Mẹ Dung không ngừng gắp thức ăn cho Nam Dạ Tước, hai đứa bé, bà một miếng cũng không có thiên vị, chính mình ăn ít nhất.

Lúc Nam Dạ Tước theo trở về, Dung Ân vốn là có lo lắng, cô sợ mẹ mình mất hứng, thật ra thì mẹ Dung sớm đã nghĩ thông suốt, chuyện người trẻ tuổi bà đã không còn có thể làm chủ được rồi, bà duy nhất hi vọng chínhlà Dung Ân được hạnh phúc.

Mẹ Dung gắp rất nhiều thức ăn cho Nam Dạ Tước, bên trong cái chén thức ăn chất như một ngọn núi nhỏ, “Tước, ăn nhiều một chút, uống rượu…”

Nam Dạ Tước thỉnh thoảng cùng bà nói chuyện, thật ra thì anh rất ít khi cùng người xa lạ nói chuyện, nhưng mẹ Dung không giống, cái loại cảm giác thân thiết tự nhiên này, làm anh không nhịn được muốn nhích tới gần.

Đây vốn là gia đình không trọn vẹn, anh thật hy vọng có thể dung nhập vào, cảm giác này chính là thân mật mà tốt đẹp, thật có thể ấm áp đến trong lòng.

Rất ấm áp, rất thoải mái.

Sau khi cơm nước xong, Dung Ân thu dọn xong bát đũa, cô lau khô sạch sẽ hai tay đi ra ngoài, “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.”

“Được” mẹ Dung trên mặt sủng nịnh mà vỗ vỗ tay cô, “Tước, con nằm ngủ ở phòng Ân Ânđi”.

“Mẹ —— ” Dung Ân vội vàng ngăn lại, “Anh ấy về nhà là được rồi, sẽ không ở tại nơi này.”

“Nhưng nó uống rượu, để cho lái xe thì không an toàn…”

“Thuê xe là được, ” Dung Ân ngẩng đầu, sắc mặt vô thần mà nhìn về Nam Dạ Tước, “Anh thuê xe đi, xe ngày mai lại đến lấy.”

“Ân Ân, ” mẹ Dung mặt lộ thương yêu, “cha mẹ Tước cũng không có ở tại thành phố này, bây giờ gần sang năm mới một người nhiều vắng lạnh, rồi hãy nói phòng của con cũng là trống không, nó là lần đầu tiên tới nhà chúng ta, con cũng không nhìn một chút mấy giờ rồi…”

Mẹ Dung đem Dung Ân quở trách, ánh mắt khác hướng Nam Dạ Tước, “Con ở đây đi, đợi chút nữa ta liền đổi lại chăn đệm mới”.

“Không cần.”

Dung Ân cho là anh cự tuyệt, không nghĩ Nam Dạ Tước lại nói như thế, “Dù sao là Ân Ân ngủ qua, như vậy là tốt rồi.”

“Vậy được, ngươi xem chúng ta liền ba người, bằng không có thể cùng gia đình khác như vậy chơi mạt chược, thời điểm năm nay, rõ ràng là rất lạnh…”

“Mẹ, ” Dung Ân nhíu mày, cô không nghĩ tới mẹ Dung hứng trí như vậy, vốn là không muốn mang Nam Dạ Tước trở về, “Ba người thì có chuyện gì thú vị?”

Đang nói, phía ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, “Bà Dung mở cửa, chúng ta tới chúc tết”.

“A, là bà Lưu bác.”

“Mẹ, con đi mở cửa”. Dung Ân lướt qua Nam Dạ Tước đi tới cửa, mới vừa mở ra, liền nhìn thấy những khuôn mặt nhiệt tình tới, “Ân Ân, nghe dì Trương nói cháu mang bạn trai tới, chúng ta liền rủ nhau tới xem… Ô ô, là đứa nhỏ này sao, lớn lên thật là đẹp trai a, so với nam minh tinh đứa con gái gần nhà ta mê nhìn còn đẹp hơn, xem này ánh mắt, cái mũi lớn lên…”

Hàng xóm láng giềng chính là như vậy, một cái so sánh với một cái nhiệt tình, Dung Ân đứng nguyên tại chỗ, thấy mấy vị bác gái đem Nam Dạ Tước vây ở chính giữa, bác Lưu còn so đo thân cao, “Đứa nhỏ này thật cao, so với ta cũng cao hơn ra nữa người rồi, Bà Dung, Ân Ân nhà bà vóc dáng cũng không thấp, tương lai sinh ra hài tử không phải là cao hơn sao?”

“Đó là dĩ nhiên rồi… ” Mẹ Dung tiếp lời, “Đúng rồi, các bà sao không chơi mạt chược?”

“Ba thiếu một a”,ánh mắt mấy bà hàng xóm chuyển hướng Nam Dạ Tước trên người, “Cháu à, cháu biết chơi mạt chược chứ? “

“Biết” Nam Dạ Tước bộ mặt mỉm cười, bộ dáng này nếu là bị đám người Bùi Lang nhìn thấy, không chừng có người cười đến rụng răng, “Biết một chút a”.

“Vậy là tốt rồi, tới ngồi chung một bàn đi”, bác Lưu dẫn đầu đề nghị, “Cái kia… bà Dung à, con gái nhà bà thật vất vả trở lại một chuyến, hãy theo bà tâm sự một chút đi, bà đừng ngại, chúng tôi liền ở bên trong phòng khách chơi, được không?”

“Được được, dĩ nhiên là được…”

Những người láng giềng này bình thường đối với mẹ chiếu cố không ít, mua thức ăn mua thức uống cũng là hỗ trợ mang lên cho, Dung Ân vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng mà liếc mắt Nam Dạ Tước, tự nhiên bất chợt nhìn các bà, liền mang theo mẹ vào phòng ngủ.

Chọn chỗ xong rồi ngồi xuống, bác Lưu cầm trong tay xúc xắc, “Con trai, chơi bao nhiêu đây?”

Nam Dạ Tước cũng không biết cách các bà bình thường chơi, rồi hãy nói dựa theo quy tắc bọn Tử Lý chơi, lần đó không phải là chơi mấy vạn vài chục vạn, “Tùy các bác đi”.

“Vậy thì… ” mấy người nhìn mắt nhau, “Hôm nay là lễ mừng năm mới, ta chơi lớn, mười đồng như thế nào đây?”

“Được a. ” Nam Dạ Tước mân lên cười, anh còn chưa bao giờ ở thời điểm lễ mừng năm mới cùng nhiều người như vậy ở chung một chỗ.

Phía ngoài truyền đến thanh âm chà xát tê dại đặc biệt, rất ầm ĩ, nhưng cũng rất náo nhiệt.

Dung Ân đem áo lông từ túi to trước mặt lấy ra, ẹ Dung mặc vào, cô chọn số đo quả nhiên rất vừa người, “Mẹ, sau này những thứ áo bông kia người đừng mặc nữa, áo lông mới ấm áp.”

“Mua nhiều như vậy a”, mẹ Dung sắc mặt vui mừng, Dung Ânbật điều hòa trong phòng ngủ, cho bà từng thứ mặc thử, “Ân Ân, lầu dưới có hàng xóm mới dọn đến, con gái bà ta gả cho ông chồng giàu có, suốt ngày ở tiểu khu chúng ta bên trong tỏ vẻ, bà ta còn nói một bộ y phục vài trăm đồng, lần trước còn trước mặt nhiều người cười mẹ, nói mẹ chỉ có vài cái áo bông, nào có a, mẹ có hai thùng áo bông cũng là thay phiên đổi lại”.

Người già đến một tuổi nhất định chính là như vậy, Dung Ân nghe, lỗ mũi liền không khỏi ê ẩm, “Mẹ, con không phải là ẹ tiền sao? Mẹ tại sao mua ình bộ y phục cũng không đành lòng chứ?”

“Mẹ không có”, mẹ Dung mặc cái áo lông đó, yêu thích không buông tay, “Y phục của ta đủ mặc, tại sao phải xài số tiền kia đi lãng phí”.

Bà đã mang theo Dung Ân từ nhỏ, cuộc sống tiết kiệm đã quen, mặc dù mẹ đối với mình rất hà khắc, nhưng là đối với con gái, cũng không có hà tiện, sẽ không để cho cô lúc đi ra ngoài phải mất thể diện.

Dung Ân đem trong phòng đơn giản thu thập, y phục ẹ cũng cất trong tủ, mẹ Dung đứng ở cửa, “Bên trong phòng khách rất lạnh, Tước mặc ít như vậy, có thể hay không bị lạnh tới?”

“Mẹ… ” Dung Ân quay đầu lại “Người đừng lo lắng, kệ anh ta đi.”

“Ân Ân, ” bà đi tới bên người Dung Ân, “Làm sao con lại có bộ dạng thờ ơ này? Mẹ biết, chuyện tình cùng Việt con không thương tâm khổ sở cũng là giả dối, nhưng là nếu cũng như vậy, con cũng nên thử tiếp nhận người khác, Tước đứa bé kia thật không tệ…”

Mẹ không hiểu ngọn nguồn trong đó, mà Dung Ân vừa khó có thể mở miệng, cô rũ mắt xuống, nước mắt trực trào liền bị bức trở về, cô xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía mẹ, bắt đầu sửa sang lại giường chiếu, “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tự mình biết”.

Cô trở về, đã muốn trông thấy mẹ, cùng mẹ tâm sự với nhau, có thể nằm ở bên cạnh bà, để cho Dung Ân quên mất cái gì là tịch mịch cùng cô đơn, trong lòng của cô đã bị đau thương thấm vào quá sâu, quá sâu.

Dung Ân cầm lấy đồ ngủ vào phòng rửa tay tắm, mẹ Dung chống gậy, cầm lấy tấm chăn đi ra ngoài, “Tước, đem cái này che ở trên đầu gối, để cho chân khỏi lạnh”.

“Ôi, hiện tại đã đau lòng con rể tương lai nữa à…”

“Liền đau lòng, ” mẹ Dung hợp cười, “Các bà nếu lạnh…, kêu trong nhà đưa giày vải tới đây, tôi giúp các bà gọi điện thoại…”

“Không cần, chúng ta đều là mang tới…”

Nam Dạ Tước xếp cờ xong, mẹ Dung đã đem chăn lông trải trên đùi hắn, “Cảm ơn bác gái, người cùng Ân Ân ngủ trước đi.”

Một cử động nho nhỏ này, làm cả người anh cũng ấm áp lên. Dung Ân tắm rửa đứng ở cửa, trên mặt mẹ thật lâu không có loại cười này, cô ngay cả dũng khí đi quấy rầy cũng không có. Bà thật tâm mà quan tâm hắn, không biết hắn là ác ma, hắn có một bộ mặt hoàn mĩ, cùng với địa vị xa hội hiển hách, chẳng qua là đằng sau mỗi bộ mặt của hắn lại lộ ra một bộ mặt tàn nhẫn cùng với tội ác, mẹ Dung là không biết, cô hận không thể giết chết hắn đi, ngay cả cô dẫn hắn trở về, cũng là bị ép buộc.

Lúc chơi mạt chược kết thúc, Dung Ân cùng mẹ đã ngủ, thật ra thì cũng không phải là rất khuya, gần tảng sáng.

Mấy vị bác gái hăng hái bừng bừng, nhưng cũng hết sức hiểu chuyện, con rể người ta lần đầu tiên tới cửa đã bị các bà lôi kéo chơi mạt chược đã rất ngượng ngùng rồi, ba nhà thắng một nhà thua, thời điểm đứng dậy, bác Lưu nhất định cho Nam Dạ Tước ba trăm đồng.”Chúng ta vốn chính là đánh đùa, không nghĩ tới thắng ngươi nhiều như vậy”.

Mười đồng tiền mạt chược, cho dù vận khí xui tận mạng, bất quá cũng là thua một hai ngàn đồng, rồi hãy nói Nam Dạ Tước vốn là phụng bồi đùa, “Các bác cứ nhận lấy, gần sang năm mới, chỉ là một chút vui vẻ.”

Mấy vị bác gái vui vẻ mà đi ra cửa, đều nói mẹ Dung chọn được con rể tốt, kiến thức tốt, còn hiểu lễ nghĩa.

Dung Ân ngủ được rất ít, trời vừa hừng đông cô liền bò dậy. Lúc mẹ Dung ngủ khóe miệng hàm chứa ý cười, những cái áo lông không có treo lên, tràn lan ở trên chăn.

Cô đứng lên chuẩn bị nấu sủi cảo, mở nồi cơm điện ra, ở bên trong bỏ chút dầu phộng, lại đem bánh chẻo lần lượt bỏ vào, Dung Ân không có đem đổi lại quần áo tắm giặt, cô đi vào phòng ngủ của mình, Nam Dạ Tước còn đang ngủ, hai đầu lông mày có chứa an tỉnh, anh tắm rửa qua sau cũng không có đồ ngủ, liền trực tiếp ở trần nằm ở trên giường Dung Ân, mái tóc ngắn màu đỏ rượu bày ra ở thái dương, tứ chi mở ra, tướng ngủ bá đạo, một cái giường cũng không đủ hắn ngủ.

Cái ghế đẩu bên cạnh, Nam Dạ Tước gấp quần áo để lên, anh vốn là thói quen tiện tay ném loạn, nhưng nhìn gian phòng Dung Ân sạch sẽ như thế, cũng là thuận tay gấp rồi để lên.

Mẹ Dung cùng Nam Dạ Tước cơ hồ là đồng thời dậy, Dung Ân đem mâm bánh chẻo đẹp mắt bưng lên bàn, còn có chút thức ăn, mẹ Dung hỏi thăm Nam Dạ Tước tối hôm qua ngủ ngon giấc không, có lạnh hay không, anh cũng gật đầu, nói ngủ rất ngon.

Nếm qua điểm tâm, Nam Dạ Tước suy nghĩ, cần phải cho Dung Ân cùng mẹ Dung có khoảng không riêng, anh tùy tiện tìm lấy cái cớ liền phải đi về, nói xong rồi ngày mai tới nữa đón Dung Ân.

Mẹ Dung mọi cách giữ hắn lại, Dung Ân thấy thế liền nói trước, “Mẹ, người đừng giữ, công ty anh ta có việc”.

Mẹ Dung lúc này mới không tình nguyện đưa Nam Dạ Tước ra cửa, Dung Ân tự lo ở bên trong thu thập bát đũa, cửa lớn hơi cài đóng về sau, mẹ Dung kéo tay áo Nam Dạ Tước lại, móc ra cái bao tiền lì xì cho hắn, “Tước à, ta không có chuẩn bị cái gì khác a, cái này bao tiền lì xì con nhận lấy …”

Nam Dạ Tước nhìn trong bao lì xì trong tay bà, ngẩn ra, từ trước đến giờ cũng là anh cho người khác tiền xài, còn chưa từng có người nào đã cho anh bao tiền lì xì.

“Bác gái, người quá khách khí…” anh tự nhiên là không cần, “Người giữ lại đi a…”

“Không được”, mẹ Dung cố chấp đứng lên không thể so với Dung Ân chênh lệch, bà vẫn cứ đem bao tiền lì xì nhét vào trong tay Nam Dạ Tước, “Mau cầm lấy, sau này cùng Ân Ân về nhà nhiều một chút, có biết không?”

Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy cái bao tiền lì xì kia nặng trịch, ép tới cả lòng bàn tay anh ê ẩm, “Cảm ơn bác gái”.

Tiếng nói anh thì thầm, đột nhiên trong nội tâm liền trào ra dòng nước ấm, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mẹ Dung vốn là muốn đưa anh xuống lầu, nhưng là Nam Dạ Tước biết bà chân không tốt, liên tục khuyên bà trở về, lúc này mới một mình rời Dung gia đi.

Mẹ Dung trở lại trong phòng bếp, “Ân Ân, mẹ cho cái bao tiền lì xì, Tước sẽ không chê ít chứ?”

“Mẹ cho bao nhiêu?”

“880 a, may mắn mà.”

“Mẹ, hắn không cần may mắn. ” Dung Ân đem chén đã rửa sạch sẽ bỏ vào tủ trước mặt, khóe miệng nhếch lên giễu cợt.

“Con đứa nhỏ này, nói gì vậy”, mẹ Dung ở trên cánh tay cô đánh nhẹ, “Phải nói chuyện đàng hoàng với người nhà chứ, bằng không con mang nó về nhà làm cái gì?”

Dung Ân khó lòng giãi bày, chỉ đành phải lau khô sạch sẽ hai tay, đi ra phòng bếp.

Khu dân cư lầu dưới, Nam Dạ Tước ngồi vào bên trong xe sau thật lâu không có khởi động xe, anh nhìn kỹ bao tiền lì xì trong tay, ngón cái ở hai chữ hỷ vuốt phẳng mấy cái, sau đó đem bao tiền lì xì đút vào trong túi áo.

Mới vừa ăn xong cơm trưa, phía ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, Dung Ân không nghĩ tới gặp lại Bùi Lang.

“Em quả nhiên ở nhà”.

Dung Ân còn không có mở cửa, phía sau mẹ Dung liền đã đi tới trước mặt hai người, “Là A Lang à, đến đây đi, vào trong nhà ngồi”.

Nghe xưng hô này, mẹ khi nào cùng Bùi Lang thân quen như vậy rồi?

“Ân Ân, con không ở nhà mấy ngày này, A Lang chiếu cố mẹ không ít, lần trước trong phòng ngủ đèn hư cũng là A Lang cho đổi lại đấy”.

Bùi Lang đi vào nhà, cầm rất nhiều lễ vật, Dung Ân ngượng ngùng nói, “Làm cho anh tốn kém rồi, mua nhiều đồ như vậy”.

“Lễ mừng năm mới mà”, người đàn ông đem đồ thả vào trên ghế sa lon, “Cháu vốn cho là Dung Ân không có ở đây, cho nên mới xem một chút”. Bùi Lang tròng mắt sâu thẳm quét về phía Dung Ân, khóe mắt tựa như có thâm ý.

“Ân Ân nhà ta ngày hôm qua trở lại, còn dẫn theo bạn trai về nữa…”

“Mẹ”. Dung Ân đúng lúc cắt đứt lời mẹ nói, Bùi Lang tròng mắt đang lúc lóe lên dưới, đã đoán ra sự việc, thừa dịp khe hở lúc mẹ Dung đi pha trà, hắn hạ giọng nói, “Chúng ta đi ra ngoài ngồi được không”.

Cô cảm giác được hắn như nói ra suy nghĩ của mình, Dung Ân gật đầu, đi vào nói với mẹ mấy câu sau đó đi ra ngoài, “Đi ra phòng trà dưới lầu khu dân cư, cũng sẽ không làm cho người ta chú ý.”

Bùi Lang đi sau lưng cô đi ra ngoài, hàng xóm vừa lúc đi ra ngoài, bác Lưu tinh thần hưng phấn, trước sau như một lớn giọng “A Lang a, ngươi là vội tới chúc Tết mẹ Dung a.”

Những bác gái kia đều biết hắn, “Ân Ân, người bà con xa này thật tốt, bình thường chiếu chiếu cố chuyện trong nhà không ít đâu…”

Dung Ân lúng túng mà gật đầu, xem ra, Bùi Lang thật thường xuyên tới đây, cô mặt mày nhẹ rủ xuống, càng phát ra cảm giác mình thua thiệt mẹ rất nhiều rồi, hơn nữa Bùi Lang nói là bà con xa của mình, vì cái gì, chính là không để cho hàng xóm láng giềng ở giữa truyền ra cái gì lời ong tiếng ve sao? Cô ngước mắt hướng nam nhân lộ ra cảm kích cười.

“Đúng rồi, Tiểu Nam có ở đây không? Chúng ta vẫn còn muốn tìm hắn chơi mạt chược đây…”

Dung Ân nghe được tiếng gọi này, không biết là nên cười hay là cái gì, cô nâng lên khóe miệng, “Hắn sáng sớm đã đi, công ty có việc.”

“A a, ra thế, chúng ta là đi tìm mẹ của cháu, có lẽ các cháu có việc đi ra ngoài, mau đi đi…”

Dung Ân theo thang lầu đi xuống, gió lạnh không kiêng sợ mà thổi vào tới, cô kéo chặt cổ áo lông đi ra ngoài, phía ngoài trắng xoá một mảnh, mấy đường bánh xe hiện lên rõ rang dẫn vào tiểu khu.

Xe Bùi Lang cũng dừng ở dưới lầu, màu đen nồng đậm, cùng tấm tuyết trắng xoá kia hình thành nên cảnh đẹp tươi sáng rõ nét không bì được, “Cảm ơn anh, luôn luôn chiếu cố mẹ của tôi”.

“Không cần khách khí”. Bùi Lang đi ở phía sau, Dung Ân mặc áo màu nâu đậm giày tuyết mặc dù cồng kềnh, nhưng rất ấm áp, người đàn ông giẫm lên vết chân của cô đi về phía trước, cùng đi vào phòng trà kia theo lời Dung Ân nói.

Bên trong quang cảnh thanh nhã, mấu chốt là mới đầu năm mới, không có người nào, rất là vắng lạnh.

Dung Ân rót cho Bùi Lang chén trà, cô không biết như thế nào mở miệng, nam nhân liền dẫn hỏi trước, “Thật lâu không có gặp cô, cuộc sống tốt chứ?”

“Không tốt”. Dung Ân dựa vào ghế dựa sau lưng, “Anh nên biết tôi là cùng ai ở chung một chỗ”.

“Thật xin lỗi”.

Dung Ân sợ run lên, trên mặt do dự, “Tại sao nói như vậy?”

“Tôi đã từng nói qua, tôi sẽ đem cô từ Nam Dạ Tước đưa đi, nhưng đến bây giờ, tôi không có làm được…”

Dung Ân sắc mặt nới lỏng trì hoãn, cầm lấy chén nhẹ nhẹ uống một hớp, “Hắn ở thành phố Bạch Sa đã ăn sâu rồi, muốn vặn ngã hắn, nào có dễ dàng như vậy? Cho dù đưa hắn vào tù, tôi nghĩ cũng giam không được hắn”.

Bùi Lang rõ ràng từ trong mắt cô nhìn thấu bất đồng, dĩ vãng, cô mặc dù chỉ muốn thoát khỏi Nam Dạ Tước, nhưng cũng không có cừu hận hắn, “Đúng, Tước Thức của hắn, thật ra thì chính là bia đở đạn che dấu tội ác tốt nhất, rõ ràng, hắn là đang lúc làm ăn nên, hàng năm còn có thể quyên ra khoản tiền lớn, nhưng mặc dù viện kiểm sát ngầm không chỉ một lần âm thầm lập án, nhưng là không có cách nào…”

Dung Ân nắm chặt trong tay chén trà, Nam Dạ Tước nói không sai, ngay cả Bùi Lang cũng không có cách nào bắt hắn, một cái Diêm Thủ Nghị, ông ấy làm sao lại có năng lực như thế nào?

“Chẳng lẽ, thật chỉ có thể nhìn hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”

Chẳng lẽ, Diêm Việt chết đi cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, mặc dù chứng cớ vô cùng xác thực, không phải muốn chết vô ích không thể sao?

“Dung Ân”, Bùi Lang đặt chén trà xuống, hai con mắt lộ ra thâm thuý nhìn thẳng cô, hắn mấp máy khóe miệng, tựa như đang do dự mở miệng như thế nào, “Cô sống ở bên cạnh Nam Dạ Tước lâu như vậy, có nghe qua chuyện hắn có một giương CD-ROM không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện