Bác sĩ nữ khẽ đẩy gọng kính: “Vậy chúc mừng cô, cô đã mang thai năm tuần rồi.”


Khương Cửu Sênh mỉm cười, nói: “Cảm ơn.”


Khương Cửu Sênh được như ý nguyện, tâm trạng cô rất vui, ra khỏi phòng khám rồi mà ý cười nơi đáy mắt vẫn chưa tan biến.


Mạc Băng cảm thấy buồn cười: “Vui rồi à?”


Đương nhiên!


Khương Cửu Sênh cố gắng để không tỏ ra quá phấn khích, khẽ gật đầu, bình thản trả lời: “Vâng ạ.”


Khóe mắt sắp cong lên tận trời rồi.


Mạc Băng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết này của cô, bật cười: “Em còn trẻ, sao lại mong có con như vậy chứ?”


Đừng nói nữ nghệ sĩ, phụ nữ hiện đại được mấy người nôn nóng có con như vậy.


Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Bởi vì gene của bạn trai em tốt.”


Mạc Băng nghẹn lời.


Đối với gene của Thời Cẩn, Mạc Băng không còn gì để nói nữa. Cô nói chuyện chính: “Trong vòng hai tháng nữa có lẽ sẽ quay xong “Đế Hậu”, nửa năm sau, bụng em lớn rồi, tạm thời không đóng phim điện ảnh được nữa, đêm hòa nhạc thì sao? Có cần hoãn lại không?”


Dựa theo kế hoạch ban đầu thì đầu năm sẽ phát hành album, mở buổi lưu diễn.


Tay của Khương Cửu Sênh rất tự nhiên đặt lên bụng mình: “Hoãn lại đi.” Em bé quan trọng hơn.


Mạc Băng cảm thấy sau khi xác nhận đã mang thai, Khương Cửu Sênh đi chậm hơn rất nhiều, mới năm tuần mà cô đã cẩn thận thế này, đợi đến khi bụng lớn lên, không biết sẽ như thế nào đây.


Mạc Băng không có ý kiến gì: “Được rồi, em cứ yên tâm dưỡng thai đi.” Cô nhìn Khương Cửu Sênh, trong mắt có tia sáng lưu động, nửa cười nửa không, ngữ khí như đang nói đùa: “Tin tưởng người quản lý của cô đi, cho dù cô có ở ẩn vài năm, khi cô quay trở lại chị vẫn có thể khiến cô nổi đình nổi đám như cũ.”


Khương Cửu Sênh trả lời: “Vậy thì em sẽ cố gắng để không đập mất uy danh người quản lý vàng của chị.”


Trong hành lang, trẻ con đang nô đùa, Mạc Băng chắn cho Khương Cửu Sênh đi phía bên trong, đột nhiên cô hỏi: “Em và Thời Cẩn dự định khi nào kết hôn?” Con cũng có rồi, đương nhiên cô hy vọng càng sớm càng tốt.


Khương Cửu Sênh không để tâm: “Vẫn chưa nghĩ đến.”


Khương Cửu Sênh ấy à, hơi lười, trong đầu toàn nghĩ đến Thời Cẩn, cô không quan tâm lắm đến những vấn đề hình thức này. Nhưng mà, Mạc Băng là bạn tốt của cô, lại là người quản lý, phải quan tâm.


“Nên cân nhắc một chút rồi.” Mạc Băng khuyên: “Nói cho cùng em cũng là nghệ sĩ, chưa chồng mà có con thì không hay lắm, tốt nhất là lúc bụng còn chưa lộ thì đăng ký kết hôn đi, lúc nào tổ chức hôn lễ cũng được, xem hai người có thời gian không.”


Khương Cửu Sênh trả lời rất tự nhiên: “Em hỏi ý của Thời Cẩn đã.”


Mạc Băng bật cười: “Đừng có chuyện gì cũng nghe lời Thời Cẩn, Sênh Sênh, em phải làm chủ gia đình chứ.”
Bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì, Khương Cửu Sênh hoàn toàn làm theo ý Thời Cẩn, anh nói gì cô cũng nghe theo.


Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ là em hơi sợ chồng một chút.”


Mạc Băng dở khóc dở cười: “Có lẽ? Một chút á?” Cô chọc ghẹo Khương Cửu Sênh không chút nể tình: “Là hoàn toàn ấy chứ, có thể do gene của nhà họ Từ các em như vậy, không chỉ em, mà Từ Thanh Cửu và Cảnh Sắt cũng vậy, kỹ năng chiều chồng khoe vợ đạt đến đỉnh cao.”


Khương Cửu Sênh cười không nói gì.


Mạc Băng lại hỏi cô: “Em định khi nào nói với Thời Cẩn?”


“Đợi em về nước sẽ nói với anh ấy.” Cô muốn tự mình nói với anh, muốn nhìn vẻ mặt lúc biết tin của anh.


Hai người đang nói chuyện thì phía trước có người gọi: “Sênh Sênh.”


Nơi đất khách quê người, mà lại nói tiếng Trung.


Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, quả nhiên là người quen: “Bác sĩ Thường.”


Là Thường Minh.


Cô không chú ý lắm từ lúc nào anh ta bắt đầu gọi ‘Sênh Sênh’. Hình như chỉ có lúc trong phòng tư vấn tâm lý mới gọi cô là ‘cô Khương’, hai người quen biết nhiều năm liền, cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.


Thường Minh bước đến, anh ta mặc một bộ vest màu xanh lam, phối với áo sơ mi màu đen, càng toát lên vẻ lịch sự nhã nhặn. Ngữ khí của anh ta rất gần gũi, mang theo vẻ thân thiết: “Cô không khỏe sao?”


“Không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.” Khương Cửu Sênh không giải thích nhiều: “Còn anh thì sao?”


“Anh đến tham gia một đề tài nghiên cứu về tâm lý tinh thần.”


Đúng lúc này, cô y tá phía sau gọi anh ta, không nói bằng tiếng Anh nên Khương Cửu Sênh nghe không hiểu. Thường Minh nói với cô y tá vài câu mới quay lại nhìn Khương Cửu Sênh, nói: “Anh đi trước đây.”


Giọng điệu của cô rất lạnh nhạt nói tạm biệt với anh ta: “Ừm, vậy tạm biệt nhé.”


Thường Minh mỉm cười rồi cùng cô y tá rời đi.


Mạc Băng chờ anh ta đi xa rồi mới hỏi Khương Cửu Sênh: “Quan hệ của hai người rất tốt sao?”


Khương Cửu Sênh nói: “Bình thường.”


“Ánh mắt anh ta nhìn em rất dịu dàng.”


Khương Cửu Sênh bật cười: “Bác sĩ tâm lý nhìn ai mà không dịu dàng chứ.”


Mạc Băng cảm thấy sự hiểu biết về đàn ông của nghệ sĩ nhà cô quá ít.


Hai người vừa đi đến tầng một của bệnh viện, ở phía sau Thường Minh đã đuổi tới: “Sênh Sênh.”


Khương Cửu Sênh quay đầu: “Hửm?”


Trong tay Thường Minh cầm theo một cây dù màu đen, hình như là chạy đến nên hơi thở gấp gáp: “Bên ngoài trời mưa rồi, cô có mang dù không?”


Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Xe đỗ rất gần đây.”


Thường Minh đưa cây dù trong tay cho cô: “Dùng của anh đi, tạm thời anh không cần dùng.”


Cô chần chừ giây lát rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”


Ngữ khí lịch sự chu đáo, nhưng có vài phần xa cách.


Thường Minh nói: “Đừng khách sáo.”


Sau khi tạm biệt cô, anh ta quay trở lại tầng ba, ánh mắt liếc nhìn hành lang lúc nãy cô đi qua. Hình như cuối hành lang chỉ có một khoa, ồ, cô ấy đi khám khoa phụ sản à.
Điện thoại vang lên, anh đưa mắt nhìn rồi nhanh chóng nghe máy: “Ông Chử.”


Chử Nam Thiên đơn giản ngắn gọn, hỏi: “Cậu đang ở Giang Bắc à?”


“Cháu ở Berlin.”


Sau khi điện thoại im lặng trong chốc lát, Chử Nam Thiên nói: “Chử Qua lén trốn đến Giang Bắc rồi, bây giờ không rõ tung tích, hai ngày nữa tôi mới đến Giang Bắc, cậu để ý một chút, giúp tôi bảo vệ con bé.”


Bên ngoài trời đổ mưa lớn, mùa đông ở Berlin rất lạnh, trong hành lang của bệnh viện âm u lạnh lẽo, trên cửa kính đọng lại một lớp hơi nước mỏng. Thường Minh tháo mắt kính xuống, trong con ngươi màu xanh lục có hình bóng vụn vặt.


Anh ta nhận lời Chử Nam Thiên: “Vâng, cháu sẽ cố gắng về nước sớm.”


Thời tiết thay đổi thất thường, buổi sáng ánh nắng chói chang, buổi chiều đã mưa gió bão bùng. Đến chạng vạng hoàng hôn, khắp trời âm u, mùa đông trời lạnh thấu xương, tuyết rơi xen lẫn một chút mưa đá, lất phất khắp bầu trời.


Giang Bắc vào giờ này chắc đêm đã khuya, nhưng Thời Cẩn lại gửi cuộc gọi video đến.
Khương Cửu Sênh không thích đóng cửa kín mít, bèn mở cửa sổ cho thoáng khí, thế nên mặc dù trong phòng đang mở lò sưởi vẫn thấy hơi lạnh. Cô mặc rất dày, còn cuộn tròn trong chăn, ôm laptop nằm trên giường nói chuyện với Thời Cẩn.


Thời Cẩn mặc quần áo ngủ, cũng ngồi trên giường. Đèn bật không đủ sáng, cách màn hình, ánh sáng mờ mịt càng lộ ra đôi mắt đen láy của anh: “Bên đó lạnh lắm à em?”


“Vâng, tuyết rơi rồi.” Cô xoay laptop sang hướng khác, để Thời Cẩn có thể nhìn thấy cửa sổ, cả tuyết rơi mỗi lúc một lớn ở bên ngoài.


Thời Cẩn không có tâm trạng ngắm tuyết, anh nhíu chặt mày: “Em phải mặc nhiều một chút, đừng mặc váy nữa, sẽ cảm lạnh đấy.”


Khương Cửu Sênh mỉm cười gật đầu: “Em biết rồi.” Cô hỏi Thời Cẩn: “Sao anh còn chưa ngủ?”


“Không ngủ được.” Ngữ khí của anh hơi nặng nề: “Anh rất nhớ em.”


Cô không ở bên cạnh nên anh mất ngủ.


Khương Cửu Sênh đưa máy tính đến gần, nhìn kỹ đôi mắt anh, quả thật không có tinh thần lắm, lộ ra vẻ uể oải. Cô đau lòng nói: “Vậy cũng không thể không ngủ chứ.”


Thời Cẩn không tiếp tục chủ đề này nữa: “Còn em?”


Cô chưa kịp phản ứng: “Sao cơ ạ?”


Ngữ khí của anh càng nặng nề hơn, tâm trạng không vui, nói: “Em còn chưa nói em có nhớ anh không.” Thời Cẩn hơi cáu kỉnh, không gặp được cô, tâm trạng của anh dường như mất khống chế.


Hôm nay, anh làm vỡ hai cái ly, đập mất một tấm gương.


Những lúc không có cô bên cạnh, chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng của anh thường tái phát, rất dễ nóng nảy, dễ cáu giận, có khuynh hướng bạo lực.


Cách màn hình, giọng nói của cô rất dịu dàng, an ủi anh: “Em rất nhớ, rất nhớ anh.”


Nhờ lời nói của cô, dã thú đang gào thét trong cơ thể anh tạm thời yên ổn được một lúc. Giọng nói của Thời Cẩn thì thào giống như tiếng gió ngoài cửa sổ: “Sênh Sênh, anh muốn hôn em, muốn ngay bây giờ.”


Khương Cửu Sênh chau mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”


Giọng nói anh trầm thấp, như đang dỗ dành cô: “Em kề sát một chút.”


Cô nói được rồi ngoan ngoãn dán mặt vào màn hình, bên tai vang lên âm thanh anh hôn cô, cách trăm sông nghìn núi, cách màn hình máy tính, anh hôn cô một lúc lâu.


Anh ấy à…


Khương Cửu Sênh nhịn không được bật cười thành tiếng.


Thời Cẩn hôn xong càng buồn bã hơn, càng muốn cô hơn, giọng nói uể oải, không giống dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng thường ngày, anh buồn bực không vui, giống hệt như Bác Mỹ làm nũng lúc chưa được ăn no: “Bảo bối, hình như càng ngày anh càng không thể rời xa em được nữa. Em không ở nhà, anh làm gì cũng không có tinh thần.”


Bác sĩ Thời học được cách làm nũng rồi, học theo Từ Bác Mỹ đấy.
Tim Khương Cửu Sênh mềm nhũn, tựa như ngâm trong chanh, vừa ngọt ngào vừa chua xót. Cô dỗ dành: “Ngoan, đợi em thêm vài ngày nữa.” Sau đó đưa tay vuốt ve đầu của Thời Cẩn qua màn hình, giống hệt như vuốt ve Bác Mỹ.


Anh không thỏa mãn: “Em kề sát lại đây, anh muốn hôn em thêm chút nữa.”


Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười, ngoan ngoãn áp sát lại, đối diện với màn hình khẽ hôn anh. Hai người càng bên nhau lâu, cô càng phát hiện ra bác sĩ Thời nhà cô rất thích bám dính cô, đặc biệt là những lúc phải xa nhau. Anh không có cảm giác an toàn, lúc nào cũng lo được lo mất, rất khó dỗ.


“Thời Cẩn này.”


“Ừm.”


Khương Cửu Sênh khựng lại một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Khi nào chúng ta kết hôn?”


Đầu mày Thời Cẩn giãn ra, tâm trạng tốt hơn khi nãy: “Em muốn kết hôn à?”


Cô trả lời rất nhanh: “Muốn.” Bàn tay cách tấm chăn khẽ vuốt ve bụng mình.


Họ rất ít khi nói chuyện kết hôn, bởi vì trạng thái hiện tại của họ chẳng khác gì đã kết hôn cả.


Anh không nghĩ nhiều, vẫn ung dung nói: “Nếu như em muốn thì lúc nào cũng được.” Vốn dĩ dự định của anh là sau khi giải quyết xong nhà họ Tần, nhưng mà, dự định của anh không quan trọng, ý của cô mới là quan trọng nhất.


Khương Cửu Sênh băn khoăn: “Chuyện của nhà họ Tần còn chưa kết thúc, kết hôn không sao chứ?”


Thời Cẩn áp sát lại gần, bàn tay cách màn hình máy tính vuốt ve gương mặt cô, anh lại muốn hôn cô rồi: “Không sao cả, chỉ cần em muốn làm, chọc thủng bầu trời cũng được.”


Khương Cửu Sênh mỉm cười.


Cô không cần chọc thủng bầu trời, cô chỉ cần người đẹp Thời của cô thôi.


“Đợi em về nước, chúng ta đi xăm nhẫn cưới nhé.”


Họ đã giao ước rồi, phải xăm hình nhẫn cưới lên tay.


“Anh xăm, em không cần.” Thời Cẩn nói: “Anh hối hận rồi, sợ em đau, không muốn cho em xăm nữa.” Anh từng nghĩ đến vấn đề này, bản thân anh chắc chắn không muốn nhìn thấy cô chịu đau, lãng mạn gì chứ, thôi bỏ đi.


Một mình anh đau là được rồi.


Khương Cửu Sênh không hề đắn đo, cô không đồng ý: “Không được, phải xăm, em không sợ đau.” Nói đến vấn đề này, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, bèn nói: “Sau này sinh em bé, em muốn sinh thường.”


Sinh thường à…


Bởi vì một câu nói này mà sắc mặt của Thời Cẩn hoàn toàn trở nên u ám, cả người buồn bực, cảm xúc nơi đáy mắt lo lắng không yên: “Sau này hẵng nói.”


Anh là bác sĩ, anh biết nỗi đau và sự nguy hiểm khi sinh con của phụ nữ, vừa nhắc đến thì lập tức lo lắng, đây là vấn đề mà anh không dám nghĩ đến.


Giang Bắc.


Sáng sớm thứ Hai, trời nắng ấm, ông cụ Từ nổi hứng hẹn mấy ông bạn già cùng đi câu cá. Trong lúc câu, mấy ông bạn già nhắc đến cháu ngoại gái Cảnh Sắt, ai cũng cực kỳ ngưỡng mộ ông.


Đây là chuyện đương nhiên, cháu ngoại của ông rất lợi hại mà.


Ông cụ Từ đặt cần câu cá qua một bên, gọi điện thoại cho cháu gái cưng của ông.


“Ông ngoại.”


Giọng nói ngọt ngào, còn ngọt hơn cả kẹo.


Trong lòng ông cụ Từ rất bình tĩnh, cảm giác tự hào dâng lên từ tận đáy lòng: “Sắt Sắt, ông xem tin tức rồi.”


Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, rất êm tai: “Tin tức gì ạ?”
Ông cụ Từ chỉ cảm thấy trời trong nắng ấm, ánh dương rực rỡ: “Đài truyền hình trung ương chỉ đích danh tuyên dương con ấy.” Ông ra sức khen ngợi: “Sắt Sắt nhà ông giỏi quá đi mất, siêu cao thủ, siêu cao thủ!”


Từ mới này là ông cụ Từ vừa học được trên Weibo đấy.


Cảnh Sắt được khen đến phát xấu hổ, cô ngại ngùng mỉm cười, còn không quên khen theo ông ngoại: “Đội trưởng của chúng ta cũng rất giỏi ông ạ, siêu cao thủ, siêu cao thủ.”


Nói đến Hoắc Nhất Ninh thì ông cụ Từ không vui vẻ như vậy nữa.


Ông dài giọng: “Ừm…”


Giỏi con khỉ ấy, ông còn chưa gặp được cháu ngoại đã bị người ta bắt đi mất rồi!


Vừa nghĩ đến đây, ông Từ liền cảm thấy không thoải mái, bèn ho khan vài tiếng: “Khụ khụ khụ…”


Nghe thấy ông ngoại ho, Cảnh Sắt rất lo lắng: “Ông ngoại, ông làm sao thế ạ? Ông bị cảm ạ?”


Sắt Sắt đúng là một chiếc áo bông chu đáo tỉ mỉ, cặp mắt của ông cụ Từ khẽ chuyển động, nảy ra sáng kiến. Ông che miệng, bắt đầu giả vờ ho, vừa ho vừa kể khổ: “Khụ khụ khụ… Chắc là vậy rồi, cổ họng không khỏe lắm, dạ dày cũng không thoải mái, ăn không ngon, ngủ không yên, khụ khụ khụ… Trong nhà quạnh quẽ, chỉ có một mình ông lẻ loi, không có người trông nom chăm sóc, mấy đứa các cháu, đứa nào cũng bận hết, chẳng có ai ở bên cạnh ông cả. Cháu trở về rồi cũng không đến thăm ông… Khụ khụ khụ, không khỏe, chỗ nào cũng không khỏe.” Nói xong, ông cụ Từ còn ho đến thở hổn hển.


