Ngoan ngoãn quá, muốn bắt nạt cô…
Hoắc Nhất Ninh chui vào trong chăn.
Cảnh Sắt lập tức đưa tay che miệng, sợ mình kêu ra tiếng.
Điện thoại vang lên không đúng lúc.
Giọng Cảnh Sắt mềm mại như tiếng mèo kêu: “Đội trưởng.” Đôi mắt long lanh ánh nước khẽ chớp: “Điện thoại.”
“Mặc kệ nó.”
Hoắc Nhất Ninh tiếp tục động tác trên tay, tách đôi chân đang khép chặt của cô ra.
Nhưng điện thoại trên bàn vẫn không ngừng reo, dường như không có ý định dừng lại.
Có lẽ là chuyện gấp.
Cảnh Sắt dùng chân đá nhẹ Hoắc Nhất Ninh: “Vẫn đang reo kìa.”
Anh không nói gì.
Hoắc Nhất Ninh chui ra khỏi chăn, túm lấy mái tóc loạn cào cào của mình, cáu kỉnh cầm điện thoại lên, không thèm xem là ai gọi đến.
“A lô.”
Ngữ khí không vui lắm.
Ở đầu dây bên kia, ngữ điệu vẫn bình thản: “Là tôi, Thời Cẩn.”
Thời Cẩn không hề ý thức được bản thân đã phá hoại chuyện tốt của người khác, Hoắc Nhất Ninh tức đến suýt chút nữa phì cười: “Tôi đang nghỉ phép.”
“Ồ.”
Thời Cẩn tỏ ý mình biết rồi, vẫn phớt lờ không quan tâm, trực tiếp nói chuyện chính: “Thời gian giao dịch có thay đổi, 4 giờ chiều, số 38 đường Hòa Phong.
Hoắc Nhất Ninh từ trên giường ngồi dậy, bàn tay vô thức sờ đến bao thuốc trên tủ, vừa định lấy ra một điếu thì bị rút đi mất.
Cảnh Sắt dùng khẩu hình nói: “Không được phép hút thuốc!”
Cô gái nhỏ tức giận.
Anh khẽ cười, tiện tay ném bao thuốc vào thùng rác, một tay ôm cô gái của anh lên, đặt cô ngồi lên chân mình, bàn tay phủ lên tấm lưng trần của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Muốn chặn lô hàng đó à?”
Ngữ điệu của Thời Cẩn đều đều, giọng nói hơi trầm: “Tạm thời không cần, mục tiêu của tôi không phải là lô hàng đó, mà là Tần Hành.” Anh khẽ dừng lại: “Theo sát Tô Phục, cô ta sắp ra tay rồi.”
Mục đích của Tô Phục chính là Tần Hành, cô ta muốn có được toàn bộ thị trường giao dịch ngầm của nhà họ Tần ở Trung Nam. Cho nên, nhà họ Tần phải sụp đổ, nếu không thì cô ta không có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Thả lưới mười năm, đến lúc cô ta thu lưới rồi.
Hoắc Nhất Ninh cười nói: “Chẳng trách bao nhiêu năm như vậy, trong sáng hay ngoài tối Tô Phục đều giúp đỡ anh, thật ra mục đích của anh và cô ta đều như nhau, đều muốn nhà họ Tần sụp đổ.”
Nhưng Thời Cẩn muốn đánh đổ, còn Tô Phục muốn kiếm chác.
Nếu Thời Cẩn không trở thành chủ gia đình, quả thật cô ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
“À, suýt chút nữa thì quên mất,” Hoắc Nhất Ninh chậm rãi nói: “Còn một nhà họ Đằng ở phía sau ngồi nhìn hổ đấu nữa.”
Thế nhưng, vốn dĩ là một trận chiến đầy khói lửa, xuất hiện một Khương Cửu Sênh, lại vô cớ tăng thêm vài phần nữ nhi tình trường.
Thời Cẩn không biểu thị thái độ gì, anh cúp máy.
Hoắc Nhất Ninh trả lời một cuộc điện thoại của đồn cảnh sát rồi ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Cô gái đang nằm sấp trên người anh ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh, hỏi: “Phải làm nhiệm vụ à anh?” Cô vẫn còn muốn ở cùng anh thêm một lúc, nhưng không thể làm nũng không cho anh đi, cô phải làm một người bạn gái hiểu chuyện.
Thật mâu thuẫn quá đi.
Đôi mày của Cảnh Sắt lúc chau lúc giãn, đắn đo mãi. Hoắc Nhất Ninh bị cô chọc cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Không cần, hôm nay dành cả ngày ở bên em.”
Cảnh Sắt lập tức mặt mày rạng rỡ, vui đến mức muốn lăn lộn, nhưng vẫn chưa kịp lăn thì bụng đã kêu: “Anh Hoắc, em đói.”
Hoắc Nhất Ninh ôm cô xuống rồi đặt cô vào trong chăn, nói: “Anh đi nấu cơm, em ngủ thêm một lát đi.”
Cô lắc đầu, muốn bò dậy: “Anh ngủ đi, em đi nấu cơm.”
Cô muốn làm mẹ hiền vợ đảm của anh, không thể ham ăn lười biếng được.
Hoắc Nhất Ninh khẽ vỗ vào đầu cô: “Ngoan, nghe lời anh.”
Cô đắn đo chốc lát rồi nói: “Vâng.”
Ham ăn lười biếng cũng phải nghe lời bạn trai… Được thôi, cô nằm xuống, nhắm mắt lại, dự định ngủ thêm một lúc nữa.
Hoắc Nhất Ninh thấp giọng cười.
Sao lại ngoan ngoãn như thế, ngoan đến mức khiến anh muốn hoành hành ngang ngược.
“Sắt Sắt.”
“Vâng ạ?”
Cô mở mắt ra.
Cơ thể Hoắc Nhất Ninh áp xuống, hôn cô, đợi đến khi mặt cô đỏ bừng anh mới chịu xuống giường.
4 giờ chiều, số 38 đường Hòa Phong, giao dịch kết thúc, hàng được chuyển trực tiếp đến vùng ngoại ô Đông Lâm.
Tô Phục làm việc rất cẩn thận, chưa từng trực tiếp tham dự vào bất kỳ vụ giao dịch ngầm nào. Người đi nhận hàng là trợ thủ đắc lực của cô ta, một người đàn ông được gọi là anh Niên, hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, da rất đen.
Anh ta rất cung kính với Tô Phục.
“Cô cả.”
Khu vực ngoại ô đang trong giai đoạn khai phá bất động sản, các tòa nhà cao tầng đã xây xong, nhưng chỉ mới là nhà xây thô, vẫn chưa trang trí. Cửa sổ được dán một lớp cao su dày không lọt ánh sáng, tường và nền nhà vẫn chưa được quét vôi, gạch vụn và xi măng nằm ngổn ngang khắp mặt đất. Trên lầu một, hàng hóa xếp thành mấy chồng, được xếp trong túi, thùng giấy, thùng gỗ.
Tô Phục bước vào, lập tức có đàn em đi đóng cửa chính lại.
Cô ta mang giày cao gót, mặc bộ quần áo công sở đắt tiền, cẩn thận bước qua những viên gạch vụn trên đất, lướt mắt nhìn: “Hàng đâu?”
Anh Niên dẫn đường ở phía trước, bước đến trước những thùng gỗ chất thành đống ở một góc, nói: “Đều ở đây.”
Tô Phục tiến theo phía trước, tay chạm vào thùng gỗ, trong nhà xây thô bị bám bụi rất nhanh, làm bẩn bàn tay cô ta. Tô Phục không mở thùng gỗ ra mà dùng khăn tay khẽ lau bụi trên ngón tay: “Đã kiểm tra chưa?”
“Đều đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.”
Tô Phục gật đầu: “Bảo người bên dưới chuẩn bị cho tốt, phải thu lưới rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Bỗng có âm thanh kẽo kẹt vang lên.
Tô Phục ngước mắt lên, nhìn ngó xung quanh: “Âm thanh gì vậy?”
Đến khi nghe kỹ thì lại không có âm thanh nào nữa.
Anh Niên đảo mắt một vòng rồi ánh mắt nhìn về hướng chính diện: “Hình như là trong thùng gỗ.”
Tô Phục hỏi: “Bên trong đựng gì?”
“Rượu vang ạ.” Anh Niên giải thích: “Dùng để che mắt, trong hai mươi thùng hàng chỉ có hai thùng là ma túy, những thùng còn lại đều rượu vang nhập khẩu, chưa từng mở ra.”
Thùng gỗ rất lớn, có thể chứa được người.
Trong hai mươi thùng gỗ chỉ có một thùng chưa được khóa chặt.
Tô Phục bước lên phía trước, đưa tay ra.
Cô ta còn chưa chạm vào thì nắp thùng bất thình lình bật mở, tiếp theo đó, một bóng người nhảy vụt ra ngoài. Tô Phục lùi nhanh về phía sau, nhưng vẫn trễ một bước, người trong thùng một tay chống lên thùng gỗ, một tay tóm lấy cô ta.
Tô Phục vừa định ra tay.
Một khẩu súng màu đen nhỏ nhắn đã kề vào đầu cô ta: “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi bắn nát đầu cô.”
Giọng nói trong trẻo, non nớt.
Bàn tay cầm súng mảnh mai trắng nõn, là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, mặc một chiếc áo khoác thêu màu đen, đôi mắt màu nâu nhạt sáng rực có thần.
Trong thùng gỗ phía sau cô gái còn một người nữa, cả người trông rất bẩn, trên đầu còn đang quấn băng, lấm lem bụi bẩn.
Chính là Chử Qua và Đàm Mặc Bảo.
Cạch!
Súng đã lên nòng, sau lưng Tô Phục có mười mấy người đàn ông, ai nấy đều lạnh lùng hung dữ, nhìn chằm chằm vào hai người xuất hiện bất thình lình.
Hai bên giằng co, hết sức căng thẳng.
Sắc mặt Tô Phục vẫn không thay đổi, cứ như người bị uy hiếp không phải cô ta vậy. Cô ta bình tĩnh hỏi: “Các người là ai?”
Chử Qua cầm súng, một tay giữ lấy vai Tô Phục, ấn chặt không cho cô ta động đậy, đôi mắt hạnh tròn xoe cảnh giác nhìn ngó xung quanh rồi hỏi ngược lại Tô Phục: “Còn cô là ai?”
Cô ta chậm rãi trả lời: “Tôi là chủ nhân của lô hàng này.”
Chử Qua chợt hiểu ra: “Ồ, kẻ buôn ma túy à.” Cô quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Phục, đôi mắt màu nâu nhạt sáng lấp lánh, nói: “Tôi là nhân chứng chứng kiến cô buôn ma túy.”
Hoan hô! Điên cuồng hoan hô! Đàm Mặc Bảo cảm thấy Chử Qua chắc chắn là tiểu tiên nữ do ông trời phái xuống.
Khóe môi Tô Phục khẽ nhếch lên, cô ta chỉ cười chứ không nói gì.
Một cô gái mười mấy tuổi, rất gan dạ, đối mặt với nguy hiểm không tỏ ra sợ hãi, chắc chắn không phải người bình thường.
Chử Qua lướt mắt nhìn mười mấy người đàn ông như sẵn sàng chiến đấu trước mặt, quả quyết nói: “Thả chúng tôi đi, tôi sẽ không tố cáo cô.”
Dọc đường đi không tìm được cơ hội trốn, lại gặp phải người phụ nữ vừa nhìn là biết không phải người tốt gì, Chử Qua cảm thấy mình xui tận mạng rồi.
Tô Phục không phản kháng, lập tức ra lệnh: “Tất cả lui ra.”
Nghe lời như vậy sao?
Chử Qua lôi theo con tin tiến lên vài bước rồi quay đầu lại gọi: “Vượng Tài, đi theo phía sau tôi.”
Đàm Vượng Tài: “Vâng, lão đại.”
Chử lão đại cạn lời.
Đàm Vượng Tài lập tức nhảy từ thùng gỗ ra, đi theo bước chân của Chử lão đại.
Tô Phục bị cưỡng ép tiến về phía trước, trong mắt không có chút hoảng loạn nào, cô ta vẫy tay ra lệnh cho người bên dưới lui ra, hỏi: “Hai người vượt biên đến ư?”
Chử Qua không trả lời.
Cô ta vẫn ung dung tiếp tục dò hỏi: “Người của trấn Xisu à?”
“Chử Nam Thiên…”
Chử Qua ngắt lời cô ta: “Câm miệng.”
Tô Phục bỗng mỉm cười, dừng bước, cô ta nâng tay lên, thong thả nắm lấy mũi súng, quay đầu nhìn cô gái non nớt phía sau: “Loại súng giả này, 20 năm trước tôi đã từng chơi rồi.”
Gặp phải người trong nghề rồi.
Chử Qua rút lại khẩu súng từ tay Tô Phục, chậm rãi nở một nụ cười với cô ta: “Hóa ra cô đã già như vậy rồi, vậy có lẽ cô vẫn còn chưa biết, súng giả bây giờ lợi hại hơn 20 năm trước nhiều, có muốn thử không?”
Tô Phục không nói gì, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Chử Qua.
Động tác nhanh đến không kịp trở tay.
Cổ tay của Chử Qua bị nắm chặt, cô chớp lấy thời cơ, trực tiếp buông tay, khẩu súng giả rơi xuống, Chử Qua đổi qua tay kia, nhanh chóng bắt lấy, khẩu súng vừa chuyển hướng kề vào cổ Tô Phục thì lập tức nhấn cò, vô cùng dứt khoát.
“Á!”
Tô Phục kêu một tiếng đau đớn, tay che vết thương ở cổ, liên tục lùi lại phía sau.
Thứ mà khẩu súng phun ra là lửa.
Con ngươi cô ta trong chốc lát đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Chử Qua khẽ thổi đầu súng: “Lợi hại chứ.” Cô hất cằm, giọng nói trong trẻo êm tai có phần huênh hoang: “Có muốn thử lần nữa không? Còn có thứ lợi hại hơn nữa cơ.”
Đầu súng lại chuyển hướng, chĩa vào lồng ngực Tô Phục, mười mấy thủ hạ của cô ta đứng yên tại chỗ, không dám manh động.
“Vậy thì thử xem sao.” Tô Phục dùng móng tay khẽ cào da thịt bị thương trên cổ, nhếch môi cười nhạt: “Xem súng giả của cô nhanh hay đạn của tôi nhanh.”
Vừa dứt lời, cô ta bỗng quay người, khuỷu tay húc mạnh vào bụng của Chử Qua, cách xa vài bước, ngay tức khắc cô ta xoay người, gần như cùng lúc rút ra khẩu súng bên eo, động tác liền mạch, không bị ngắt quãng.
Chử Qua bị đụng phải lùi về sau vài bước, một tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.
Con m* nó, người phụ nữ này là người luyện võ chân chính rồi.
Tô Phục tiến lên hai bước, nâng tay kề súng vào vai trái của Chử Qua, mỉm cười chế giễu, vẻ mặt âm u: “Sao không tiếp tục kiêu căng nữa đi?”
Chử Qua trừng mắt với cô ta.
Tô Phục lại tiến lên một bước: “Chơi với tôi, cô còn…”
Lời còn chưa dứt.
“Bốp!”
Chai rượu vang to như cánh tay đã ở trên đầu của Tô Phục, theo đó mà vỡ ra, rượu vang đỏ đổ xuống đầu cô ta.
Dưới cú đánh mạnh, Tô Phục hoa mắt ù tai, cả người đờ ra, còn chưa kịp phản ứng thì một vật sắc nhọn đã kề vào gáy.
“Đến lượt tôi huênh hoang rồi.”
Đàm Mặc Bảo cầm chai rượu vang đã vỡ đáy, dùng phần sắc nhọn đâm về phía trước một chút, gần như làm rách phần da sau gáy của Tô Phục: “Để chúng tôi đi, nếu không tôi cắt lìa cổ họng của cô.”
Rượu vang đỏ nhập khẩu được chưng cất lâu năm, hương thơm tinh khiết, chảy khắp gương mặt của Tô Phục, có máu từ trán cô ta chảy xuống.
Tô Phục nâng tay lên sờ thấy máu, con ngươi màu đen từ từ đỏ lên. Cô ta ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Nổ súng cho tôi.”
Đàm Mặc Bảo and Chử Qua choáng váng.
Sao người phụ nữ này không làm theo lẽ thường vậy?! Cô ta không sợ chết sao?
Tô Phục hét lớn, trong đáy mắt sát khí bừng bừng: “Không nghe thấy sao? Giết hai người này cho tôi.”
Cô ta vừa hạ lệnh xuống, ngay lập tức mười mấy người trước mặt cầm vũ khí lên, lập tức nổ súng.
Bàn tay cầm chai rượu của Đàm Mặc Bảo đã mềm nhũn.
Người phụ nữ này là người làm chuyện lớn đó, thật tàn ác…
Chử Qua nhận thấy tình thế không ổn bèn đẩy Tô Phục ra, kéo Đàm Mặc Bảo nấp vào phía sau thùng gỗ, gần như cùng lúc đó tiếng súng vang lên.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
“…”
Nhiều phát súng liên tiếp, bắn xuyên qua thùng gỗ, các chai rượu vang bên trong vỡ ra, chất lỏng màu đỏ chảy khắp mặt đất.
Đ*ch! Nổ súng thật ư?!
Chử Qua và Đàm Mặc Bảo ôm đầu, trốn phía sau thùng gỗ.
Tiếng súng dừng lại, tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, giọng nói thô lỗ của người đàn ông vang lên, xin chỉ thị: “Cô Cả, giải quyết thế nào ạ?”
Tô Phục dùng khăn tay lau đống lộn xộn trên gương mặt, làn da trắng ngần dính chút rượu vang và máu, trông đỏ đến lạ thường. Đôi môi đỏ thắm hé mở, từng chữ lạnh lùng: “Giết đi, thi thể ném xuống biển cho cá ăn.”
Cho cá ăn…
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Đ*t mợ, gặp phải tên biến thái rồi!
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, âm thanh lên nòng của đạn vang lên ngay phía sau, đôi mắt hạnh của Chử Qua đảo vài vòng, không có thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng, cô lập tức lấy chiếc đồng hồ quả quýt trên cổ xuống, ném ra ngoài.
Chử Qua đứng lên, giơ hai tay: “Đừng nổ súng, để tôi nói vài câu.”
Trán Tô Phục có vết thương, cô ta dùng khăn tay ấn vào, cả người đầy sát khí, ánh mắt âm u lạnh lùng: “Còn muốn trăng trối điều gì?”
Cô gái đưa hai tay lên, trước mặt là mười mấy khẩu súng, cô không trốn tránh, khuôn mặt tròn, đôi mắt tròn, con ngươi sáng rực vẫn rất kiêu căng.
“Tôi là con gái của Chử Nam Thiên, tôi tên là Chử Qua, cô có thể đi điều tra.” Lời nói của cô từng chữ vang vọng, thong thả cao giọng nói: “Không điều tra cũng không sao, không bao lâu nữa ba tôi sẽ điều tra ra tôi trốn ở đây. Nếu như tôi có mệnh hệ gì…”
Cô dừng lại một lát, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Tô Phục, nói: “Cô làm ngành này, chắc cũng biết năng lực của ba tôi chứ.”
Ông trùm ma túy hùng bá một phương, trong giới không ai không biết.
Tô Phục nhặt chiếc đồng hồ quả quýt lên, mở ra, nhìn bức ảnh trong đó một lúc lâu rồi đóng lại: “Đi điều tra xem.”
Anh Niên nói “vâng”.
“Nếu như cô nói dối thì không chỉ đơn giản là mất mạng thôi đâu.” Tô Phục ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về người đứng bên cạnh Chử Qua, ngữ khí âm u lạnh lẽo: “Vậy còn cô ta? Cô ta là ai?”
Từng lời từng chữ đều tỏa ra sát khí.
Người phụ nữ này giết người không ghê tay, cô ta không sợ chết, càng không sợ giết chết người khác.
Chử Qua kéo Đàm Mặc Bảo đến bên cạnh mình: “Cô ấy là con gái nuôi của ba tôi, là chị gái nuôi của tôi.”
Đàm Mặc Bảo nghĩ, nếu như cô là đàn ông, cô nhất định sẽ lấy Chử Qua! Nếu như không phải do cô đã có người trong lòng, nói không chừng cô sẽ lấy thân con gái của mình báo đáp cho tiểu tiên nữ này mất.
8 giờ tối, ánh trăng nhàn nhạt.
Trên tầng cao nhất của khách sạn Tần Thị, từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng rực rỡ.
Ánh đèn sáng trong phòng tắm đung đưa, trong gương phản chiếu một gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, làn da trắng ngần, môi đỏ mắt đen, một gương mặt tinh xảo như ngọc điêu khắc, chỉ có duy nhất vết thương dài khoảng nửa ngón tay trên vầng trán sưng đỏ.
Đầu ngón tay chấm thuốc, người phụ nữ cẩn thận bôi thuốc, khẽ ngước cằm soi gương, chiếc cổ thon dài, bên phải có một vết bỏng.
Bên ngoài phòng tắm, giọng nói thô lỗ của người đàn ông vang lên: “Cô cả, cô gái đó quả thật là con gái của Chử Nam Thiên, hơn nữa sáng mai Chử Nam Thiên sẽ đến Giang Bắc.”
Động tác của Tô Phục hơi khựng lại, cô ta nhìn vào gương mỉm cười: “Ngay cả ông trời cũng giúp tôi.”
Hoắc Nhất Ninh chui vào trong chăn.
Cảnh Sắt lập tức đưa tay che miệng, sợ mình kêu ra tiếng.
Điện thoại vang lên không đúng lúc.
Giọng Cảnh Sắt mềm mại như tiếng mèo kêu: “Đội trưởng.” Đôi mắt long lanh ánh nước khẽ chớp: “Điện thoại.”
“Mặc kệ nó.”
Hoắc Nhất Ninh tiếp tục động tác trên tay, tách đôi chân đang khép chặt của cô ra.
Nhưng điện thoại trên bàn vẫn không ngừng reo, dường như không có ý định dừng lại.
Có lẽ là chuyện gấp.
Cảnh Sắt dùng chân đá nhẹ Hoắc Nhất Ninh: “Vẫn đang reo kìa.”
Anh không nói gì.
Hoắc Nhất Ninh chui ra khỏi chăn, túm lấy mái tóc loạn cào cào của mình, cáu kỉnh cầm điện thoại lên, không thèm xem là ai gọi đến.
“A lô.”
Ngữ khí không vui lắm.
Ở đầu dây bên kia, ngữ điệu vẫn bình thản: “Là tôi, Thời Cẩn.”
Thời Cẩn không hề ý thức được bản thân đã phá hoại chuyện tốt của người khác, Hoắc Nhất Ninh tức đến suýt chút nữa phì cười: “Tôi đang nghỉ phép.”
“Ồ.”
Thời Cẩn tỏ ý mình biết rồi, vẫn phớt lờ không quan tâm, trực tiếp nói chuyện chính: “Thời gian giao dịch có thay đổi, 4 giờ chiều, số 38 đường Hòa Phong.
Hoắc Nhất Ninh từ trên giường ngồi dậy, bàn tay vô thức sờ đến bao thuốc trên tủ, vừa định lấy ra một điếu thì bị rút đi mất.
Cảnh Sắt dùng khẩu hình nói: “Không được phép hút thuốc!”
Cô gái nhỏ tức giận.
Anh khẽ cười, tiện tay ném bao thuốc vào thùng rác, một tay ôm cô gái của anh lên, đặt cô ngồi lên chân mình, bàn tay phủ lên tấm lưng trần của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Muốn chặn lô hàng đó à?”
Ngữ điệu của Thời Cẩn đều đều, giọng nói hơi trầm: “Tạm thời không cần, mục tiêu của tôi không phải là lô hàng đó, mà là Tần Hành.” Anh khẽ dừng lại: “Theo sát Tô Phục, cô ta sắp ra tay rồi.”
Mục đích của Tô Phục chính là Tần Hành, cô ta muốn có được toàn bộ thị trường giao dịch ngầm của nhà họ Tần ở Trung Nam. Cho nên, nhà họ Tần phải sụp đổ, nếu không thì cô ta không có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Thả lưới mười năm, đến lúc cô ta thu lưới rồi.
Hoắc Nhất Ninh cười nói: “Chẳng trách bao nhiêu năm như vậy, trong sáng hay ngoài tối Tô Phục đều giúp đỡ anh, thật ra mục đích của anh và cô ta đều như nhau, đều muốn nhà họ Tần sụp đổ.”
Nhưng Thời Cẩn muốn đánh đổ, còn Tô Phục muốn kiếm chác.
Nếu Thời Cẩn không trở thành chủ gia đình, quả thật cô ta sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
“À, suýt chút nữa thì quên mất,” Hoắc Nhất Ninh chậm rãi nói: “Còn một nhà họ Đằng ở phía sau ngồi nhìn hổ đấu nữa.”
Thế nhưng, vốn dĩ là một trận chiến đầy khói lửa, xuất hiện một Khương Cửu Sênh, lại vô cớ tăng thêm vài phần nữ nhi tình trường.
Thời Cẩn không biểu thị thái độ gì, anh cúp máy.
Hoắc Nhất Ninh trả lời một cuộc điện thoại của đồn cảnh sát rồi ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Cô gái đang nằm sấp trên người anh ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngước nhìn anh, hỏi: “Phải làm nhiệm vụ à anh?” Cô vẫn còn muốn ở cùng anh thêm một lúc, nhưng không thể làm nũng không cho anh đi, cô phải làm một người bạn gái hiểu chuyện.
Thật mâu thuẫn quá đi.
Đôi mày của Cảnh Sắt lúc chau lúc giãn, đắn đo mãi. Hoắc Nhất Ninh bị cô chọc cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Không cần, hôm nay dành cả ngày ở bên em.”
Cảnh Sắt lập tức mặt mày rạng rỡ, vui đến mức muốn lăn lộn, nhưng vẫn chưa kịp lăn thì bụng đã kêu: “Anh Hoắc, em đói.”
Hoắc Nhất Ninh ôm cô xuống rồi đặt cô vào trong chăn, nói: “Anh đi nấu cơm, em ngủ thêm một lát đi.”
Cô lắc đầu, muốn bò dậy: “Anh ngủ đi, em đi nấu cơm.”
Cô muốn làm mẹ hiền vợ đảm của anh, không thể ham ăn lười biếng được.
Hoắc Nhất Ninh khẽ vỗ vào đầu cô: “Ngoan, nghe lời anh.”
Cô đắn đo chốc lát rồi nói: “Vâng.”
Ham ăn lười biếng cũng phải nghe lời bạn trai… Được thôi, cô nằm xuống, nhắm mắt lại, dự định ngủ thêm một lúc nữa.
Hoắc Nhất Ninh thấp giọng cười.
Sao lại ngoan ngoãn như thế, ngoan đến mức khiến anh muốn hoành hành ngang ngược.
“Sắt Sắt.”
“Vâng ạ?”
Cô mở mắt ra.
Cơ thể Hoắc Nhất Ninh áp xuống, hôn cô, đợi đến khi mặt cô đỏ bừng anh mới chịu xuống giường.
4 giờ chiều, số 38 đường Hòa Phong, giao dịch kết thúc, hàng được chuyển trực tiếp đến vùng ngoại ô Đông Lâm.
Tô Phục làm việc rất cẩn thận, chưa từng trực tiếp tham dự vào bất kỳ vụ giao dịch ngầm nào. Người đi nhận hàng là trợ thủ đắc lực của cô ta, một người đàn ông được gọi là anh Niên, hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, da rất đen.
Anh ta rất cung kính với Tô Phục.
“Cô cả.”
Khu vực ngoại ô đang trong giai đoạn khai phá bất động sản, các tòa nhà cao tầng đã xây xong, nhưng chỉ mới là nhà xây thô, vẫn chưa trang trí. Cửa sổ được dán một lớp cao su dày không lọt ánh sáng, tường và nền nhà vẫn chưa được quét vôi, gạch vụn và xi măng nằm ngổn ngang khắp mặt đất. Trên lầu một, hàng hóa xếp thành mấy chồng, được xếp trong túi, thùng giấy, thùng gỗ.
Tô Phục bước vào, lập tức có đàn em đi đóng cửa chính lại.
Cô ta mang giày cao gót, mặc bộ quần áo công sở đắt tiền, cẩn thận bước qua những viên gạch vụn trên đất, lướt mắt nhìn: “Hàng đâu?”
Anh Niên dẫn đường ở phía trước, bước đến trước những thùng gỗ chất thành đống ở một góc, nói: “Đều ở đây.”
Tô Phục tiến theo phía trước, tay chạm vào thùng gỗ, trong nhà xây thô bị bám bụi rất nhanh, làm bẩn bàn tay cô ta. Tô Phục không mở thùng gỗ ra mà dùng khăn tay khẽ lau bụi trên ngón tay: “Đã kiểm tra chưa?”
“Đều đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.”
Tô Phục gật đầu: “Bảo người bên dưới chuẩn bị cho tốt, phải thu lưới rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Bỗng có âm thanh kẽo kẹt vang lên.
Tô Phục ngước mắt lên, nhìn ngó xung quanh: “Âm thanh gì vậy?”
Đến khi nghe kỹ thì lại không có âm thanh nào nữa.
Anh Niên đảo mắt một vòng rồi ánh mắt nhìn về hướng chính diện: “Hình như là trong thùng gỗ.”
Tô Phục hỏi: “Bên trong đựng gì?”
“Rượu vang ạ.” Anh Niên giải thích: “Dùng để che mắt, trong hai mươi thùng hàng chỉ có hai thùng là ma túy, những thùng còn lại đều rượu vang nhập khẩu, chưa từng mở ra.”
Thùng gỗ rất lớn, có thể chứa được người.
Trong hai mươi thùng gỗ chỉ có một thùng chưa được khóa chặt.
Tô Phục bước lên phía trước, đưa tay ra.
Cô ta còn chưa chạm vào thì nắp thùng bất thình lình bật mở, tiếp theo đó, một bóng người nhảy vụt ra ngoài. Tô Phục lùi nhanh về phía sau, nhưng vẫn trễ một bước, người trong thùng một tay chống lên thùng gỗ, một tay tóm lấy cô ta.
Tô Phục vừa định ra tay.
Một khẩu súng màu đen nhỏ nhắn đã kề vào đầu cô ta: “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi bắn nát đầu cô.”
Giọng nói trong trẻo, non nớt.
Bàn tay cầm súng mảnh mai trắng nõn, là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, mặc một chiếc áo khoác thêu màu đen, đôi mắt màu nâu nhạt sáng rực có thần.
Trong thùng gỗ phía sau cô gái còn một người nữa, cả người trông rất bẩn, trên đầu còn đang quấn băng, lấm lem bụi bẩn.
Chính là Chử Qua và Đàm Mặc Bảo.
Cạch!
Súng đã lên nòng, sau lưng Tô Phục có mười mấy người đàn ông, ai nấy đều lạnh lùng hung dữ, nhìn chằm chằm vào hai người xuất hiện bất thình lình.
Hai bên giằng co, hết sức căng thẳng.
Sắc mặt Tô Phục vẫn không thay đổi, cứ như người bị uy hiếp không phải cô ta vậy. Cô ta bình tĩnh hỏi: “Các người là ai?”
Chử Qua cầm súng, một tay giữ lấy vai Tô Phục, ấn chặt không cho cô ta động đậy, đôi mắt hạnh tròn xoe cảnh giác nhìn ngó xung quanh rồi hỏi ngược lại Tô Phục: “Còn cô là ai?”
Cô ta chậm rãi trả lời: “Tôi là chủ nhân của lô hàng này.”
Chử Qua chợt hiểu ra: “Ồ, kẻ buôn ma túy à.” Cô quay đầu, nhìn chằm chằm Tô Phục, đôi mắt màu nâu nhạt sáng lấp lánh, nói: “Tôi là nhân chứng chứng kiến cô buôn ma túy.”
Hoan hô! Điên cuồng hoan hô! Đàm Mặc Bảo cảm thấy Chử Qua chắc chắn là tiểu tiên nữ do ông trời phái xuống.
Khóe môi Tô Phục khẽ nhếch lên, cô ta chỉ cười chứ không nói gì.
Một cô gái mười mấy tuổi, rất gan dạ, đối mặt với nguy hiểm không tỏ ra sợ hãi, chắc chắn không phải người bình thường.
Chử Qua lướt mắt nhìn mười mấy người đàn ông như sẵn sàng chiến đấu trước mặt, quả quyết nói: “Thả chúng tôi đi, tôi sẽ không tố cáo cô.”
Dọc đường đi không tìm được cơ hội trốn, lại gặp phải người phụ nữ vừa nhìn là biết không phải người tốt gì, Chử Qua cảm thấy mình xui tận mạng rồi.
Tô Phục không phản kháng, lập tức ra lệnh: “Tất cả lui ra.”
Nghe lời như vậy sao?
Chử Qua lôi theo con tin tiến lên vài bước rồi quay đầu lại gọi: “Vượng Tài, đi theo phía sau tôi.”
Đàm Vượng Tài: “Vâng, lão đại.”
Chử lão đại cạn lời.
Đàm Vượng Tài lập tức nhảy từ thùng gỗ ra, đi theo bước chân của Chử lão đại.
Tô Phục bị cưỡng ép tiến về phía trước, trong mắt không có chút hoảng loạn nào, cô ta vẫy tay ra lệnh cho người bên dưới lui ra, hỏi: “Hai người vượt biên đến ư?”
Chử Qua không trả lời.
Cô ta vẫn ung dung tiếp tục dò hỏi: “Người của trấn Xisu à?”
“Chử Nam Thiên…”
Chử Qua ngắt lời cô ta: “Câm miệng.”
Tô Phục bỗng mỉm cười, dừng bước, cô ta nâng tay lên, thong thả nắm lấy mũi súng, quay đầu nhìn cô gái non nớt phía sau: “Loại súng giả này, 20 năm trước tôi đã từng chơi rồi.”
Gặp phải người trong nghề rồi.
Chử Qua rút lại khẩu súng từ tay Tô Phục, chậm rãi nở một nụ cười với cô ta: “Hóa ra cô đã già như vậy rồi, vậy có lẽ cô vẫn còn chưa biết, súng giả bây giờ lợi hại hơn 20 năm trước nhiều, có muốn thử không?”
Tô Phục không nói gì, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Chử Qua.
Động tác nhanh đến không kịp trở tay.
Cổ tay của Chử Qua bị nắm chặt, cô chớp lấy thời cơ, trực tiếp buông tay, khẩu súng giả rơi xuống, Chử Qua đổi qua tay kia, nhanh chóng bắt lấy, khẩu súng vừa chuyển hướng kề vào cổ Tô Phục thì lập tức nhấn cò, vô cùng dứt khoát.
“Á!”
Tô Phục kêu một tiếng đau đớn, tay che vết thương ở cổ, liên tục lùi lại phía sau.
Thứ mà khẩu súng phun ra là lửa.
Con ngươi cô ta trong chốc lát đỏ bừng, nổi giận đùng đùng.
Chử Qua khẽ thổi đầu súng: “Lợi hại chứ.” Cô hất cằm, giọng nói trong trẻo êm tai có phần huênh hoang: “Có muốn thử lần nữa không? Còn có thứ lợi hại hơn nữa cơ.”
Đầu súng lại chuyển hướng, chĩa vào lồng ngực Tô Phục, mười mấy thủ hạ của cô ta đứng yên tại chỗ, không dám manh động.
“Vậy thì thử xem sao.” Tô Phục dùng móng tay khẽ cào da thịt bị thương trên cổ, nhếch môi cười nhạt: “Xem súng giả của cô nhanh hay đạn của tôi nhanh.”
Vừa dứt lời, cô ta bỗng quay người, khuỷu tay húc mạnh vào bụng của Chử Qua, cách xa vài bước, ngay tức khắc cô ta xoay người, gần như cùng lúc rút ra khẩu súng bên eo, động tác liền mạch, không bị ngắt quãng.
Chử Qua bị đụng phải lùi về sau vài bước, một tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch.
Con m* nó, người phụ nữ này là người luyện võ chân chính rồi.
Tô Phục tiến lên hai bước, nâng tay kề súng vào vai trái của Chử Qua, mỉm cười chế giễu, vẻ mặt âm u: “Sao không tiếp tục kiêu căng nữa đi?”
Chử Qua trừng mắt với cô ta.
Tô Phục lại tiến lên một bước: “Chơi với tôi, cô còn…”
Lời còn chưa dứt.
“Bốp!”
Chai rượu vang to như cánh tay đã ở trên đầu của Tô Phục, theo đó mà vỡ ra, rượu vang đỏ đổ xuống đầu cô ta.
Dưới cú đánh mạnh, Tô Phục hoa mắt ù tai, cả người đờ ra, còn chưa kịp phản ứng thì một vật sắc nhọn đã kề vào gáy.
“Đến lượt tôi huênh hoang rồi.”
Đàm Mặc Bảo cầm chai rượu vang đã vỡ đáy, dùng phần sắc nhọn đâm về phía trước một chút, gần như làm rách phần da sau gáy của Tô Phục: “Để chúng tôi đi, nếu không tôi cắt lìa cổ họng của cô.”
Rượu vang đỏ nhập khẩu được chưng cất lâu năm, hương thơm tinh khiết, chảy khắp gương mặt của Tô Phục, có máu từ trán cô ta chảy xuống.
Tô Phục nâng tay lên sờ thấy máu, con ngươi màu đen từ từ đỏ lên. Cô ta ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Nổ súng cho tôi.”
Đàm Mặc Bảo and Chử Qua choáng váng.
Sao người phụ nữ này không làm theo lẽ thường vậy?! Cô ta không sợ chết sao?
Tô Phục hét lớn, trong đáy mắt sát khí bừng bừng: “Không nghe thấy sao? Giết hai người này cho tôi.”
Cô ta vừa hạ lệnh xuống, ngay lập tức mười mấy người trước mặt cầm vũ khí lên, lập tức nổ súng.
Bàn tay cầm chai rượu của Đàm Mặc Bảo đã mềm nhũn.
Người phụ nữ này là người làm chuyện lớn đó, thật tàn ác…
Chử Qua nhận thấy tình thế không ổn bèn đẩy Tô Phục ra, kéo Đàm Mặc Bảo nấp vào phía sau thùng gỗ, gần như cùng lúc đó tiếng súng vang lên.
“Pằng!”
“Pằng!”
“Pằng!”
“…”
Nhiều phát súng liên tiếp, bắn xuyên qua thùng gỗ, các chai rượu vang bên trong vỡ ra, chất lỏng màu đỏ chảy khắp mặt đất.
Đ*ch! Nổ súng thật ư?!
Chử Qua và Đàm Mặc Bảo ôm đầu, trốn phía sau thùng gỗ.
Tiếng súng dừng lại, tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, giọng nói thô lỗ của người đàn ông vang lên, xin chỉ thị: “Cô Cả, giải quyết thế nào ạ?”
Tô Phục dùng khăn tay lau đống lộn xộn trên gương mặt, làn da trắng ngần dính chút rượu vang và máu, trông đỏ đến lạ thường. Đôi môi đỏ thắm hé mở, từng chữ lạnh lùng: “Giết đi, thi thể ném xuống biển cho cá ăn.”
Cho cá ăn…
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Đ*t mợ, gặp phải tên biến thái rồi!
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, âm thanh lên nòng của đạn vang lên ngay phía sau, đôi mắt hạnh của Chử Qua đảo vài vòng, không có thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng, cô lập tức lấy chiếc đồng hồ quả quýt trên cổ xuống, ném ra ngoài.
Chử Qua đứng lên, giơ hai tay: “Đừng nổ súng, để tôi nói vài câu.”
Trán Tô Phục có vết thương, cô ta dùng khăn tay ấn vào, cả người đầy sát khí, ánh mắt âm u lạnh lùng: “Còn muốn trăng trối điều gì?”
Cô gái đưa hai tay lên, trước mặt là mười mấy khẩu súng, cô không trốn tránh, khuôn mặt tròn, đôi mắt tròn, con ngươi sáng rực vẫn rất kiêu căng.
“Tôi là con gái của Chử Nam Thiên, tôi tên là Chử Qua, cô có thể đi điều tra.” Lời nói của cô từng chữ vang vọng, thong thả cao giọng nói: “Không điều tra cũng không sao, không bao lâu nữa ba tôi sẽ điều tra ra tôi trốn ở đây. Nếu như tôi có mệnh hệ gì…”
Cô dừng lại một lát, ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Tô Phục, nói: “Cô làm ngành này, chắc cũng biết năng lực của ba tôi chứ.”
Ông trùm ma túy hùng bá một phương, trong giới không ai không biết.
Tô Phục nhặt chiếc đồng hồ quả quýt lên, mở ra, nhìn bức ảnh trong đó một lúc lâu rồi đóng lại: “Đi điều tra xem.”
Anh Niên nói “vâng”.
“Nếu như cô nói dối thì không chỉ đơn giản là mất mạng thôi đâu.” Tô Phục ngước mắt lên, ánh mắt nhìn về người đứng bên cạnh Chử Qua, ngữ khí âm u lạnh lẽo: “Vậy còn cô ta? Cô ta là ai?”
Từng lời từng chữ đều tỏa ra sát khí.
Người phụ nữ này giết người không ghê tay, cô ta không sợ chết, càng không sợ giết chết người khác.
Chử Qua kéo Đàm Mặc Bảo đến bên cạnh mình: “Cô ấy là con gái nuôi của ba tôi, là chị gái nuôi của tôi.”
Đàm Mặc Bảo nghĩ, nếu như cô là đàn ông, cô nhất định sẽ lấy Chử Qua! Nếu như không phải do cô đã có người trong lòng, nói không chừng cô sẽ lấy thân con gái của mình báo đáp cho tiểu tiên nữ này mất.
8 giờ tối, ánh trăng nhàn nhạt.
Trên tầng cao nhất của khách sạn Tần Thị, từ trên cao nhìn xuống, ánh sáng rực rỡ.
Ánh đèn sáng trong phòng tắm đung đưa, trong gương phản chiếu một gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, làn da trắng ngần, môi đỏ mắt đen, một gương mặt tinh xảo như ngọc điêu khắc, chỉ có duy nhất vết thương dài khoảng nửa ngón tay trên vầng trán sưng đỏ.
Đầu ngón tay chấm thuốc, người phụ nữ cẩn thận bôi thuốc, khẽ ngước cằm soi gương, chiếc cổ thon dài, bên phải có một vết bỏng.
Bên ngoài phòng tắm, giọng nói thô lỗ của người đàn ông vang lên: “Cô cả, cô gái đó quả thật là con gái của Chử Nam Thiên, hơn nữa sáng mai Chử Nam Thiên sẽ đến Giang Bắc.”
Động tác của Tô Phục hơi khựng lại, cô ta nhìn vào gương mỉm cười: “Ngay cả ông trời cũng giúp tôi.”
Danh sách chương