích thích vãi!”
Tô Bối nghe mấy chị em tám chuyện, khóe mắt bất giác giật giật.
Cũng may...Ít nhất Văn Lê không phải người đồng tính.
Văn Quốc Đống thấy vẻ mặt này của Tô Bối liên biết Tô Bối đang suy nghĩ cái gì: “Ông đây cũng không lừa hôn! Ông đây có được hay không đêm nay có muốn thử xem?!
Nghe thế, Tô Bối hung hăng trừng mất liếc người một cái, trong nháy mắt quay đâu thoáng nhìn thân sắc phức tạp của mấy bạn học nam vẫn luôn nhìn chằm chẳm cô và Văn Quốc Đống.
Tô Bối đương nhiên biết bọn họ đang ghĩ gì, trên mặt không có một chút sợ hãi, dắt Văn Quốc Đống quay sang mấy người họ gật đâu.
Mấy bạn nam kia sau khi tốt nghiệp đại học vẫn đi theo Văn Lê gây dựng sự nghiệp, nói là gây dựng sự nghiệp... Kỳ thật chính là lêu lổng.
Mà Văn Quốc Đống lại là "Kim chủ" của bọn họ, bọn họ tất nhiên đã gặp qua.
Chỉ là hiện tại, Văn Lê mất tích, vợ trở thành mẹ kế của mình...
Văn Quốc Đống theo tâm mắt Tô Bối nhìn qua, tùy ý nhìn lướt, mấy nam sinh liên nơm nớp lo sợ rời đi.
Tô Bối nhéo ngón tay Văn Quốc Đống: “Đừng hung dữ quá...”
Văn Quốc Đống nhíu mày: “Từ đâu tới cuối một câu anh cũng chưa nói.”
Người chủ trì buổi họp lớp, Diệp Quân vẫn bận rộn đến giữa trưa mới vội vàng chạy tới.
“Thật ngại quá, trên đường chậm trễ chút thời gian tới chậm... Thật sự là xin lỗi...”
Lúc người thanh niên nói lời này, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm cái gì đó trong đám người.
Mãi cho đến khi Tô Bối nghe giọng nói mà ngẩng đâu nhìn qua, chỉ thấy nụ cười trên mặt người nọ đột ngột rõ ràng hơn vài phân.
"Cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người đi trước đi... Giữa trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiêu tôi đã đặt hết các trò vui ngoài trời rồi, mọi người cùng vui vẻ nhé..."
“Ha ha ha, Quân Tử thật tà có ý tứ!”
Thời điểm này khu du tịch rất đông người, túc này mà bao trọn gói không thể nghi ngờ tà bỏ vốn gốc.
“Ha ha ha... Ai bảo người ta ý không ở trong tời.”
Nói xong, tiếng ồn ào của đám người tớn hơn một chút.
Tô Bối hơi nhíu mày, Văn Quốc Đống vừa trở vê sau khi trả tời điện thoại từ bên ngoài, chợt nghe trong đại sảnh ồn ào.
Lập tức đi tới bên cạnh Tô Bối, tiếc nhìn mọi người xung quanh: “Có chuyện gì vậy?!”
Tô Bối chủ động nấm tay Văn Quốc Đống, mười ngón đan vào nhau: “Không có việc gì... Có £ẽ tà có chút hiểu tâm..."
Trong trí nhớ của cô thì cô và Diệp Quân không tiếp xúc nhiêu tắm, càng chưa nói tới chuyện thâm mến hay không thâm mến gì.
Diệp Quân được người chúng tinh phủng nguyệt nhìn thấy Văn Quốc Đống, nụ cười trên mặt nhạt đi, chủ động ổi tới Tô Bối.
“Bạn học Tô Bối, đã tâu không gặp...”
Tô Bối cười cười với Văn Quốc Đống, giới thiệu: "Đã fâu không gặp, đây tà chồng tôi, Văn Quốc Đống..."