Chiêu khổ nhục kế này đạt điểm tối đa!


Kỹ năng diễn xuất này, quá trâu bò!


Cảnh Sắt đau lòng cho ông cụ, lập tức nói ngay: “Ngày mai con đến thăm ông, ông ngoại, ông uống thuốc chưa ạ?”


Hì hì.


Trong lòng ông cụ Từ đang thầm cười trộm, nhưng trên mặt lại đầy vẻ đau khổ, cách điện thoại vẫn có thể cảm nhận được kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của ông. Ông cụ Từ điều chỉnh lại cổ họng, ngẩng đầu một góc 45 độ buồn bã nhìn trời: “Nếu cháu có thể ở bên ông thêm vài ngày, không cần thuốc cũng sẽ khỏi, tốt nhất là ở nhà ông ngoại vài ngày… Khụ khụ khụ, haizz, con người ta già rồi, xương cốt càng ngày càng yếu đi.”


Dáng vẻ bi thương và thảm thiết của người già được ông cụ khắc họa sống động như thật.


Cảnh Sắt gần như lập tức mềm lòng: “Vâng, vài ngày nữa cháu về nhà ở.”


Hì hì.


Ông cụ không nhịn được cười trộm thành tiếng: “Cháu ngoan quá, hì hì.” Dây câu khẽ run, cá cắn câu rồi, ông đứng dậy, hai tay cầm cần câu trúc, từ từ thu dây lại: “Ây da, đột nhiên ông cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, dạ dày cũng không đau nữa, xương cốt cũng chắc khỏe hơn, khỏi ho luôn này.”


Cảnh Sắt choáng váng.


Có một cảm giác bị ông ngoại lừa gạt.


Ông cụ Từ dùng sức kéo mạnh, cười lớn: “Ây da, nặng quá, con cá to thế này mà.”


Cảnh Sắt câm nín.


“Sắt Sắt à.”


“Dạ?”


Ông cụ Từ ước lượng con cá lớn vừa câu được: “Hôm nay ông và lão Hoắc nói chuyện điện thoại, còn cãi nhau một trận.”


Cảnh Sắt quan tâm hỏi: “Vì sao ạ?”


Nói đến chuyện này, ông cụ Từ lại tức giận: “Lão Hoắc muốn để hai đứa kết hôn xong thì định cư ở thủ đô.”


Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ! Sao có thể để cháu ngoại bảo bối của ông đến một nơi xa xôi như vậy sống chứ! Lão chó già họ Hoắc đó giống hệt như con chó nhỏ Hoắc Nhất Ninh vậy, đều là thổ phỉ, muốn cướp mất Sắt Sắt nhà ông!


Ông cụ Từ vội vã dụ dỗ: “Sắt Sắt à, cháu đừng bỏ rơi ông ngoại nhé.”


Thế nhưng…


Điểm quan trọng mà Cảnh Sắt nhận ra là: “Vâng vâng, chúng cháu sẽ nhanh chóng kết hôn, kết hôn ở Giang Bắc. Kết! Hôn! Tại! Đây! Luôn!!”


Ông cụ Từ á khẩu!


Ông khóc không ra nước mắt, ông đâu có hối thúc chúng nó kết hôn!


Buổi tối, Cảnh Sắt vừa tắm rửa xong, mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, ngoan ngoãn tự giác chui vào chăn của đội trưởng nhà cô, đợi anh ấy tắm xong.


Trong chăn tràn ngập hơi thở của anh, Cảnh Sắt thích thú lăn lộn trong đó, trong lòng nghĩ, hôm nay nhất định không được ngủ trước, nhất định phải…
Ây da, ây da, ngượng quá.


Cô đỏ mặt, chui vào trong chăn, giống như chú chim cút hiếu động, lăn qua lăn lại trong chăn.


Hoắc Nhất Ninh tắm xong, quay lại phòng thì nhìn thấy một đống trong chăn, lăn qua lăn lại rất vui vẻ.


Bịch!


Cảnh Sắt lăn bịch xuống đất, kêu ối lên một tiếng.


Hoắc Nhất Ninh hết nói nổi.


Anh bước đến, ôm cả cô và chăn lên, đặt trở lại giường.


Cảnh Sắt từ trong chăn ló cái đầu nhỏ ra, sau đó giơ bàn tay trắng nõn của mình ra, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh. Khóe mắt cô cong cong, sáng lấp lánh, tựa như bên trong hòa lẫn với một vùng nước suối.


“Đội trưởng ơi.”


“Hửm?”


Cô hơi buồn bực nói: “Ông ngoại bảo em về nhà ở.”


Anh đặt cô lên giường, vẫn khom lưng để cô ôm lấy cổ mình: “Em ở hai ngày rồi anh đến đón em.”


Cảnh Sắt không kìm được nhớ lại cuộc điện thoại của ông ngoại và ba lúc sáng: “Em sợ ông ngoại và ba đánh gãy chân của anh, ba nói trước khi kết hôn không được phép sống chung.” Trong điện thoại ba rất hung dữ, nghiêm khắc ra lệnh cho cô về nhà. Cảnh Sắt ngồi dậy, chui vào lòng Hoắc Nhất Ninh, cười híp mắt vẽ vòng tròn lên ngực anh: “Nhưng mà, em lớn rồi, không nghe lời của ba nữa, nghe lời bạn trai.”


Hoắc Nhất Ninh mỉm cười hôn cô: “Vậy để họ đánh gãy là được rồi.”


Dù sao cũng do anh bắt mất bảo bối của họ, công bằng mà nói thì nếu có ai bắt mất bảo bối nhà anh, có lẽ anh sẽ không chỉ đơn giản là đánh gãy chân thôi đâu.


Lúc đi ngủ, cô gái nhỏ không mặc đồ lót, anh bị cô cọ xát đến khó chịu, bèn lùi về sau, vuốt tóc cô, nói: “Đánh gãy chân cũng phải đón em về, anh không có nhiều thời gian, muốn em ở bên anh nhiều một chút.”


Cảnh Sắt không buông tay, cứ chui vào lòng anh.


“Ừm ừm, chỉ cần anh không có vụ án, mỗi ngày em đều bám dính lấy anh.” Cô ngẩng đầu lên, lại cọ xát, mái tóc vừa gội vẫn chưa kịp khô, mềm mại mà rối tung lên. Cảnh Sắt mở to đôi mắt, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu, rất giống chú mèo con thích bám dính người khác. Cô dịu dàng hỏi anh: “Vậy anh có chê em phiền không?”


Trần Tương nói quá bám dính, bạn trai sẽ chán.


Hoắc Nhất Ninh không trả lời, anh ôm gương mặt cô, khẽ hôn: “Ngày mai anh được nghỉ, có thể thức dậy trễ một chút.”


Giọng nói của anh đã hơi khàn.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cô vừa nhúc nhích đã khơi gợi lên toàn bộ dục vọng của anh.


Cảnh Sắt nghe hiểu ý anh, vùi đầu vào ngực Hoắc Nhất Ninh, xấu hổ gật đầu. Anh áp người xuống, khẽ hôn vào phía sau tai cô, giọng nói khàn đặc: “Em chuẩn bị xong chưa?”


Anh muốn cô, rất muốn cô.


Hơi thở nóng hổi, vừa ngứa ngáy vừa nóng bỏng.


Cảnh Sắt khẽ lùi lại, cô ngẩng đầu lên, trong mắt như có những vì sao lấp lánh, xấu hổ nhưng không bẽn lẽn, cô nhỏ giọng nói: “Em mua rồi.”


“Mua cái gì?”


Cô không dám nhìn vào mắt của Hoắc Nhất Ninh, cúi đầu thì thầm: “Bao ấy…”


Ngượng quá đi mất. Cô hơi khát nước, cổ họng chuyển động, nuốt nước bọt rồi tiếp tục ngập ngừng: “Có, có rất nhiều vị.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, mềm mại yếu ớt giống như mèo con: “Không biết anh thích vị nào nên mỗi loại em mua một ít.”
Cô vừa nói xong thì đưa tay che mặt, xuống giường xách vali đến sau đó mở ra. Bên trong vali, đến một nửa là bao cao su.


Đây là một ít sao?
Hoắc Nhất Ninh cạn lời!


Thật sự không biết phải nói gì nữa.


M* nó, đáng yêu chết đi được.


“Anh cũng mua rồi.”


“Hả?”


Anh bước đến, trực tiếp ôm cô lên giường, cúi người xuống, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ thắm của cô, tay vòng ra sau lưng, kéo váy của cô lên.


Cảnh Sắt khẽ thở hổn hển, ánh mắt mơ màng.


“Anh Hoắc,” cô dịu dàng nói: “Tắt đèn đi.”


Hoắc Nhất Ninh mỉm cười hôn lên xương quai xanh của cô, nâng đôi chân thon dài của cô lên, đặt giữa eo mình: “Không tắt, anh muốn xem.”


“…Vâng.” Cô chần chừ một lát rồi đỏ mặt liếm khóe môi của anh: “Cho, cho anh xem.”


Ngoan quá.


Anh cởi váy ngủ của cô ra.


Cô gái trong lòng anh đây, ngày hôm nay anh cởi quần áo của cô, một ngày khác, anh sẽ để cô khoác lên mình chiếc áo cưới xinh đẹp nhất.


Trên mặt đất vứt đầy quần áo, bên ngoài cửa sổ trăng rất tròn, thỉnh thoảng vài đám mây lững lờ trôi qua. Ngoài cửa sổ ánh trăng màu trắng nhàn nhạt chiếu vào, để lại cái bóng dịu dàng trên mặt đất, một góc chiếc chăn màu đen tuyền rơi trên đất, đến rạng sáng mới được thu lại.


Ngày hôm sau, trời nắng ấm.


Lúc Cảnh Sắt thức dậy, mặt trời đã chiếu đến tận giường, rất ấm áp. Ánh nắng chói lọi làm cô khẽ nheo mắt, hàng mi chớp vài lần mới mở ra.


Hoắc Nhất Ninh đang chống cằm nhìn cô, trong mắt đầy ý cười.


Cô vươn vai, lăn vào lòng Hoắc Nhất Ninh, ôm lấy anh: “Anh Hoắc.”


Giọng nói khàn đặc, hơi khô rát.


Cô nhìn anh, trong mắt vẫn còn hơi nước, lim dim nhưng mang theo vài phần quyến rũ, ánh mắt dịu dàng, sáng long lanh.


Hoắc Nhất Ninh cúi đầu, đôi môi hôn lên trán cô: “Em còn đau không?” Dáng vẻ của cô vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, giống như có một bàn tay châm lửa ở bụng dưới của anh, lửa nóng lại bắt đầu bùng lên.


Cảnh Sắt nhỏ giọng nói: “Không đau.”


Thật ra thì cô hơi đau, nhưng cô rất hạnh phúc đến nỗi không để ý nỗi đau, cô ôm lấy anh, vùi đầu dụi vào lồng ngực anh.


Hoắc Nhất Ninh vịn eo của cô, lòng bàn tay men theo eo cô lướt xuống, Cảnh Sắt khẽ chau mày.


Nói dối, chắc chắn là rất đau.


Anh không động vào cô nữa: “Bảo bối ngoan, em đừng động đậy nữa, để anh xem.”


Cô liền ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay lên đặt trên gối nằm, nằm yên không nhúc nhích, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: “Được, em không động đậy nữa.”


Ngoan ngoãn quá, muốn bắt nạt cô…


Hoắc Nhất Ninh chui vào trong chăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện