CD? Dung Ân ngẫm nghĩ xong, lắc đầu, “Đó là cái gì?”

“Nghe nói, bên trong CD cất giấu toàn bộ xuất thân Nam Dạ Tước, nói cách khác, là bằng chứng phạm tội của hắn, bên trong có giao dịch trước đâycùng tài liệu về thời gian và địa điểm sắp tiến hành giao dịch trong tương lai”, Bùi Lang dừng một chút, con ngươi trong sáng, “Hắn một mình độc chiếm chợ đen, rất nhiều người đã ra vẻ bất mãn, cô cũng nên biết, người có chân trong chợ đen, thủ đoạn đến cỡ nào tàn nhẫn, mặc dù rất nhiều người cũng hi vọng Nam Dạ Tước chết, nhưng thật sự dám xuống tay không có mấy người, cô biết tại sao không?”

Dung Ân ngưng thần, loại chuyện này, cô cho tới bây giờ cũng đều không hiểu, “Tại sao?”

“Cũng là bởi vì kiêng kỵ cái đĩa CD kia trong tay của hắn, hắn có thể ở trong khoảnh khắc tạo dựng Tước Thức, vàochợ đen, phía sau nhất định cường ngạnh vô cùng”, những lời này, Bùi Lang lúc trước cùng Dung Ân đã nói, “Cho nên, không có mười phần nắm chắc, ai cũng không dám hạ thủ, tất cả mọi người hiểu căn nguyên đạo lý, chỉ có lấy được CD kia mới chặt đứt được đường lui của Nam Dạ Tước, mới có thể hoàn toàn loại trừ hắn”.

Dung Ân ánh mắt lạnh băng, cô ngẩng đầu, thấy Bùi Lang đang tràn ngập thâm ý liếc nhìn chính mình, cô hai tay nâng lên khỏi chén, “Vậy ý của anh là gì?”

“Chúng tôi đã phái người điều tra, nhưng đã cố gắng lâu như vậy, cũng không có tìm được CD này, Nam Dạ Tước làm việc cực kỳ cẩn thận, hơn nữa hắn chưa bao giờ có hoàn toàn tin tưởng bất cứ người nào, nhưng là có một chút, rất kỳ quái…”

“Cái gì?”

“Hắn đem cô bảo vệ vô cùng tốt”, Bùi Lang ánh mắt sáng quắc, “Cô biết không? Người ở phía ngoài, căn bản cũng không biết có sự tồn tại của cô, bằng không, cô cũng sẽ không bình yên vô sự đến bây giờ”.

Dung Ân đã phỏng đoán ra ý tứ trong lời nói của anh, “Mọi người các anh đã tìm không ra được CD, anh tại sao lại cho là tôi có thể tìm được?”

“Chỉ vì hắn sủng ái cô”. chỉ một điểm này, cũng đã quá đủ.

Dung Ân đầu lông mày giương nhẹ, lắc đầu, “Không có tác dụng đâu, hắn hiện tại biết tôi hận hắn tận xương, hận hắn không chết đi được, hắn tự nhiên là thời thời khắc khắc đề phòng tôi, làm sao có thể để cho tôi nhìn thấy CD”.

Bùi Lang không biết trong lúc này xảy ra chuyện gì, hắn nhìn tới Dung Ân hai đầu lông mày đau thương, cái loại đau thương này từ sâu trong nội tâm phát ra, cơ hồ đem cô gái trong sáng toàn ngày xưa bộ bao phủ, xa xa nhìn sang, quanh than cô bao phủ không có chỗ nào mà không phải là hiu quạnh cùng bi thương.

Hắn không có hỏi ra lời, hắn sợ chính mình vừa nói, Dung Ân nước mắt sẽ rơi xuống.

Đem trà Long Tỉnh nóng hổi rót vào trong chén, Dung Ân liếc nhìn những thứ kia cuồn cuộn chảy tới có bọt nước, cô đem mặt hướng tới một bên khác, ẩn nhẫn trong hốc mắt chua xót, “Lấy được CD, thật có thể đánh bại hắn sao?”

“Không chỉ như vậy, còn có thể đưa hắn vào địa ngục, vĩnh viễn làm cho hắn trở mình không được”.

Đưa vào địa ngục? Cỡ nào quan trọng, vậy có phải hay không đã nói rõ, cô có thể cho Diêm Việt báo thù rồi?

“Nếu như cô có thể lấy được, tự nhiên… là tốt nhất. Chuyện về sau, tôi sẽ an bài tốt, sẽ không để cho cô buồn phiền ở nhà, đến lúc đó, cô có thể có cuộc sống tự do”.

Dung Ân tầm mắt nhìn theo liếc về ở ngoài cửa sổ, trong tiểu khu rất náo nhiệt, có người đã bắt đầu đắp người tuyết, cuộc sống của cô, còn có thể bắt đầu sao? Dung Ân không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, Diêm Việt chết đi, đã để cho cô mất hơn phân nửa cái mạng, chống đỡ cô sống sót chính là mối hận đối với Nam Dạ Tước, hận thật sâu.

“Bùi Lang, tôi có thể hỏi anh chuyện này không?”

Anh ta gật đầu.

“Anh có thể cùng tôi nói thật không?”

Anh ta thấy cô chăm chú như vậy, thần sắc cũng nghiêm túc theo nói, “Có thể”.

“Ban đầu anh chịu ra tay giúp đỡ, để cho tôi rời khỏi Nam Dạ Tước, còn có hiện tại chiếu cố, anh là thật tâm đấy sao? Hay là, chỉ bởi vì tôi là người của hắn?”

Thật ra thì, Bùi Lang đã đoán ra cô sẽ hỏi như vậy, thân thể của hắn nghiêng, bắt đầu móc ra điếu thuốc, nhưng suy nghĩ một chút dù sao cũng là phòng trà, liền không có đốt, “Dung Ân, cô hẳn là nhớ được, ban đầu chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là ở trong Cám Dỗ, hơn nữa… ” anh cười cười “Là bởi vì tôi coi trọng bằng hữu của cô, lúc ấy tôi cũng không biết cô là ai”.

Dung Ân gật đầu, Bùi Lang tiếp tục nói, “Sau lại, là ở phòng trống trong tòa nhà kia, tôi lại giúp cô, cũng là bởi vì cô ban đầu muốn từ trên lầu nhảy xuống, tôi cảm thấy được, cô rất đặc biệt, tôi muốn giúp cô chạy thoát từ trong tay Nam Dạ Tước, liền đơn giản như vậy mà thôi”.

Dung Ân từ trong ánh mắt của hắn không có nhìn thấy chút nào lừa gạt, còn nếu là có, vậy chỉ có thể nói rõ hắn che dấu được quá tốt, thật ra thì con người sẽ không bao giờ biết được có ngày mình sẽ làm ra chuyện mình không bao giờ nghĩ đến, tựa như cô ban đầu vùng vẫy giãy chết, dưới tình huống này cùng Bùi Lang cũng không thân quen mà theo hắn chạy trốn, sau thử nghĩ lại, cũng là bởi vì cô quá nghĩ muốn thoát khỏi Nam Dạ Tước.

“Bất kể như thế nào, vẫn là muốn cám ơn anh”.

“Dung Ân, tôi hi vọng cô có thể tự bảo vệ chính mình”.

Dung Ân cười nhợt nhạt, cái loại thần sắc này thế nhưng lại làm kẻ khác rất đau lòng, “Nếu như tôi không thể đưa hắn vào địa ngục, tôi liền cùng hắn cùng nhau xuống địa ngục”.

Bùi Lang thấy được cứng rắn trên mặt cô, lòng hắn cũng đau giống là bị một cái búa đập phá, “Không được, hắn chết, là trừng phạt thích đáng, không có nghĩa cô phải chôn cùng hắn”.

“Anh không cần lo lắng”, Dung Ân ý thức được lời của mình đã làm hắn bất an, cô hạ khóe miệng, “Tôi nói là nói đùa thôi”.

Bọn họ cũng không có ở phòng trà lâu, Bùi Lang theo Dung Ân lên lầu, cùng mẹ Dung nói lời từ biệt, sau đó rồi rời đi.

Bên trong phòng khách, mẹ đang cùng mấy người chơi mạt chược, đề tài lâu dài đều quay chung quanh trên người Nam Dạ Tước.

Dung Ân trở lại phòng ngủ, chăn nệm đặt ở trên giường nhỏ, rất sạch sẽ, không giống như là tối hôm qua có ai tới ngủ qua. Dung Ân đẩy cửa sổ ra, cô hai tay nâng lên đứng ở bên giường, ngày đầu năm mới thật tốt lành, nhưng là tuyết vừa rơi.

Bầu trời sáng lên giống như một khối vải trắng che ở phía trên, nhìn ra ngoài, hơi có chút chói mắt.

Cô lông mi nhẹ rủ xuống, đảo qua xem giường, trong lòng tim đập mạnh và loạn nhịp, cô thiếu chút nữa quên mất, hai lần sau cùng Nam Dạ Tước, cô cũng không có uống thuốc tránh thai.

Hơn nữa, cô để cho Vương Linh đi ra ngoài mua thuốc, nhưng là Vương Linh ấp úng từ chối, cuối cùng mới nói thẳng, là Nam Dạ Tước không để cho cô đi mua.

Dung Ân trán nhẹ nhăn lại, cô đại khái đã đoán được ý tứ của hắn, hắn không để cho cô uống thuốc, chính là muốn làm cho cô mang thai đứa con của hắn.

Chẳng qua là, có thể sao?

Nam Dạ Tước, anh cho rằng như vậy liền có thể lưu lại lòng của cô sao? Lưu không được.

Từ đây, Dung Ân cầm lấy túi đi ra ngoài, cô cùng mẹ Dung nói đi mua vài món đồ rất nhanh liền sẽ trở về.

Che dù đi ở trên đường, cô giương mắt lên, liền thấy màu trắng bông tuyết đang dọc theo cái dù nhẹ nhàng rơi xuống, mặc dù là sang năm mới, nhưng trên đường như cũ rất nhiều người, Dung Ân một tay bỏ ở túi quần áo lông, ở giao lộ bắt đầu đón xe.

Từ bệnh viện lúc đi ra, sắc mặt cô thường ngày rất bình tĩnh, Dung Ân rõ ràng, qua hôm nay, cô có lẽ lại muốn trở lại Ngự Cảnh Uyển kia tơ vàng lung rồi, bị Nam Dạ Tước giam cầm, cuộc sống trải qua thật nhạt nhẽo.

Dung Ân sẽ không mang thai đứa con của hắn, sẽ không. Bởi vì, cô đã dùng biện pháp tránh thai.

Cô dựa vào cửa sổ xe, hai tay nắm ở chung một chỗ sau đặt ở trên đầu gối, hắn muốn đứa con, cô hết lần này tới lần khác, sẽ không cho hắn toại nguyện.

Nam Dạ Tước ngày thứ hai liền tới, thay đổi chiếc xe việt dã, đều mang đến, còn có máy nước nóng cài đặt tự động. Trong nhà Dung Ân do vì nhà cũ, trong phòng tắm máy nước nóng vẫn sử dụng là khí than, hơi không cẩn thận, sẽ dẫn đến nguy hiểm. Mà điểm này, cô thật không có nghĩ đến qua.

Mẹ Dung càng ngày càng tỏ ra thích Nam Dạ Tước, đứa nhỏ cẩn thận như vậy, đi đâu nơi tìm a.

Ngay cả hàng xóm cũng đổ xô sang đây xem.

Hai người là sau khi ăn cơm trưa xong liền trở về, ngồi ở ghế lái phụ, Dung Ân xuyên thấu qua kính chiếu hậu thấy mẹ chống gậy đứng ở cửa thang lầu, cái áo lông mơi mua đó màu sắc nhìn rất đẹp, trông mẹ Dung trẻ ra nhiều.

Nam Dạ Tước đưa ra tay phải, đem tay nhỏ bé của cô giữ tại trong lòng bàn tay, Dung Ân giật mình, hất tay anh ra, hai tay bỏ ở trong túi quần.

Anh cũng không trở lại Ngự Cảnh Uyển, mà là đi siêu thị.

Bên trong người tấp nập, đều chen chúc không được bước chân Nam Dạ Tước không ngừng lôi kéo Dung Ân đi vào, đẩy xe mua đồ, “Vương Linh phải qua đầu năm mới đi làm, mấy ngày này, chúng ta ở nhà tự mình ăn”.

Dung Ân tránh tay của anh ra, “Tôi sẽ không làm cho anh ăn, lúc ở nhà, tôi là bởi vì có mẹ, Nam Dạ Tước, anh cũng đừng phí tâm tư, đến lúc đó gọi đồ ăn ở ngoài đi.”.

Cô nói rất trực tiếp, không thể cho anh mặt mũi. Anh cũng không có tức giận, như cũ cường thế cầm tay cô hướng khu hải sản đi tới, chen chúc trong đám người trả tiền, về sau mới trở về Ngự Cảnh Uyển.

“Lý Hàng cùng A Nguyên cũng là cô nhi, những năm qua, chúng tôi là ở Ngự Cảnh Uyển cùng nhau”.

Dung Ân cũng không có nói gì, ở trước cửađổi dép xong tự đi lên lầu.

Nam Dạ Tước đem bao lớn bao nhỏ đồ mang tới trong phòng ăn, anh không giỏi làm những chuyện lặt vặt này, nhưng rất hiển nhiên, Dung Ân cũng không có ý định hỗ trợ.

Lầu hai trống rỗng, A Nguyên ở một gian trong đó nằm nghỉ ngơi, lúc Dung Ân bước đi, bước chân luôn rất nhẹ. Cô đang chuẩn bị trở lại phòng nằm thì nghe được động tĩnh rất nhỏ, cô dừng bước chân lại, thanh âm hình như là từ bên trong thư phòng truyền đến.

Nam Dạ Tước ở dưới lầu cũng không có theo tới, cô rón ra rón rén đi tới cửa thư phòng, cửa lớn kia chỉ chừa khe hở nhỏ, Dung Ân nhẹ nhàng đẩy, liền nhìn thấy một tên đàn ông đang đứng trước tủ sách của Nam Dạ Tước tìm kiếm cái gì.

Trên vai vẫn còn vươn lá vàng rụng, thân hình cao to, lúc hắn nghiêng mặt qua Dung Ân nhận ra được, hắn chính là tâm phúc của Nam Dạ Tước, Lý Hàng.

“Ngươi đang làm cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện