“ Minh Lãng lâu rồi không gặp nha"

Sau khi nhảy cùng Mộc Miên xong, Ngô Diệc Hàn cũng nhanh chóng đến chỗ Chu Minh Lãng đang đứng.

Hai người cũng là bạn tốt của nhau khi học hồi cấp 3, nhưng sau này mỗi người một hướng nên cũng không có gặp lại.

"Chào mừng cậu quay về"

“ Anh Diệc Hàn ” Chu Hồng Vân cũng nhanh chóng gật đầu chào anh ta.

Tuy anh ta là bạn của chú cô theo vai vế cũng phải kêu một tiếng chú, nhưng với Hồng Vân cô không thể nào thốt lên được. Bởi từ lâu Chu Hồng Vân đã thích thầm Ngô Diệc Hàn rồi.

“ Đây giới thiệu với cậu, bạn nhảy khi nãy của tôi Mộc Miên ” lúc nhảy xong anh cũng kéo Mộc Miên qua đây.

Lúc này Mộc Miên nhìn Chu Minh Lãng cũng không biết cảm xúc là gì, chỉ thấy trong mắt cô có một tia hụt hẫng, buồn bã.

“ Không cần giới thiệu, chúng tôi quen nhau ” Chu Minh Lãng nhìn chằm chằm Mộc Miên.

Chữ “ quen nhau ” mà anh vừa thốt ra thì cả 3 người đều hiểu nó theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, chỉ có mình Ngô Diệc Hàn là vẫn còn chưa biết đến sự thật đằng sau.

“ Vậy thì tốt quá rồi"

"Cạn ly đi ” Ngô Diệc Hàn ra hiệu cho nhân viên đem rượu tới.

‘Chị là Mộc Miên có phải không? ” Chu Hồng Vân vừa bước vào nhà vệ sinh liền chạm mặt Mộc Miên.

“ Có chuyện gì sao? ” Mộc Miên biết đây là cô gái mà hôm nay Chu Minh Lãng dẫn theo, cũng là người mà lần trước ở trong phòng làm việc.

“ Aa em chỉ muốn chào hỏi thôi à, em nghe nhắc rất nhiều về chị ” đáng lí khi nãy Hồng Vân định kêu là thím nhỏ rồi mà sợ sẽ dọa Mộc Miên sợ.

'Không cần đâu, tôi xin phép ” nói rồi Mộc Miên liền đi ra ngoài.

Bỏ lại Hồng Vân đứng có phần hơi ngơ ngác, hình như thím nhỏ rất khó tiếp cận nha, sao cô lại cảm thấy thím nhỏ lại có chút khó chịu với cô nhỉ.

Hồng Vân cũng không suy nghĩ nhiều, liền nhanh chóng chỉnh trang lại lớp makeup của mình.

Bên ngoài, Mộc Miên vừa đi ra đã trông thấy được một cảnh tượng khác.

“ Chu tổng, có nhã hứng uống một ly không? ” Chu Minh Lãng đi tới đâu cũng đều thu hút ông bướm hết.

Không cần ” anh định quay người đi, nhưng cô ta lại một mực kéo lại.

Dằn co một hồi cô ta liền dựa hẳn vào người anh như dính phải keo dán chuột. Mộc Miên liền phẫn nộ quay người bỏ đi chỗ khác lại vô tình đụng trúng đồ tạo ra tiếng động làm hai người quay qua nhìn.

Chu Minh Lãng khi nãy vừa nghe điện thoại xong quay qua liền bị cô ta làm phiền nên không thể đi ra ngoài được, nào ngờ bây giờ lại tạo ra một cảnh tượng khó xử.

“ Miên ” Chu Minh Lãng hốt hoảng khi nhìn thấy cô.

Giờ phút này đây anh sợ cô sẽ hiểu lầm.

“ Làm phiền Chu tổng rồi, tôi đi ngay đây ” Mộc Miên mạnh mẽ quay người rời đi.

Chu Minh Lãng liền nhanh chóng đẩy cô ả kia ra, làm cho cô ta té ạch xuống sàn rồi nhanh chóng đuổi theo Mộc Miên. Nhưng mà có đuổi như thế nào cũng không kịp, Mộc Miên càng lúc càng chạy nhanh hơn.

Mộc Miên xách hẳn bộ váy lên xuyên qua dòng người trong buổi tiệc định đi ra ngoài, nhưng vô tình đụng phải người khác nhất thời không trụ vững cũng may là Chu Minh Lãng đỡ cô lại kịp. Cũng nhờ đó mà anh giữ được cô lại.

“ Em có sao không? ” Chu Minh Lãng khi nãy thấy cô đụng rất mạnh.

‘Buông tôi ra ” Mộc Miên đẩy mạnh người đang ôm mình ra.

Cả hai người liền tách nhau ra đứng đối diện.

“ Chắc em hiểu lầm rồi, anh có thể... ” Chu Minh Lãng nhìn thái độ của cô đối với mình đã có phần lạnh lùng hơn hẳn.

Không cần ”

Mộc Miên vung tay thoát khỏi cái nắm tay của anh, giờ phút này cô không muốn nghe bất cứ điều gì nữa.

“ Miên...” anh thấy hành động này của cô thì vô cùng hoảng hốt.

“ Đừng gọi tên tôi, tôi không muốn nghe ” Mộc Miên lấy hai tay bịch tai mình lại, nước mắt cũng bắt đầu lưng tròng.

“ Nghe anh... ” Chu Minh Lãng tiến lên một bước thì Mộc Miên lại lùi một bước.

Cũng đừng đụng vào tôi ” Mộc Miên nhìn anh.

Mọi người trong bữa tiệc đang vui chơi khi nghe thấy tiếng âm thanh lớn phát ra cũng nhanh chóng bu lại xem. Vừa nhìn ai cũng đều bất ngờ, đây không phải là tiểu thư Mộc gia khi nãy còn khiêu vũ hay sao sao bây giờ lại thành bộ dạng yếu đuối nước mắt rơi rơi. Còn vị Chu tổng bên cạnh thì cứ nhìn cô không nói lời nào nhưng thật ra là đang vô cùng sợ hãi.

Cũng không biết hai người họ xảy ra chuyện gì.

Ngô Diệc Hàn cũng nhanh chóng đi lại xem sao.

“ Có chuyện gì vậy?”

“ Xin lỗi anh Ngô, hôm nay tôi đã làm hỏng bữa tiệc của anh rồi ”

“ Lần sau sẽ đến tạ tội ” Mộc Miên thừa biết chuyện này đã làm ảnh hưởng đến bữa tiệc cũng như là khách mời ở đây.

“ Tôi xin phép đi trước ” Mộc Miên cúi chào rồi quay người rời đi.

Nhưng Chu Minh Lãng nhanh chóng nắm tay giữ cô lại.

“ Phiền Chu tổng sau này đừng liên quan gì đến nhau nữa. Cũng như anh đi đường dương quan của anh, còn tôi về cầu độc mộc của tôi. Tạm biệt ”

Mộc Miên liền nhanh tay thoát ra rồi rời khỏi bữa tiệc, ra tới cổng thư ký Hàn đã đợi sẵn. Cô nhanh chóng ngồi vào xe chạy đi mất.

Chu Minh Lãng đứng hình khi nghe Mộc Miên nói lời tạm biệt với mình. Mãi đến khi cô vung tay anh mới kịp định hình lại.

Nhanh chóng chạy đuổi theo cô, nhưng cô đã leo lên xe đi mất. Mưa cũng bắt đầu rơi xuống.

Anh cũng không có ý định đi vào trong để tránh cơn mưa mà chỉ biết đứng bất động tại chỗ nơi mà khi nãy chiếc xe Mộc Miên đã chạy đi. Bộ dạng vô cùng chật vật, mấy người khách đến dự tiệc cũng xôn xao khi thấy hình tượng cao cao tại thượng của Chu tổng ngày thường giờ phút này đã sụp đỗ.

Mà thay vào đó là sự bồn chồn, lo lắng vì một người con gái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện