“ Các cô đến đây làm việc hay đến nhiều chuyện? ” thư ký Ninh lên tiếng trách vấn.

Aa chúng tôi chỉ nói vu vơ thôi ” mấy cô nhân viên bắt đầu chột dạ.

'Chiều nay cho bọn họ tăng ca, tăng công việc lên gấp đôi "

“ Không làm xong thì không được rời khỏi công ty ”

Chu Minh Lãng nhìn bọn người họ với ánh mắt quỷ dị, như thiếu chút nữa sẽ thật sự ăn tươi nuốt sống bọn họ ngay tại chỗ này.

‘Tổng giám đốc, chúng tôi biết sai rồi... xin anh giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi lần này ” bọn họ bắt đầu van xin.

Chu Minh Lãng không để tâm tới trực tiếp rời đi, chỉ còn lại thư ký Ninh ở lại.

“ Vừa cái tội nhiều chuyện của mấy người lắm"

Lúc đầu thư ký Ninh đã lên tiếng trách vấn trước tưởng đâu sẽ cứu được bọn họ một phen, ai ngờ cũng không được gì. Nghĩ đi nghĩ lại cũng đáng đời bọn họ, thân là nhân viên nhưng lại mồm mép những chuyện không liên quan tới mình.

Đụng ai không đụng lại đụng ngay Mộc Miên, xem như là bọn họ tự chuốc lấy. Phải nói bây giờ Mộc Miên như là cái gai nhọn trong người Chu Minh Lãng, ai mà đụng đến cô thì anh cũng không hề nương tay chút nào.

“ Thư ký Ninh, cậu liên hệ với Mộc Miên. Nói là đã tìm được thư ký mới rồi, bảo cô ấy đến bàn giao công việc "

Chu Minh Lãng ngồi một mình suy nghĩ nhức cả óc, mới nghĩ ra được cái cớ để kêu cô trở về đây một chuyến.

“ Vâng tôi liên hệ ngay đây ” thư ký Ninh đang làm việc thì bị anh kêu lên đây, chỉ để nói việc này.

Cũng có chút uất ức nhưng lại không dám nói, thân là nhân viên thì cấp trên dặn gì thì làm đó. Vã lại sếp anh còn đang trên con đường truy thê mà, nên anh cũng phải giúp đỡ một tay vậy.

Biết đâu khi rinh được người đẹp về lại vui mừng quay qua tăng lương cho mình. Nghĩ tới đây thư ký Ninh liền vui vẻ đi làm việc mà Chu Minh Lãng đã căn dặn.

Mộc Miên vừa nhận điện thoại của thư ký Ninh xong cũng nhanh chóng sắp xếp công việc, rồi chuẩn bị qua bên công ty Gia Hành.

Dù sao công việc cũng không nhiều, bàn giao một chút liền xong xuôi.

Chính cô cũng không ngờ mình đã bị Chu Minh Lãng lừa gạt qua đó.

“ Xin chào, tôi đến bàn giao công việc ” Mộc Miên đang đứng ở bàn lễ tân.

Dù sao cô cũng chỉ là nhân viên cũ, cũng lên tuân thủ luật lệ một chút.

“ Lâu rồi không gặp, cô cứ lên đi ” mấy cô nhân viên cũng đã quen mặt của Mộc Miên.

“ Cảm ơn ” Mộc Miên nói rồi đi vào thang máy lên tầng cao nhất.

Vừa ra khỏi thang máy thì thư ký Ninh đã chờ sẵn ở đây.

“ Chào thư ký... à không Mộc tổng mới đúng ” thư ký Ninh cười cười.

“ Anh không cần câu nệ vậy đâu, cứ gọi em Mộc Miên là được mà"

“ Thư ký mới đâu rồi? ” Mộc Miên ngó nghiêng ngó dọc liền không thấy ai.

“ À..... đang ở trong phòng của tổng giám đốc ấy, em vào trong đi

Thư ký Ninh đi lại đẩy Mộc Miên vào trong rồi đóng cửa lại.

Mộc Miên thấy cứ là lạ tính phản kháng lại nhưng người nọ nhanh hơn đã đẩy cô vô phòng rồi trực tiếp đóng cửa.

Đến rồi à? ”

Chu Minh Lãng lúc này đang làm việc cũng bỏ ngang đi lại chỗ Mộc Miên đang đứng.

“ Thư ký mới đâu? ” không phải thư ký Ninh nói người ta ở trong đây hay sao.

“ Anh gạt tôi! ” Mộc Miên liền hiểu ra mọi chuyện.

Cô trực tiếp quay mặt đi ra cửa chuẩn bị rời khỏi.

Đương nhiên Chu Minh Lãng không cho cô cơ hội đó, anh liền trực tiếp đem cô ôm gọn vào trong lòng.

“ Anh làm gì vậy? Buông tôi ra ”

Mộc Miên nhất thời hoảng loạn, bắt đầu vùng vẫy. Cô nhấc chân lên đạp lên bàn chân Chu Minh Lãng nhân cơ hội bỏ đi. Nhưng đạp mãi cũng không thấy anh có phản ứng nào là đau liền nổi cáu.

‘Buông ra, không thì tôi sẽ báo cảnh sát là anh quấy rối tôi đó ” cô tức giận đến đỏ mặt.

Không buông ”

‘Buông ra thì em sẽ chạy mất ”

Chu Minh Lãng rút mặt vào trong hõm cổ Mộc Miên bắt đầu cọ cọ như là một đứa trẻ đang làm nũng.

Đương nhiên, tôi và anh vốn không liên quan tới nhau mà”

Mộc Miên bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“ Aaa anh là chó hả? Sao lại cắn tôi”

Vì lời nói không liên quan gì tới nhau mà Chu Minh Lãng đã trực tiếp cắn một cái trên cổ của Mộc Miên, xem như là đánh dấu chủ quyền.

“ Em còn nói không liên quan nữa đi, trên cổ em bây giờ đã có ấn ký của anh rồi"

Chu Minh Lãng vẻ mặt tự đắc.

“ Đồ khùng ”

Mộc Miên mắng một câu Chu Minh Lãng liền cúi đầu hôn cô một cái, có vùng vẫy thế nào cũng không chịu buông tha cho cô.

Đến khi Chu Minh Lãng cảm nhận được có gì đó ướt ướt nhỏ xuống tay anh thì anh mới hoàn hồn lại.

“ Sao lại khóc rồi! ” anh thừa biết nhưng vẫn thích hỏi.

“ Anh đủ chưa! Ức hiếp tôi như vậy vui lắm à”

Mộc Miên đánh loạn xạ vào người Chu Minh Lãng. Nhưng anh vẫn luôn ôm chặt cô vào lòng của mình.

‘Không phải, anh không ức hiếp em mà"

“ Anh muốn hôn em"

Vừa nói anh vừa đưa tay lau nước mắt cho Mộc Miên.

Cô nhóc này đúng là biết cách giày vò anh thật mà. Cô chỉ cần khóc thôi thì anh đã bắt đầu luống cuống hết cả lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện