Ngoan, đừng khóc nữa

Chu Minh Lãng nhẹ nhàng dỗ dành Mộc Miên.

‘Buông tôi ra ” Mộc Miên thấy anh cứ ôm mình liền không thoải mái.

‘Không buông ” anh càng ngày càng ôm chặt cô hơn.

“ Tôi cảm thấy khó chịu, anh buông tôi ra trước được không! Tôi sẽ không chạy"

Chu Minh Lãng nghe cô nói khó chịu thì cứ sợ cô bị gì đó liền buông lỏng ra, bắt đầu quan sát khắp người cô.

“ Em khó chịu ở đâu?”

Bộ mặt lo lắng của Chu Minh Lãng cũng làm Mộc Miên bất ngờ, sau đó cũng chỉ cười một cái tự chế giễu mình.

“ Aaa ” Chu Minh Lãng bị đạp một cái đau điếng liền lui bước lại.

Nhân lúc này Mộc Miên mở cửa chạy ra ngoài. Ngay lập tức bấm thang máy, lúc Chu Minh Lãng chạy ra thì thang máy đã đóng lại.

Anh chỉ còn cách chạy từ thang bộ xuống để đuổi theo cô.

Vừa xuống tới lầu 1 Mộc Miên liền cấm đầu chạy ra, vô tình đụng trúng ai đó.

“ Tôi xin lỗi, cô có sao không! ” Mộc Miên biết mình sai nên cũng đứng dậy đỡ cô gái đó lên.

Nhưng người kia thì bắt đầu lớn tiếng chửi mắng Mộc Miên.

“ Cô không có mắt hả?”

Cô ta là một trong số mấy nhân viên mà hôm trước nói xấu Mỗ Miên liền bị Chu Minh Lãng nghe thấy đã bị phạt làm việc nguyên một ngày trời, đến hôm nay công việc đó vẫn còn chưa làm được tới đâu.

Thấy người đụng mình là Mộc Miên liền đem hết cục tức này trút lên người cô.

“ Thì ra là cô, còn dám quay về đây à

Mộc Miên đang gấp nên không để tâm chỉ xin lỗi rồi liền rời đi, nhưng cô ta lại cản lại.

“ Muốn đi? Tôi đã cho chưa? ” cô ta hung hăng nắm tay Mộc Miên lại.

Cả hai bắt đầu giằng co, người trong công ty cũng chạy lại xem kịch nhưng không ai dám can ngăn. Dù sao cô ta cũng là trưởng phòng kinh doanh, đụng tới mắc công sau này lại khó sống.

“ Buông ra"

Mộc Miên không hiểu, trước giờ cô chưa bao giờ gây chuyện với cô ta tự nhiên lại phát điên cái gì chứ.

“ Hôm nay gặp được tôi xem như cô xui xẻo ”

“ Cái loại đàn bà như cô, lúc còn làm ở đây thì làm gián điệp lấy được thứ mình muốn rồi lại phủi mông đi, đồ tiện nhân ”

Cô ta vừa nói dứt lời liền gián một bạt tay lên má phải của Mộc Miên.

Do không đề phòng nên Mộc Miên không hề né kịp, kết quả là một bên má liền đỏ ửng lên tô điểm nổi bật cho làn da trắng như tuyết của cô.

“ Cô không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người, có tin tôi kiện cô không hả!

"

'Kiện tôi, cô kiện đi. Để cho tất cả mọi người biết cô là loại phụ nữ hèn hạ như thế nào"

‘Một bên thì dụ dỗ tổng giám đốc, một bên thì gấp tâm làm tổn hại công ty. Cô cứ cô tốt lành lắm hả!

Cô ta cứ liên tục mắng chửi Mộc Miên vô cùng thậm tệ, mấy người đứng hóng chuyện cũng bắt đầu bàn tán.

Mộc Miên liền tát cô ta lại một cái xem như dạy dỗ cái mỏ hỗn của cô ta.

'Miệng cô quá thối rồi

Làm cho toàn bộ nhân viên đều thất kinh bát vía.

Hầu như công ty ai cũng biết dự án ở cảng Nam Vân mà công ty theo suốt mấy tháng trời đột nhiên bị đối thủ giành được, mà đối thủ ở đây lại là nhân viên cũ của công ty còn là thư ký riêng của tổng giám đốc.

Nhất thời mọi người đều bị dắt mũi.

Cũng may thư ký Ninh có việc chuẩn bị đi giải quyết, vừa mở cửa thang máy đã thấy một màn hỗn loạn ở đây.

“ Có chuyện gì vậy hả?”

'Công việc xong hết rồi à!"

Ngoại trừ Chu Minh Lãng ra thì ở công ty thư ký Ninh là người có quyền lực nhất trong mô hình nhân viên ở đây.

Anh vừa hét vài tiếng bọn họ liền bắt đầu tản ra bớt.

‘Cô lại gây rối gì nữa? Vẫn thấy chưa bị phạt đủ! ” anh quay qua liếc cô ta một cái.

“ Tôi không gây chuyện, tôi chỉ đang giải quyết bất bình cho công ty ” cô ta cũng không chịu thua, vẫn luôn cho rằng mình là đúng.

“ Bất bình? Cô muốn giải quyết thế nào? "

Chu Minh Lãng cũng vừa ra khỏi thang bộ, chạy từ tầng cao nhất xuống đây nói không mệt là nói dối, mồ hôi cũng đã thấm đãm cả bộ đồ vest của anh.

Nhưng dáng vẻ hiên ngang dọa người cũng không biến mất.

Cô ta thấy Chu Minh Lãng xuất hiện cũng bắt đầu run sợ.

" Tổng giám đốc, sao anh lại xuống đây ạ? ”

‘Không phải việc của cô"

“ Nếu tôi không xuống đây sao lại thấy được cô vì công ty mà bận tâm như vậy"

Những tưởng Chu Minh Lãng thấy những điều mình nói là đúng, cô ta liền giãn cơ mặt ra bắt đầu ra oai với Mộc Miên.

'Cô nghe chưa, tổng giám đốc cũng cảm thấy cô chính là loại người như vậy ”

Thư ký Ninh muốn đi lại bịch miệng cô ta nhưng đã quá trễ rồi.

'Loại người như nào? ” Chu Minh Lãng hỏi.

“ Chính là loại người đê tiện, hèn hạ không biết xấu hổ

Cô ta nói xong thì cái tát liền rơi xuống mặt mình."

Cái tát này là Chu Minh Lãng đáng, trước nay anh chưa từng đánh phụ nữ nhưng người mà cô ta đang xúc phạm thì là ngoại lệ của anh.

“ T..Tổng giám đốc ” cái tát làm cô ta chao đảo ngã xuống đất.

“ Cô cũng to gan lắm ” Chu Minh Lãng cười lạnh.

“ Ngày hôm nay nếu cô còn dám đụng vào một sợi tóc của Mộc Miên, tôi liền cho cô bốc hơi khỏi cái thành phố này ” anh ôm Mộc Miên vào lòng mình.

Liền nhìn thấy một bên má cô đã đỏ cả lên.

"Là cô đánh em ấy" anh nhìn cô ta với ánh mắt giết người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện