Nam Bước tới phòng bệnh mọi người đều giật mình. Vì bộ dạng lấm lem, quần áo xộc xệch của cậu, trán có vết thương máu chảy ướt ra áo rồi.
"Cháu bị sao vậy Đình Nam, tai nạn à, sao cháu không đi xử lý vết thương trước." Mẹ Dương hoảng hốt hỏi Nam
"Cháu không sao, cháu chỉ muốn gặp em ấy thôi" Nam đáp
" Nếu nó tỉnh lại thấy bộ dạng con thế này, nó lại lo hơn đấy" Mẹ Linh Mai khuyên nhủ
Bác sĩ Mike bước vào kiểm tra cho Dương. Cầm đen rọi vào mắt Dương, kiểm tra máy móc một chút.
"Người nhà đừng lo, một lúc nữa thằng bé sẽ tỉnh thôi. Vì tiêm nhiều thuốc mê nên chưa tỉnh.
Bác sĩ nhìn Nam ông đoán ngay là cậu vừa đi cầu nguyện ở tượng nữ thần tự do về. Nhìn hai đầu gối quần đã rách,trầy xước hết thế kia. Trán lại bị thương.
" Không lẽ cậu đã tới cầu xin tượng nữ thần tự do sao?" Bác sĩ Mike hỏi Nam
"Dạ phải," Nam đáp
"Chuyện này là sao vậy bác sĩ?" Mọi người hỏi lại bác sĩ
"Không có gì, đêm hôm qua tôi tới phòng để khám lại cho Đỗ Hoàng Dương thì thấy nó ngồi ở đó thức trắng đêm chăm sóc cho bé Dương. Thế nên ta mới bảo cậu ta là" tượng Nữ Thần Tự Do linh thiêng" lắm đấy. Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, tôi không nghĩ là cậu ta sẽ tới đó để cầu xin thật. Xem ra cậu rất thật lòng với thằng bé, nếu chân thành yêu một ai đó thì có thể sẵn sàng hy sinh vì người đó" Bác sĩ Mike nói. Cậu là chàng trai tốt, thằng bé kia có một người yêu nó như cậu thật có phúc."
"Cháu không tốt như bác nghĩ đâu, nhưng cháu sẽ bảo vệ, chăm sóc người người cháu yêu" Nam nhìn Dương với ánh mắt yêu thương và nói : vì em anh có thể làm tất cả, chỉ cần là em, thì đối với anh không có gì quan trọng hơn.
"Cậu lại đây ta xem vết thương cho. Cậu dập đầu trước tượng phải không?" Mike hỏi Đình Nam..
"Dạ phải". Sau khi bác sĩ băng bó vết thương cho Nam thì y tá bước vào
Người hiến tủy đã tỉnh lại, mọi người có thể qua thăm.
"Ai là người hiến tủy cho Dương ạ" Nam tò mò
"Anh trai của nó tên Otis." Mẹ nuôi Dương đáp. Nãy giờ ba mẹ đẻ đang ở bên Otis
"Là Otis sao? Em ấy lại là anh trai của Dương sao?" tôi bắt đầu bối rối. Người yêu đơn phương tôi là là anh trai của người tôi yêu. Sao mối quan hệ này lại phức tạp như vậy. Nếu tôi ở giữa không xử lý tốt thì sẽ làm tổn thương anh em bọn họ, tổn thương tình cảm anh em bọn họ . Tôi nên làm gì đây, Otis là người rất hiểu chuyện, rất chân thành với tôi. Giá như em là người xấu xa một chút, thì tôi có thể dể dàng giải quyết chuyện này rồi.. Anh có gì tốt để 2 em khổ vì anh như thế.
Trong khi Dương chưa tỉnh lại,tôi đã qua phòng thăm Otis. Đợi mọi người nói chuyện với Otis xong, họ ra ngoài thì Nam bước vào.
"Em khỏe hơn chưa? Anh biết hết rồi" Nam nhìn Otis với ánh mắt đầy thương cảm. (Nam nghĩ: Nếu anh có thể có 2 trái tim. Anh sẽ để dành một chỗ trống cho em.)
Sao anh biết em nằm đây?" Otis từ từ ngồi dậy nói chuyện với Nam. "Để anh giúp em" Nam đỡ Otis ngồi dậy dựa lưng vào tường.
"Anh biết em là anh của Dương rồi. Sao hoim qua gặp anh em không nói" Nam trách Otis không nói cho anh
"Em thấy anh đang bận chăm sóc em trai em, nên em không nói" Otis đáp.
" Cảm ơn em, cảm ơn vì đã hiến tủy cho Dương."
"Đó là em trai em mà" Otis đáp
Ở phòng bên kia Dương đã tỉnh lại. Bác sĩ nói tất cả cho Dương nghe. Dương bị sốc. Khi biết Otis là anh trai của cậu, chính Otis là người cứu mạng cậu. Cậu sốc khi biết người cậu yêu vì cậu mà quỳ bái nữ thần tới khi đầu và chân chảy máu. Cậu lo lắng cho cả hai người. Hai người đều vì cậu cả..
Anh là anh trai của em, vì em mà hiến tủy. Vậy mà em còn hiểu lầm anh cướp người yêu của em. Em xin lỗi anh..
Anh Nam anh đang ở đâu?
Dương dù mới tỉnh lại còn yếu, nhưng cậu vẫn cố gắng. Bước xuống ngồi lên chiếc xe lăn. Lăn tơi phòng Otis. Dương đứng ngoài cửa, không hề bước vào.
"Anh cũng cảm ơn em vì tình cảm em dành cho anh.Cam ơn vì có một người luôn chân thành ở bên anh như thế. Nhưng anh là người tồi tệ không xứng đáng với tỉnh cảm của em đâu. Anh mong rằng sau này sẽ có người yêu em, tốt hơn anh gắp 100 lần. " Nam nhẹ nhàng nói lời cảm ơn từ sâu trong tim anh.
" Không cần cảm ơn em đâu, "
"Ngày hôm qua chắc em đã nghe thấy anh và Dương nói chuyện. Nên em mới nấu sẵn cháo, để anh đưa vào. Vậy mà anh cũng không để ý, vì sao em biết anh đi lấy cháo..." Nam hỏi Otis
"Em chỉ tình cờ nghe thấy thôi, em không cố ý" Otis đáp
"Rồi những ngày ở Việt Nam em luôn là người chăm sóc cho anh. Suôt thời gian anh tai nạn, dù em đựoc Dương nhờ vả nhưng em chăm sóc anh thật tốt. Từng bữa cơm, giấc ngủ. Ấy vậy mà anh chưa một lần dịu dàng với em. Một chút, quan tâm em một chút. Vậy sao em còn....
"Em tự nguyện, em không trách anh đâu" Otis nói trong nước mắt, cậu luôn cố giả vờ vui vẻ, để anh không phải bận lòng vì cậu. Nên hôm nay nghe được những lơi từ đấy lòng của anh, cậu không cầm lòng được nữa
"Ngày đó anh nhớ Dương, anh tức giận đập phá, hất cả chén sup cua nóng hổi lên tay em.. Anh thấy tay em bỏng đỏ phồng hết, nhưng anh không hề quan tâm một chút... Vậy mà em vẫn ngồi đó nhặt từng mảnh chén vỡ, không trách cứ anh câu nào. Sao em phải khổ vậy Otis? Anh không đáng để em tốt với anh như vậy đâu.
" Em không còn kiểm soát được trái tim của mình nữa rồi " Otis khóc nhiều lắm
Tôi đã không hề biết, em không hề biết nấu ăn. Vì muốn nấu những món tôi thich ăn mà em đã làm đi làm lại rất nhiều lần. Tay toàn là vết đứt do dao, vết bỏng. Nhưng những ngay đó tôi chẳng hề quan tâm.
Otis không còn mạnh mẽ ngồi nghe anh nói nữa. Cậu đã bật khóc và nói rằng:" Nhưng trái tim này của em, nó không còn nghe lời của em nữa. Em biết mình không nên yêu anh nưa. Em quyết định sẽ quên anh rồi, nhưng em chưa làm được. Em cũng không muốn làm điều gì có lỗi với em trai em"
Nam nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của Otis. 1 cái xoa đầu, 1 cái vỗ về đủ khiến bao con tim phải rung động. Otis vòng tay qua eo, ôm Nam. "Hãy cho em ôm anh, 1 lần này nữa thôi"
Dương đã chứng kiến tất cả. Cậu không bước vào nữa, trở về phòng với bao nhiêu suy nghĩ. Chỉ vừa mới nhận ra anh trai, thì lại biết hai anh em yêu cùng 1 người. Ông trời luôn đối xứ bất hạnh với cậu.. Thì ra anh yêu anh Nam là thật. Yêu chân thành đến thế, yêu mù quáng giống như em. Nên em hiểu cảm giác của anh lúc này.......
Linh Mai bước vào thấy Dương đã tỉnh lại. Cô chạy đi báo với mọi người.
Linh Mai qua phòng báo cho Nam và Otis thấy Nam đang ôm Otis.
"Hai người làm gì vậy?"
"Không có gì, anh chỉ an ủi cậu ấy 1 xíu thôi. Tụi anh là bạn mà" Nam đáp
"Em nghĩ ngơi đi, anh qua thăm Dương"
"Cháu bị sao vậy Đình Nam, tai nạn à, sao cháu không đi xử lý vết thương trước." Mẹ Dương hoảng hốt hỏi Nam
"Cháu không sao, cháu chỉ muốn gặp em ấy thôi" Nam đáp
" Nếu nó tỉnh lại thấy bộ dạng con thế này, nó lại lo hơn đấy" Mẹ Linh Mai khuyên nhủ
Bác sĩ Mike bước vào kiểm tra cho Dương. Cầm đen rọi vào mắt Dương, kiểm tra máy móc một chút.
"Người nhà đừng lo, một lúc nữa thằng bé sẽ tỉnh thôi. Vì tiêm nhiều thuốc mê nên chưa tỉnh.
Bác sĩ nhìn Nam ông đoán ngay là cậu vừa đi cầu nguyện ở tượng nữ thần tự do về. Nhìn hai đầu gối quần đã rách,trầy xước hết thế kia. Trán lại bị thương.
" Không lẽ cậu đã tới cầu xin tượng nữ thần tự do sao?" Bác sĩ Mike hỏi Nam
"Dạ phải," Nam đáp
"Chuyện này là sao vậy bác sĩ?" Mọi người hỏi lại bác sĩ
"Không có gì, đêm hôm qua tôi tới phòng để khám lại cho Đỗ Hoàng Dương thì thấy nó ngồi ở đó thức trắng đêm chăm sóc cho bé Dương. Thế nên ta mới bảo cậu ta là" tượng Nữ Thần Tự Do linh thiêng" lắm đấy. Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, tôi không nghĩ là cậu ta sẽ tới đó để cầu xin thật. Xem ra cậu rất thật lòng với thằng bé, nếu chân thành yêu một ai đó thì có thể sẵn sàng hy sinh vì người đó" Bác sĩ Mike nói. Cậu là chàng trai tốt, thằng bé kia có một người yêu nó như cậu thật có phúc."
"Cháu không tốt như bác nghĩ đâu, nhưng cháu sẽ bảo vệ, chăm sóc người người cháu yêu" Nam nhìn Dương với ánh mắt yêu thương và nói : vì em anh có thể làm tất cả, chỉ cần là em, thì đối với anh không có gì quan trọng hơn.
"Cậu lại đây ta xem vết thương cho. Cậu dập đầu trước tượng phải không?" Mike hỏi Đình Nam..
"Dạ phải". Sau khi bác sĩ băng bó vết thương cho Nam thì y tá bước vào
Người hiến tủy đã tỉnh lại, mọi người có thể qua thăm.
"Ai là người hiến tủy cho Dương ạ" Nam tò mò
"Anh trai của nó tên Otis." Mẹ nuôi Dương đáp. Nãy giờ ba mẹ đẻ đang ở bên Otis
"Là Otis sao? Em ấy lại là anh trai của Dương sao?" tôi bắt đầu bối rối. Người yêu đơn phương tôi là là anh trai của người tôi yêu. Sao mối quan hệ này lại phức tạp như vậy. Nếu tôi ở giữa không xử lý tốt thì sẽ làm tổn thương anh em bọn họ, tổn thương tình cảm anh em bọn họ . Tôi nên làm gì đây, Otis là người rất hiểu chuyện, rất chân thành với tôi. Giá như em là người xấu xa một chút, thì tôi có thể dể dàng giải quyết chuyện này rồi.. Anh có gì tốt để 2 em khổ vì anh như thế.
Trong khi Dương chưa tỉnh lại,tôi đã qua phòng thăm Otis. Đợi mọi người nói chuyện với Otis xong, họ ra ngoài thì Nam bước vào.
"Em khỏe hơn chưa? Anh biết hết rồi" Nam nhìn Otis với ánh mắt đầy thương cảm. (Nam nghĩ: Nếu anh có thể có 2 trái tim. Anh sẽ để dành một chỗ trống cho em.)
Sao anh biết em nằm đây?" Otis từ từ ngồi dậy nói chuyện với Nam. "Để anh giúp em" Nam đỡ Otis ngồi dậy dựa lưng vào tường.
"Anh biết em là anh của Dương rồi. Sao hoim qua gặp anh em không nói" Nam trách Otis không nói cho anh
"Em thấy anh đang bận chăm sóc em trai em, nên em không nói" Otis đáp.
" Cảm ơn em, cảm ơn vì đã hiến tủy cho Dương."
"Đó là em trai em mà" Otis đáp
Ở phòng bên kia Dương đã tỉnh lại. Bác sĩ nói tất cả cho Dương nghe. Dương bị sốc. Khi biết Otis là anh trai của cậu, chính Otis là người cứu mạng cậu. Cậu sốc khi biết người cậu yêu vì cậu mà quỳ bái nữ thần tới khi đầu và chân chảy máu. Cậu lo lắng cho cả hai người. Hai người đều vì cậu cả..
Anh là anh trai của em, vì em mà hiến tủy. Vậy mà em còn hiểu lầm anh cướp người yêu của em. Em xin lỗi anh..
Anh Nam anh đang ở đâu?
Dương dù mới tỉnh lại còn yếu, nhưng cậu vẫn cố gắng. Bước xuống ngồi lên chiếc xe lăn. Lăn tơi phòng Otis. Dương đứng ngoài cửa, không hề bước vào.
"Anh cũng cảm ơn em vì tình cảm em dành cho anh.Cam ơn vì có một người luôn chân thành ở bên anh như thế. Nhưng anh là người tồi tệ không xứng đáng với tỉnh cảm của em đâu. Anh mong rằng sau này sẽ có người yêu em, tốt hơn anh gắp 100 lần. " Nam nhẹ nhàng nói lời cảm ơn từ sâu trong tim anh.
" Không cần cảm ơn em đâu, "
"Ngày hôm qua chắc em đã nghe thấy anh và Dương nói chuyện. Nên em mới nấu sẵn cháo, để anh đưa vào. Vậy mà anh cũng không để ý, vì sao em biết anh đi lấy cháo..." Nam hỏi Otis
"Em chỉ tình cờ nghe thấy thôi, em không cố ý" Otis đáp
"Rồi những ngày ở Việt Nam em luôn là người chăm sóc cho anh. Suôt thời gian anh tai nạn, dù em đựoc Dương nhờ vả nhưng em chăm sóc anh thật tốt. Từng bữa cơm, giấc ngủ. Ấy vậy mà anh chưa một lần dịu dàng với em. Một chút, quan tâm em một chút. Vậy sao em còn....
"Em tự nguyện, em không trách anh đâu" Otis nói trong nước mắt, cậu luôn cố giả vờ vui vẻ, để anh không phải bận lòng vì cậu. Nên hôm nay nghe được những lơi từ đấy lòng của anh, cậu không cầm lòng được nữa
"Ngày đó anh nhớ Dương, anh tức giận đập phá, hất cả chén sup cua nóng hổi lên tay em.. Anh thấy tay em bỏng đỏ phồng hết, nhưng anh không hề quan tâm một chút... Vậy mà em vẫn ngồi đó nhặt từng mảnh chén vỡ, không trách cứ anh câu nào. Sao em phải khổ vậy Otis? Anh không đáng để em tốt với anh như vậy đâu.
" Em không còn kiểm soát được trái tim của mình nữa rồi " Otis khóc nhiều lắm
Tôi đã không hề biết, em không hề biết nấu ăn. Vì muốn nấu những món tôi thich ăn mà em đã làm đi làm lại rất nhiều lần. Tay toàn là vết đứt do dao, vết bỏng. Nhưng những ngay đó tôi chẳng hề quan tâm.
Otis không còn mạnh mẽ ngồi nghe anh nói nữa. Cậu đã bật khóc và nói rằng:" Nhưng trái tim này của em, nó không còn nghe lời của em nữa. Em biết mình không nên yêu anh nưa. Em quyết định sẽ quên anh rồi, nhưng em chưa làm được. Em cũng không muốn làm điều gì có lỗi với em trai em"
Nam nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của Otis. 1 cái xoa đầu, 1 cái vỗ về đủ khiến bao con tim phải rung động. Otis vòng tay qua eo, ôm Nam. "Hãy cho em ôm anh, 1 lần này nữa thôi"
Dương đã chứng kiến tất cả. Cậu không bước vào nữa, trở về phòng với bao nhiêu suy nghĩ. Chỉ vừa mới nhận ra anh trai, thì lại biết hai anh em yêu cùng 1 người. Ông trời luôn đối xứ bất hạnh với cậu.. Thì ra anh yêu anh Nam là thật. Yêu chân thành đến thế, yêu mù quáng giống như em. Nên em hiểu cảm giác của anh lúc này.......
Linh Mai bước vào thấy Dương đã tỉnh lại. Cô chạy đi báo với mọi người.
Linh Mai qua phòng báo cho Nam và Otis thấy Nam đang ôm Otis.
"Hai người làm gì vậy?"
"Không có gì, anh chỉ an ủi cậu ấy 1 xíu thôi. Tụi anh là bạn mà" Nam đáp
"Em nghĩ ngơi đi, anh qua thăm Dương"
Danh sách chương